Trần Đáo suy nghĩ một chút:
- Thịnh vượng!
- Đúng, trước mắt nhìn qua quả thật thịnh vượng. Nhưng mọi việc đều có tính hai mặt. Thịnh vượng qua đi, chính là suy sụp!
Đổng Phi giống như đang lẩm bẩm, trong ngôn từ mang theo một số từ ngữ tương lai rất đặc biệt. Y cũng không quản Trần Đáo có thể nghe hiểu hay không, lại nói tiếp:
- Trên đời không có một gia tộc có thể tiếp tục đời đời thịnh vượng. Phi không có gì lý tưởng lớn gì, chỉ hy vọng khi ta sinh thời, đừng nhìn thấy Đổng gia suy sụp là được. . . Thúc Chí, lão Hoàng, ta cần các ngươi trợ giúp.
Trần Đáo và Hoàng Thiệu xuống ngựa, cung kính nói:
- Nguyện quên mình phục vụ cho chủ công!
- Đừng có sống chết gì ở đây, ta không muốn các ngươi chết, ngược lại ta yêu cầu các ngươi sống, sống mới có thể giúp ta!
Nói rồi Đổng Phi xuống ngựa, lấy ra ba quyển sách cùng một quyển địa đồ da trâu trong cái túi trên lưng ngựa.
- Thúc Chí, chỗ ta có ba quyển binh thư, một quyển địa đồ. Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, một khi nhận lấy hai món đồ này, ngươi sẽ cùng Đổng gia ta vui buồn tương quan. Nếu như tương lai ngươi phản bội ta, mặc kệ ngươi đi tới chân trời góc biển, cũng mặc kệ ngươi là tướng tướng đế vương, ta cũng sẽ giết ngươi.
Giọng điệu rất lạnh đạm, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh.
Nhưng trong lãnh đạm và bình tĩnh đó Trần Đáo lại cảm thụ đượcc sát ý mạnh mẽ của Đổng Phi.
Trong lòng không biết vì sao sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Đây là người nói được sẽ làm được. . .
Trần Đáo do dự chốc lát, mới nhận lấy sách và địa đồ trong tay Đổng Phi.
- Trần Đáo ở đây lập thệ ngôn, chủ công còn một ngày, Trần Đáo nhất định không phụ chủ công.
Lời này rất khéo léo, nhưng cũng rất chân thành.
Ta phục chính là Đổng Phi ngươi, mà không phải là Đổng gia. Ngươi sống, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi, nhưng nếu như ngươi chết thì. . .
Đổng Phi nghe ra ý trong lời nói của Trần Đáo, cũng nhoẻn miệng cười.
Nói lời thừa, ta chỉ muốn ngươi thần phục ta. Nếu như ta chết, ngươi phản bội ta hay không, có can hệ gì với ta đâu?
Nếu như ta chết, chỉ sợ Đổng gia cũng sẽ không tiếp tục tồn tại được!
- Thúc Chí, hôm nay Lương Châu đại loạn, ta vì phòng ngừa chu đáo, noi theo phương pháp thỏ khôn có ba hang của Mạnh Thường Quân, nhằm ứng với biến hóa của tương lai. Binh thư là năm đó Phục Ba tướng quân Mã Viện để lại, trên đó có kỷ yếu huấn luyện của Phục Ba quân năm đó. Trên bản đồ là địa đồ của Lương Châu cùng Tây Vực, ta sẽ giao cho ngươi toàn bộ Cự Ma Sĩ dưới trướng và binh Tần Hồ, tổng cộng 5000 người. . . Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu, Đổng Khí cùng Hàn Đức là thuộc cấp, lão Hoàng làm quân sư của ngươi, mau chóng chiếm lĩnh Trương Dịch cho ta.
- Trương Dịch?
- Không sai, chính là Trương Dịch. . . Sau khi chiếm lĩnh Trương Dịch ta sẽ nghĩ cách lần lượt đưa phạm nhân ở đây đến chỗ ngươi. Theo bước Ban Dũng, con trai của Định Viễn Hầu năm đó, đóng quân tại Trương Dịch. Nhớ kỹ, khống chế mã trường Sơn Đan, đồng thời mở rộng ra phía tây. Có điều cũng đừng huy động nhân lực quá mức, nói chung ta muốn các ngươi biết giữ chừng mực, đóng đinh tại Trương Dịch cho ta.
Trần Đáo và Hoàng Thiệu không khỏi thầm giật mình.
Đây là Đổng Phi giao toàn bộ gia sản trong tay cho hai người.
Một mặt cảm động, mặt khác cũng có một loại cảm giác nặng trịch. Hai người không rõ, vì sao Đổng Phi phải chiếm Trương Dịch?
- Chuyện thiên hạ phần lớn là hưng suy thay thế, có phân có hợp. Đổng gia ta càng cường thịnh thì sẽ càng bị người đố kỵ. Phụ thân hôm nay nhìn như phong quang vô hạn, nhưng không biết có bao nhiêu người đang âm thầm tính toán. Hôm nay hắn giết người, ngày khác sẽ có người giết chúng ta. . . Nói chung, cẩn tắc vô áy náy. Ta giao phó tính mệnh của hơn mười người trên dưới Đổng phủ ta cho hai ngươi đấy.
