Ánh ban mai chiếu vào mục trường. Một ngày mới lại đến!
Sẽ là một thời tiết đẹp, chí ít thì đó là một thời tiết đẹp hiếm có vào ngày đông...
Huyên náo ngày hôm qua đã qua đi, mọi người nghênh đón một ngày mới.
Đổng Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh vào mi mắt lại là khuôn mặt xinh đẹp của Đổng Lục, nhưng có vẻ tiều tụy.
- Chào buổi sáng!
- Công tử, chào buổi sáng!
Đổng Lục đã quen với cách chào hỏi mang theo mùi của thế giới tương lai này, nàng mỉm cười đáp lại.
Nhưng nhìn ra được nụ cười của nàng rất miễn cưỡng. Đổng Phi xoay người ngồi dậy, nhưng phát hiện y phục vẫn mặc chỉnh tề trên người, nhưng y nhớ kỹ ngày hôm qua hình như không phải là bộ hiện giờ. Gãi gãi đầu, đối với việc ngày hôm qua nhớ không rõ lắm. Nhìn bốn phía, Đổng Phi không khỏi lần thứ hai sửng sốt.
Đây không phải phòng hoa chúc.
Hoặc là nói, ở đây đã từng là phòng ngủ của y, nhưng khi thành thân lão phu nhân đã chuẩn bị cho y và Đổng Lục một gian phòng mới.
Mà gian phòng ngủ này từ lúc trước khi thành thân, y chưa từng tới đây.
Nhưng sao mình lại ở đây?
Đổng Phi trầm tư suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra sao mình lại ngủ trong phòng này.
- Lục Nhi, nàng vẫn tốt chứ?
- Lục Nhi rất tốt. . .
Đổng Phi cau mày hỏi:
- Sao ta lại ở chỗ này?
Đổng Lục gượng cười một tiếng:
- Công tử quên hết rồi sao? Ngày hôm qua công tử uống rất nhiều, lại không chịu để người khác đưa đi. Trời mới biết sao công tử lại đến đây. Lục Nhi đợi đến nửa đêm không thấy bóng công tử đâu... Sau đó mới phát hiện, công tử đang ngủ ở chỗ này đấy. Nghĩ là công tử sau khi uống rượu không tỉnh táo, theo thường lệ trở về gian phòng của mình, hiện tại lại tới hỏi ta?
Bừng tỉnh đại ngộ, Đổng Phi vỗ mạnh vào đầu.
- Coi trí nhớ của ta này!
Ngẩng đầu nhìn Lục Nhi, Đổng Phi loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu như y đi nhầm phòng, vậy tối hôm qua. . . Hình như rõ ràng có quan hệ phu thê với Lục Nhi. Nhưng nghe giọng điệu của Lục Nhi, lại hình như chưa từng xảy ra gì hết.
Cái loại cảm giác này mơ hồ còn nhớ rõ mà!
- Lục Nhi, chúng ta. . .
- Được rồi, đừng hỏi nữa. Nhanh đứng lên đi, chúng ta còn phải đi vấn an phu nhân và lão phu nhân nữa.
- A, coi trí nhớ của ta này, cả chuyện này cũng quên!
Nói rồi Đổng Phi đứng dậy khỏi giường. Cảm giác kích tình đêm qua vẫn còn. Nếu như là thật, vậy đối tượng là ai?
Đổng Lục như một tiểu thê tử hiền huệ, sửa sang quần áo cho Đổng Phi, rửa mặt chải đầu xong xuôi.
Thừa dịp lúc này, Đổng Phi lại nhìn thoáng qua gian phòng. Phòng ngủ vẫn là bố cục như lúc trước y ở, chẳng qua hình như có một số điều chỉnh. Tỷ như, bàn sách trong phòng. Trong trí nhớ của Đổng Phi nó vốn đặt ở bên trong thư phòng, nhưng hôm nay lại ở chỗ này. Còn có sách đặt trên bàn, còn có một chiếc đàn cổ thất huyền làm bằng gỗ ngô đồng.
Đổng Phi càng nhìn càng cảm thấy không đúng, loáng thoáng cảm thấy khả năng y đã làm sai chuyện gì.