Trần Đáo và Hoàng Thiệu nghe xong những lời này của Đổng Phi, liền đồng thời quỳ gối xuống trước mặt Đổng Phi.
- Chúng tôi nhất định sẽ không quên những lời hôm nay của chủ công, nhưng có một người, còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để Trương Dịch rơi vào tay người khác. . .
Hôm sau là ngày Đổng Phi thành thân, vốn dựa theo ý của Đổng Phi là muốn Trần Đáo sau khi y thành thân mới lên đường.
Mặc kệ nói như thế nào, cũng phải uống một ly rượu mừng chứ?
Nhưng Trần Đáo và Giả Hủ lại cho rằng, hiện tại xuất phát mới là tuyệt thời gian tuyệt hảo nhất.
Cũng khó trách, Đổng Phi thành thân khiến cho nhiều phương diện quan tâm. Mặc dù chỉ là nạp thiếp, nhưng thứ nhất đây là lần đầu tiên Đổng Phi thành thân, thứ hai đối tượng thành thân là Lục Y lớn lên từ nhỏ tại Đổng gia. Nói đến thì cũng đều là người một nhà.
Đặc biệt là đám gia tướng nô bộc, có thể nói nhìn Đổng Lục lớn lên.
Tuy không thiếu có kẻ bụng dạ khó lường, nhưng đại đa số người vẫn xem Đổng Lục như con gái mình.
Gả cho Đổng Phi, coi như là gà mái biến thành phượng hoàng, một bước lên trời. Chỉ là tân lang này thật sự là. . . Hung mãnh thì thôi, hơn nữa lại xấu xí như vậy. Mặc dù rất nhiều người lý giải Đổng Phi, nhưng khó tránh khỏi vẫn có cảm giác một đóa hoa tươi cắm lên bãi gì đó. Về phần một bộ phận người khác thì hoặc nhiều hoặc ít có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc kệ nói như thế nào, Đổng đại công tử sắp thành hôn!
Người xung quanh mười dặm tám thôn vẫn cho Đổng gia mặt mũi này. Trên dưới mục trường bận rộn liên tục, mỗi người đều có công việc của mình, căn bản không lòng thanh thản quan tâm chuyện khác. Thậm chí ngay cả Ngưu Phụ cũng phái người về mục trường chúc mừng, còn tặng lễ vật rất dày.
Chiến sự Lũng Tây đang kịch liệt, thế nhưng trên dưới mục trường lại ngập tràn tiếng cười nói.
Dưới tình huống như vậy, không có ai chú ý đến nhóm Trần Đáo rời khỏi đây. Cho dù sau đó phát hiện rất có thể lấy lý do là xuất binh tập kích để qua loa tắc trách. Bằng không đợi đến khi chuyện này trôi qua, muốn bí mật xuất phát thì không dễ dàng nữa.
Đổng Phi rất cảm kích ý tưởng này của Trần Đáo.
Vì vậy y mời hai người Đổng Triệu và Hàn Đức tới, ngày đầu xuất phát tự mình bày tiệc mời họ, xem như là uống rượu mừng sớm.
Hai người này cũng sắp sửa theo Trần Đáo xuất chinh. Ngoại trừ họ, còn có hai nghìn binh Tần Hồ cùng một nghìn Cự Ma Sĩ. Tổng cộng ba nghìn kỵ quân, chiến mã 6000 con, một người hai ngựa, một mặt là đẩy nhanh tốc độ hành quân, một mặt cũng có thể mang nhiều lương thảo.
Ai cũng biết, biên hoang vào thời tiết trời đông giá rét là cực kỳ gian nan.
Sáng sớm, Lũng Tây có sương mù lớn.
Đổng Phi cùng Giả Hủ đứng ở đầu thành Lâm Thao, nhìn theo đoàn người Trần Đáo mất tung tích trong màn sương mù, trong lòng đột nhiên có cảm giác tịch liêu không hiểu.
Phun ra một hơi khí đục, Đổng Phi nói với Giả Hủ:
- Lão sư, chờ ta thành thân rồi, sẽ phái Hoàng Thiệu qua đây, hiệp trợ lão sư xử lý vấn đề di chuyển của tù binh. Lương Châu đang đại loạn, muốn thần không biết quỷ không hay qua đó, sợ rằng không dễ dàng.
Giả Hủ thản nhiên cười:
- Chủ công cứ yên tâm, chuyện này vẫn chưa làm khó được ta.
- Vậy thì tất cả nhờ vào lão sư rồi!
Hai người đứng trên đầu thành một lúc, sau đó xoay người đi xuống.
Có điều, vào giữa trưa có người của mục trường đến đây đưa tin tức, nói là Thành Lễ đã trở về, còn dẫn theo người nhà của Giả Hủ.
Giả Hủ đang ở bên cạnh, khiến cho Đổng Phi rất xấu hổ.
Cũng may chuyện này họ đã sớm rõ ràng. Giả Hủ cười:
- Chủ công không cần phải lúng túng, thời kỳ phi thường phải hành sự phi thường, nếu Hủ đứng ở góc độ của chủ công thù cũng phải làm như vậy. Đón họ đến đây cũng tốt. Lương Châu đại loạn, chỉ sợ Vũ Uy cũng khó tránh khỏi. Ở nơi hỗn loạn đó, ta cũng quả thật lo lắng. Cứ để cho họ đến mục trường đi, song còn phải làm phiền chủ công chiếu ứng nhiều hơn.
- Việc này phải làm mà.
Nhưng Đổng Phi cũng không để người nhà của Giả Hủ ở tại mục trường, mà là phái người đưa đến Lâm Thao.
Người, quý tại tín nhiệm.
Giả Hủ đợi gia nhân đến nơi ở rồi, mới nhịn không được hỏi:
- Chủ công, ngài đưa vợ con của Hủ đi như thế, không sợ tương lai Hủ sẽ lật lọng sao?
Đổng Phi nghiêm mặt nói:
- Lão sư, thường nhân nói dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Ta nói rồi, trong thiên hạ người có thể hoàn toàn tín nhiệm lão sư, cho lão sư thi triển tài hoa chỉ có ta. . . Nếu như ta ngay cả chút khí độ ấy cũng không có, thì làm sao để cho lão sư yên tâm? Lại nói, thiên địa quân thân sư, sư ngang với quân phụ, ta giam giữ vợ con của lão sư, chẳng phải là giam giữ người nhà của ta sao?
Giả Hủ sửng sốt một lát, sau khi thở dài một tiếng thôi không nói gì nữa.
Buổi tối, Điển Vi cùng Sa Ma Kha xuất hiện tại Lâm Thao.
Cùng đến đây còn có đám tiểu hài tử Điển Mãn, Điển Hữu, Điển Phất, Ngưu Cương. Hắn ôm một đứa bé trong lòng, mặt nở nụ cười thỏa mãn.
- Huynh đệ, thấy chưa, ta đã có con trai thứ hai rồi. Ngày mai huynh đệ sẽ thành thân, cần phải dụng công nhiều hơn mới được.
Điển Vi vừa thấy Đổng Phi liền kiêu ngạo ôm con trai khoe khoang.
Tiểu tử đã bảy tám tháng kia nhìn qua rất to khỏe. Có điều da rất đen, nhìn qua còn hơi xấu.
Đây là con trai thứ hai của Điển Vi, tên là Điển Tồn.
Đổng Phi rất thích hài tử này, mà tiểu Điển Tồn thấy Đổng Phi cũng ê a quơ nắm tay, muốn Đổng Phi ôm nó.
- Mẹ ôi, tiểu tử này chưa từng thấy thân thiết với ta như thế!
Điển Vi tức giận lầm bầm, làm cho mọi người cười ha ha.
Trưởng tử của Giả Hủ là Giả Mục đã chín tuổi. Khí chất giữa trán nhìn qua hơi âm trầm như Giả Hủ. Nó rất nhanh đã quen với đám Điển Mãn, đang đùa giỡn với nhau.
Mà nhóm Đổng Phi cũng ở trong đại sảnh thoải mái chè chén.
- Vì chúc mừng ta sắp thoát khỏi kiếp độc thân, vù ta sắp tạm biệt những năm tháng xử nam, cụng ly!
Rất ít khi nhìn thấy Đổng Phi uống nhiều, nhưng đêm nay Đổng Phi đã uống rất nhiều. Y say khướt giơ cao ly rượu bằng bạch ngọc khắc, gặp người nào cũng cạn 100%, miệng đầy ngôn ngữ của kiếp trước, mọi người nghe mà đầu óc rối mù.
Có điều cũng không có ai chú ý điều này!
Ở chung với Đổng Phi thời gian dài, cũng thường xuyên nghe y nói một số lời cổ quái, vì vậy cũng đã quen rồi.
Điển Vi, Sa Ma Kha thì có rượu là cạn. Nói thật thì rượu này thực sự rất khó uống, số độ cũng không tính quá cao, nhưng uống nhiều vẫn có thể khiến người đo ván.
Có câu, tửu bất túy nhân nhân tự túy. Đổng Phi đã say ngã.
Người trong phòng ngoại trừ Giả Hủ và Đổng Thiết, tất cả đều say ngã. Nằm tứ tung lên nhau, cảnh tượng cũng khá đồ sộ.
Đổng Phi gối lên chân Điển Vi, Sa Ma Kha vắt lên bụng y.
Đám người Bùi Nguyên Thiệu cũng quấn vào nhau, ai cũng ngủ rất say sưa.
Giả Hủ ở bên cạnh quan sát, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười lãnh đạm.
- Tiểu Thiết, chủ công tính tình phóng khoáng quá nhỉ.
Đổng Thiết cười ha ha:
- Đúng vậy, chủ công đích thật là người tốt.
Một người tốt, một người tính tình phóng khoáng, hoàn toàn là hai khái niệm.
Nhưng Giả Hủ cũng không muốn giải thích. Hắn gật đầu, khẽ nhấp ly rượu, nhìn bóng đêm dần dần chuyển màu, nơi chân trời đã ửng một màu trắng bạc.
Thời Hán khi cưới gả không có rườm rà như trong tưởng tượng của mọi người.
Có điều là một cường hào của Lương Châu, công tử của Đổng gia nạp thiếp, đám cưới vẫn cực kỳ hoành tráng. Bắt đầu từ sáng sớm, Đổng Phi đã bị bắt lại. Trong đầu vẫn còn mơ màng, để mặc cho gia nhân nô bộc thu thập thỏa đáng cho y, dẫn theo một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới mục trường.
Một đường khua chiêng gõ trống, rất náo nhiệt.
Đợi đến mục trường rồi, lại phải tế bái tổ tiên, cử hành một loạt lễ nghi rườm rà.
Đổng Phi buồn ngủ không chịu nổi, men rượu còn chưa đi, giống như một con rối để mặc người ta bài bố, nhưng vẫn không thể có câu oán hận. Người chủ trì tế bái tổ tiên là lão phu nhân, bà đã từng này tuổi còn vất vả, y có thể bất mãn cái gì?
Vốn việc tế bái tổ tiên này là do Đổng Trác chủ trì, Đổng Trác không ở đây, cũng nên do Đổng Mân tới xử lý. Nhưng cả hai người này đều không có ở đây, Ngưu Phụ lại không có tư cách. Hơn nữa, cho dù hắn có tư cách, thời gian cũng không có.
Cho nên cũng chỉ có lão phu nhân ra trận.
Cũng may đây không phải là đón dâu. Bằng không, Đổng Trác không ở đây, quả thật không biết nên làm thế nào cho phải.
Bái tế thiên địa rồi, một đám người vây quanh Đổng Phi đi tới nơi ở của Đổng phu nhân, bởi vì hôm nay Đổng Lục ở đây.
Vừa mới vào cửa, Đổng Phi đã bị ngăn cản.
Dựa theo tập tục của người Khương, phải uống trước một ly rượu mạnh. Sau đó đang chuẩn bị qua thì thấy Vương Cơ, Đổng Viện ngăn cản lối đi.
- Tứ tỷ, mọi người còn muốn làm gì?
Bị dằn vặt cả một buổi sáng, Đổng Phi đã sắp tan vỡ rồi. Khi thấy những nữ nhân này xuất hiện, khiến y nhất thời sinh ra cảm giác không hay.
Đổng Viện cười hì hì nói:
- A Sửu, có phải rất nóng lòng muốn gặp Lục Nhi nhà mình không?
- Phải thì sao, không phải thì sao?
- Phải, thì ứng cảnh làm một bài thơ. Ta có nghe nói qua văn tài của A Sửu nhà ta, cũng không tệ đâu à. Hì hì, nếu không làm được, sẽ không cho phép đi vào. . .
Đổng Phi hít một hơi khí lạnh, mọi người phía sau cũng đều tỏ vẻ khó xử.
Hoàng Thiệu đi tới, vừa mới chuẩn bị hỗ trợ thì nghe Đổng Viện quát lên chói tai:
- Lão Hoàng, Đường Chu, hai người các ngươi câm miệng hết cho ta. Bằng không thì cho các ngươi nửa đời sau đi làm nội thị. . . A Sửu, nhanh lên nhanh lên, Lục Nhi đang chờ đệ đấy.
Ở phía sau Đổng Viện có hộ vệ của Hổ Nữ doanh, đều dưới sườn đeo kiếm, tư thế oai hùng hiên ngang.
Nhậm Hồng Xương vẫn mang theo mặt nạ, tuy nhiên trong ánh mắt sau mặt nạ mang theo ý cười cổ quái.
Hoàng Thiệu và Đường Chu lập tức ngậm miệng lại.
Tứ tiểu thư này chính là nhân vật nói được làm được!
Đổng Phi không cần nghĩ cũng biết, chủ ý thiu thối này nhất định là xuất phát từ Vương Cơ.
Y híp mắt lại nhìn Vương Cơ, chỉ thấy nàng hôm nay vẫn mặc váy trắng, nhưng có khoác một chiếc áo khoác cẩm y màu trắng. Trong luồng anh khí bừng bừng lại lộ ra một loại vẻ đẹp quyến rũ, phá lệ động nhân.
Thấy Đổng Phi nhìn sang mình, Vương Cơ cố ý quay đầu lại, nhìn như không thấy.
- A Sửu, nhanh lên, nhanh lên. . . Bằng không sẽ làm lỡ thời gian.
Đổng phu nhân ở bên trong phòng cũng cười ha ha. Đổng Chiếu đi bên cạnh nàng, nhỏ nhẹ nói:
- Nương, A Sửu làm được không?
- Sao ta biết!
Đổng phu nhân cười nói:
- Nếu không có Vương Cơ nói, ta căn bản không biết A Sửu còn có bản lĩnh như vậy đâu. Yên tâm đi, tứ tỷ của con có chừng mực.
Đổng Chiếu cũng cười, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Nàng vẫn ngứa mắt với Đổng Phi, chỉ là trong thời gian đại hỉ này nàng cũng sẽ không đi làm ác nhân.
Đổng Phi bực bội đến đỏ mặt, Sa Ma Kha ở phía sau khẽ nói:
- Lấy lão bà thì lấy lão bà, còn ngâm thơ làm cái chó gì. Sau này đánh chết ta cũng không cưới bà nương biết chữ. . .Bảo ta giết người còn được, ngâm thơ, giết ta còn hơn.
Những lời này dẫn tới mọi người cười to một trận.
Trong sân tràn đầy không khí vui mừng, phần nào xua tan đi cái rét mùa đông. Đổng Phi linh cơ khẽ động:
- Tứ tỷ, thơ đệ không làm được. Nhưng đệ hỏi tỷ, nhân sinh có tứ hỉ, tỷ biết không?
- Tứ hỉ?
- Cửu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ cố tri. Động phòng hoa chúc dạ, kim bảng đề danh thì. . .Đây có tính ứng cảnh không?
- Chậm đã!
Vương Cơ lại lên tiếng:
- Cửu hạn phùng cam lộ. Tha hương ngộ cố tri, động phòng hoa chúc dạ. Ba câu này cũng tính thoả đáng, nhưng kim bảng đề danh thì. . . Thiếp thân còn muốn lãnh giáo một chút, kim bảng là bảng gì, lại vì sao phải đề danh?
- A. . .
Đổng Phi nghe vậy liền cứng họng.
Cũng khó trách, thời đại này chưa có thuyết pháp khoa cử. Bốn câu nói này cũng là tục ngữ năm đó các lão nhân thường nói. Đổng Phi cũng rất có ấn tượng. Chỉ là y quên mất kim bảng đề danh thì là câu nói mới xuất hiện ở khoa cử thời đại nào.
Mọi người đang hồi tưởng lại ý của bốn câu nói này, nghe Vương Cơ hỏi đều nhìn Đổng Phi với ánh mắt khó hiểu.
- Cái này, cái này. . . Cái gọi là kim bảng. Kim bảng chính là thời cổ có người lập chiến công, khi muốn thăng quan sẽ khắc tên lên bảng làm bằng vàng, đưa tới cửa, để tỏ rõ vinh quang.
Hồi đáp không được, vậy ta sẽ tự biên diễn ra.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu, thì ra là có chuyện như vậy.
Nhưng giấu diếm được đám người Điển Vi, lại không qua được mắt Vương Cơ. Ngay cả Hoàng Thiệu, Đường Chu cũng đều vẻ mặt mơ màng.
- Cổ nhân có thói quen này sao? Vì sao ta không biết?
- Ngươi không biết thì thôi. Thời Tiên Tần, đâu chỉ có vạn quyển sách sách bị hủy. Ngươi dám nói ngươi đều lý giải hết các việc của cổ nhân không?
Dù sao đã quyết định tự biên tự diễn, Đổng Phi cũng ăn nói lung tung.
Quan hệ chung thân đại sự, y cũng không muốn đánh mất thể diện ở đây. Về phần đám người Hoàng Thiệu, mặc dù biết rõ Đổng Phi là già mồm át lẽ phải, nhưng lại không dám đứng ra. Không những như vậy, hai người này còn lập tức gật đầu:
- Chủ công nói hay lắm.
Hay cái đầu ngươi. . .
Vương Cơ thầm mắng một câu, nhưng lại không biết nên cãi lại thế nào.
Có điều ngẫm nghĩ lại một chút, bốn câu nói đó thật là có chuyện như vậy. . . Đã như vậy, coi như y quá quan đi.
Nhìn thoáng qua Đổng Viện, gật đầu.
Đổng Viện nghe không ra đúng sai, chỉ cảm thấy thú vị, rất vui. Thấy Vương Cơ gật đầu, nàng cũng không làm khó nữa, giơ tay ý bảo Hổ Nữ doanh tránh đường, cho đám người Đổng Phi đi qua.
Thở dài một hơi, thầm nghĩ: Xem như xong rồi!
Đổng Phi lạy mẫu thân, lại cử hành một phen nghi thức, lúc này mới xem như là có thể gặp tân nương.
Hai bà di dắt Đổng Lục đi tới cửa.
Đổng Phi đang muốn đi tới, lại bị Đổng Viện ngăn cản.
- A Sửu, muốn mang Lục Nhi đi, cũng không dễ đâu.
- Tứ tỷ lại muốn thế nào nữa?
- À...
Đổng Viện tròng mắt đảo quanh, Vương Cơ ghé qua thì thầm vài tai nàng hai câu. Đổng Phi không khỏi thầm kêu: không hay.
- Vừa rồi là vào cửa thơ, bây giờ là ra cửa thơ. . .Đệ thấy ngày hôm nay trang phục của Lục Nhi đẹp như thế, có phải là nên lấy tình cảnh này làm bài thơ để ứng cảnh hay không? Lục Nhi đừng nhúc nhích, lấy tư thế hiện tại cho A Sửu làm thơ đi.
Các cô nương của Hổ Nữ doanh cười ha hả.
Mà đám người Đổng phu nhân thì cười đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Sa Sa nói không sai, sau đó nhất định không thể cưới nữ nhân biết chữ làm vợ, bằng không sẽ bị dằn vặt chết! Đổng Phi cảm thấy không chỉ là nữ nhân không biết chữ, thậm chí khi kết hôn không thể để cho nữ nhân biết chữ xuất hiện.
Nhìn tư thế của các cô nương này, không làm ra thơ là đừng nghĩ mang Lục Nhi ra khỏi cửa.
Đổng Phi nhìn Vương Cơ:
- Tỷ tỷ, phiền tỷ đừng đưa ra chủ ý thiu thối nữa có được không? Ta cũng không phải là tài tử gì, nào có nhiều thơ như vậy mà làm. . .Thế này có được không, ta hát cho Lục Nhi một bài. Ta bảo đảm, các ngươi ai cũng chưa từng nghe qua.
Mắt Vương Cơ sáng lên:
- Được, nhưng nếu như bọn ta nghe qua thì không tính!
Lời thừa, các ngươi khẳng định chưa từng nghe qua.
Đổng Phi gãi gãi đầu, đằng hắng cổ họng, chuẩn bị tâm tình.
Nói thật thì kiếp trước cộng thêm kiếp này vẫn chưa có hát ở trước mắt nhiều người như vậy. Đời trước Đổng Phi thường hát tại sơn lâm, chỉ có chim thú trong rừng, khe suối trong núi nghe. Hát dưới trường hợp này thì vẫn là lần đầu tiên.
- Ngày xuân tươi đẹp đã tới, ca ca đôi chín ý a ngồi ở bờ sông. Gió xuân ý a thổi máy xay gió quay tròn. Hoa mai đỏ ý a nở nụ hồng, thủy thảo ý a xanh tươi. . . Máy xay gió ý a máy xay gió hát lên. Tiểu ca ca vì sao ý a không mở lời?
Giọng của Đổng Phi rất tốt, hơi khàn khàn, mang theo một chút từ tính của trung âm.
Ánh mắt Lục Nhi mị như tơ. Má phấn ửng hồng, không giấu nổi niềm hạnh phúc vô biên.
Đây là công tử hát cho ta, mặc dù y không làm thơ được, nhưng y đã hát cho ta, thực sự rất vui!
- Ngày xuân tươi đẹp đã tới, ca ca đôi chín ý a đã sắp tòng quân. Gió bắc ý a theo gió bắc xoay tròn, ca ca nhớ thương ý a Tiểu Anh Liên của ta. Máy xay gió ý a không ngừng cứ xoay, đã quyết tâm ý a nên đi mở lời. . .
Đây là một bài hát được lưu truyền rất rộng rãi tại hậu thế, Đổng Phi đã điều chỉnh đôi chút ca từ bên trong.
Nói thật thì ứng cảnh cũng không thể nói rõ. Chỉ là nó lại có một loại ý vị khác. Đổng Phi vừa ca vừa đi về phía trước. Đổng Viện, Vương Cơ, thậm chí Nhậm Hồng Xương cùng các cô nương của Hổ Nữ doanh không tự chủ được nhượng lại một lối đi.
Đi tới trước cửa, Đổng Phi vươn tay ra.
Đổng Lục không thể kiềm được, vươn tay, để mặc Đổng Phi cầm lấy. Mà Đổng Phi thuận thế kéo lại, lôi Đổng Lục ra cửa, hơi khom lưng một tay ôm lấy nàng vào lòng. Khiến cho Đổng Lục hét lên, nhưng hạnh phúc vùi đầu vào lòng Đổng Phi.
Các cô nương đều đỏ mặt. . .
Những nữ hài tử từng cảm thấy Đổng Lục gả sai người rồi, đột nhiên cảm thấy vô cùng ước ao.
Hành vi này của Đổng Phi không hợp lễ pháp, nhưng mỗi một động tác lại rất tự nhiên, khiến người tâm động.
Kỳ thật, gả cho công tử có lẽ thật sự không sai!
Khóe mắt Vương Cơ đỏ hoe, nhìn Đổng Phi ôm Đổng Lục đi ra ngoài.
- Phi công tử, xin hỏi máy xay gió là cái gì?
- A, cái này, cái này, cái này, là cái thứ gần giống như guồng nước hình rẻ quạt ấy. . .
Đầu Đổng Phi sắp nổ tung.
Sao lại nghĩ sai rồi, quên mất chuyện này. Tại thời đại tam quốc không có máy xay gió.
Có điều y sẽ không chịu dừng lại nữa, ôm Đổng Lục giống như chạy nạn.
Đám người Sa Ma Kha lúc này cũng vô cùng thức thời, ngăn cản đường của đám Đổng Viện.
- A Sửu chết tiệt, lại còn biết hát...
Mắt Đổng Viện cũng đỏ bừng, cắn môi nói:
- Nhớ đấy, quay lại cũng phải hát cho ta một bài... Hừ, đợi Văn Chính trở về, ta bảo hắn mỗi ngày hát cho ta, một ngày hát ít nhất ba lần!
Đổng Phi vừa mới bước ra cửa viện, suýt nữa té sấp mặt.
Bái thiên địa, bái tổ tiên, bái phụ mẫu, bái thân bằng. . .
Đổng Phi mang theo Đổng Lục giống như con bọ gập liên tục bái, bái cho đầu cháng váng, mọi người cũng choáng váng.
Thật vất vả mới đợi nghi thức kết thúc, Lục Nhi được mang vào phòng tân hôn chờ ở đấy.
Nhưng Đổng Phi lại không đi được.
Theo một tiếng quát to của Điển Vi:
- Chuốc say hắn!
Một đám đàn ông lập tức xông lên, từng người chúc mừng Đổng Phi. Ly rượu còn chưa đã, thay bằng một ly to ít nhất bốn lượng. Một ngụm một ly, ly đổ rượu hết, quả nhiên là phi thường náo nhiệt.
Lão phu nhân vui mừng, cười liên tục. Mặc dù bà không nhìn thấy cảnh tượng trong sảnh, nhưng có thể tưởng tượng ra được.
Chỉ mong A Sửu nhà ta càng lúc càng tiền đồ, tương lai con cháu Đổng gia đầy nhà, mới xem như là chân chính thịnh vượng phát triển.
Nữ quyến cũng tự thành một bàn. Tai nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, miệng thì cười liên tục.
- Tỷ tỷ làm sao thế? Hình như không vui. . .
Đổng Viện lưu ý thấy Vương Cơ từ lúc bắt đầu tiệc rượu giống như trở nên không vui, nói chuyện hay uống rượu đều không có tinh thần.
Vương Cơ cố vực dậy tinh thần:
- Ta đang suy nghĩ đến bài hát của Phi công tử.
- Bài hát của A Sửu?
Đổng Viện nở nụ cười:
- Tỷ tỷ, ta cũng không ngờ A Sửu hát hay như vậy. Trước đây ta dẫn hắn đi tham gia buổi tụ hội của người Khương, lần nào họ cũng hát, nhưng A Sửu lại chưa bao giờ tham gia. Hì hì, có điều bài hát đó hay thì hay, có gì mà phải nghĩ chứ?
Vương Cơ nói:
- Bài hát của Phi công tử thông tục dễ hiểu, mặc dù không quá văn nhã, nhưng rất có tình cảm. Hơn nữa làn điệu rất hay, có nhiều chỗ không phù hợp với âm luật lưu hành hiện nay. Nhưng nếu như nói đến lưu truyền thì lại càng thích hợp hơn. Chỉ là, ta nghĩ bài hát này lại có cảm giác ý vẫn chưa hết. Cũng không phải âm luật, mà là nội dung bài hát, hình như chỉ hát được một nửa.
- Sao?
Các nữ nhân vừa nghe vậy liền cảm thấy hiếu kỳ.
Đổng Viện càng tức giận giơ nắm tay:
- A Sửu chết tiệt, không ngờ còn giữ lại một nửa. Sớm biết như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
- Cái này, hì hì, chỉ sợ cũng không trách được Phi công tử. Ta cảm thấy nội dung của ca khúc đó, nửa trên là nam nhân hát cho nữ nhân nghe, nửa dưới chắc là hát cùng nữ nhi. Ừm, giờ càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
- Vậy lát nữa bảo Lục Nhi hỏi tiểu tử thối kia xem, xem nửa dưới rốt cuộc có nội dung gì.
- Đúng rồi, Anh Liên là tự của Lục Nhi sao?
- Cái này....
Đám Đổng Viện hai mặt nhìn nhau:
- Không rõ lắm. Theo lý thì Lục Nhi cũng đã đến lúc có tự rồi. Nói không chừng là A Sửu lấy cho nó đấy. Bỏ đi, chúng ta đừng ở chỗ này vắt óc suy nghĩ. . . Vương Cơ tỷ tỷ, tỷ lớn lên ở Trung Nguyên, có lẽ chưa thấy phong tục của chúng ta ở đây. Chờ mấy ngày nữa, Lục Nhi hồi môn rồi chúng ta sẽ ép A Sửu hát. . .Ừm, phải hát một bài càng hay hơn mới được... Không, chí ít cũng phải hát mười bài.
Trong đại sảnh, Đổng Phi rùng mình một cái, mơ hồ nghĩ: lẽ nào uống nhiều rồi sao?
Bữa tiệc mừng này kéo dài đến nửa khuya.
Tuổi tác của mấy người lão phu nhân đã cao, đã rời khỏi từ sớm, để mặc cho đám Đổng Phi ầm ĩ.
Sa Ma Kha thở cả ra rượu, ôm lấy cổ Đổng Phi lớn tiếng khóc:
- Nhị ca, đại ca có gia thất rồi, huynh cũng có nữ nhân. . . Nhưng Sa Sa còn chưa có. Từ nhỏ đến lớn Sa Sa còn chưa chạm qua nữ nhân nữa chứ, hu hu hu!
Tên này rõ ràng là đã uống nhiều!
Đám Điển Vi phải mất rất nhiều công sức mới giật lại Sa Ma Kha được.
- Huynh đệ, nhanh trở về nghỉ đi. . . Lục Nhi muội tử chắc đang sốt ruột chờ đấy. Hì hì, hay là bọn ta đưa huynh đệ trở lại?
- Lượn đi, đừng cho là ta không biết các ngươi muốn làm gì. Ta không uống nhiều, tự ta có thể trở lại!
Đổng Phi cũng ngấm rượu rồi, lảo đảo đi ra ngoài đại sảnh.
Phía sau Sa Ma Kha còn đang hô to:
- Các ngươi đều có nữ nhân, vì sao Sa Sa lại không có nữ nhân, ta muốn nữ nhân, cho ta một nữ nhân!
- Được được được, đợi ngày mai sẽ tìm cho ngươi một nữ nhân. . .
Không nói đến trong đại sảnh, Sa Ma Kha say đến điên rồi. Đổng Phi đi ra ngoài đại sảnh. Một trận gió thổi qua, men rượu lập tức xông lên đầu.
Ngất ngưởng đi vào nội viện, bước đi lảo đảo, một bước ba lắc lư.
Rốt cuộc sắp kết hôn rồi!
Tích lũy cả hai đời nay, sắc dục vài chục năm thoáng cái phát tác, khiến Đổng Phi đã không khống chế nổi.
Nghĩ tới vẻ xinh đẹp của Lục Nhi, trong lòng liền có xung động vô hạn. Ta kết hôn rồi, ta rốt cuộc kết hôn rồi . ..
Đi vào viện tử, thấy trong phòng ngủ có ánh sáng nhẹ hắt ra.
Dục hỏa lủi thẳng lên đầu, Đổng Phi đẩy ra cửa phòng.
Ánh đèn u ám, thấy một bóng hình thướt tha đang ở trên tháp. Đổng Phi mắt say lờ đờ, trở tay khóa cửa lại.
- Lục Nhi, ta tới rồi. . .
Nói rồi Đổng Phi bước qua, một tay lấy ôm lấy chủ nhân của bóng hình đó. Bên tai vang lên tiếng hô khẽ, nhưng y cho rằng đây là Đổng Lục xấu hổ. Không đợi đối phương có phản ứng, Đổng Phi liền đẩy nàng ngã ra tháp. Lục Nhi kinh hãi, đứng dậy khỏi tháp muốn chạy trốn. Đổng Phi trước mặt đã cởi bỏ y sam, trần như nhộng đứng ở trước tháp, người trần truồng, dị vật ngẩng cao đầu.
Lục Nhi lại lần nữa kinh hãi la lên:
- Công tử. . .
Lời phía sau chưa kịp nói ra thì đã bị Đổng Phi ôm lấy, rồi hôn lên môi. Tiếng quần áo xé rách vang lên, mùi thơm thiếu nữ kích thích máu huyết của Đổng Phi tăng tốc, hóc môn đực trong đầu nhất thời phân bố nhanh hơn mấy lần.
Cảnh tượng trắng trẻo thật hấp dẫn, Đổng Phi ôm lấy thân thể phổng phao tỏa đầy mũi thơm đó.
Mông Lục Nhi rõ ràng cảm nhận được sự cương cứng của dị vật đó, khi ngón tay Đổng Phi lướt qua theo đường cong mạn diệu của nàng, trên người bỗng nhiên đổ mồ hôi nhẹ. Mồ hôi đó cũng thơm, làm cho Đổng Phi bị lôi cuốn. Thân thể tê dại, ngứa ngáy, có một loại sung sướng nói không nên lời, khoái cảm nói không nên lời.
Bầu ngực được đôi tay xoa bóp đã trở nên căng tròn, hai hạt nho màu hồng nhạt đã cứng lên.
Toàn thân xụi lơ ở trong lòng Đổng Phi, Lục Nhi đỏ mặt hai mắt mông lung, miệng khẽ thở gấp, phát ra tiếng rên rỉ mê người.
- Công tử, đừng mà. . .
Môi bị miệng khóa lấy, một tia tỉnh táo cuối cùng của Lục Nhi cũng biến mất theo.
Đổng Phi cũng nhịn không được nữa, liền đặt Lục Nhi xuống dưới thân mình. Chỉ nghe nàng đau đớn hét lên một tiếng, liền tiến vào một mảnh lầy lội trơn mát.
Cảm giác đó thật kỳ diệu. . .
Ấm ấm trơn tuột, khiến Đổng Phi thú tính đại phát, thân thể phập phồng mãnh liệt, sắc dục của hai kiếp sống trong nháy mắt bùng nổ.
Trong nhất thời, tháp lắc lư như động đất.
Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Đổng Phi, Lục Nhi xuân triều tràn lan, khoái cảm liên tục, dâm thanh không ngừng. . .
Một đêm động phòng hoa chúc tuyệt vời, quả nhiên là đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng.
Ánh nến leo lắt, lại chợt tắt. Trong phòng tối om, chỉ có âm thanh mê người như có như không, như dừng như nối tiếp, càng làm cho huyết mạch người sôi sục. . .
/500
|