Đứng lên nhẹ nhàng ôm lấy Lục Nhi. Người nàng đột nhiên cứng đờ, như con chim nhỏ dựa sát vào lòng y.
- Lục Nhi, mấy ngày nay ai ở đây?
Người Đổng Lục khẽ run lên, ngẩng đầu cười nói:
- Không có ai hết, là Lục Nhi tạm thời ở đây thôi.
ikienthuc.org
- Nàng ở đây?
- Đúng vậy, bàn sách đó cũng là ta dọn qua. Trước khi đi ngủ sẽ xem sách một chút, nó sẽ thuận tiện hơn là đặt ở trong thư phòng.
- Phải không?
Đổng Phi rất nghi hoặc nhìn Đổng Lục, nhạy cảm nhìn ra nàng đang nói dối.
Hơn nữa cái mùi trên người Lục Nhi không giống cái mùi như lan như xạ trong trí nhớ đó lắm. Mặc dù cũng rất thơm, nhưng Đổng Phi có thể khẳng định, đó tuyệt đối không phải cùng một mùi hương. Mùi hương trên người Lục Nhi hơi tương tự mùi cây oải hương, một loại đặc sản của Sắc Lặc xuyên. Đổng Phi ngửi được, nhưng mùi thơm tối hôm qua lại hình như rất khác loại.
*Sắc Lặc xuyên: nơi ở của tộc Sắc Lặc.
Muốn hỏi lại, nhưng Đổng Lục đã giục y đi bái kiến phụ mẫu.
Mang theo nghi hoặc đầy bụng, Đổng Phi cùng Đổng Lục ra khỏi phòng. Trong nháy mắt bước ra khỏi cửa, Đổng Phi nhịn không được lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Khẳng định là đã xảy ra chuyện gì!
Trong lòng Đổng Phi đã có thể khẳng định. . .
Nhưng rốt cuộc là ai?
Đổng Lục khẳng định biết đáp án, nhưng Đổng Phi lại không thể đi hỏi.
Dù sao đêm tân hôn, để cho tân nương tử ngủ một mình, mà y lại cùng một nữ tử khác trăng hoa, thế thì không thể nào nói nổi. Trong lòng rất hổ thẹn, Đổng Lục cũng không nói tiếng nào. Trong lòng Đổng Phi cũng lại càng cảm thấy có quỷ.
Làm rõ ràng mọi chuyện sao?
Vậy đối với Lục Nhi chẳng phải là quá tàn nhẫn.
Đổng Phi lòng mang ý xấu, mà Đổng Lục dọc theo đường đi cũng không nói một tiếng.
Hai người tới phòng nghị sự, y theo quy củ bái kiến tổ tiên, sau đó lại dập đầu cho lão phu nhân cùng phu nhân, coi như là chính thức hoàn thành tất cả mọi việc.
Quỳ gối trên bồ đoàn, Đổng Phi lèn nhìn lướt qua mọi người trong phòng nghị sự.
Ngoại trừ lão phu nhân cùng phu nhân, thì toàn là thành viên của Đổng gia.
Lão phu nhân nở nụ cười hiền hậu:
- A Sửu, hôm nay ngươi thành thân rồi, cũng đã có nhà, xem như là trưởng thành. Theo đạo lý, ngươi vẫn chưa tới tuổi nhược quán (20 tuổi), hơn nữa đây vốn là việc của phụ thân ngươi. Nhưng nãi nãi vẫn cảm thấy ngươi nên có tự rồi. . . Ta và mẫu thân ngươi đã thương lượng qua, lấy cho ngươi một cái tự. Nếu cha ngươi sau này cảm thấy không hài lòng, còn có thể sửa lại. . .
Đổng Phi cũng không có ý kiến với việc này, cung kính nói:
- Tạ nãi nãi ban thưởng tự.
- Ngươi sinh tại Lũng Tây, lại gặp loạn thế, sống trong bấp bênh. Nãi nãi không hy vọng xa vời tương lai ngươi trở nên nổi bật, xuất tướng nhập tướng, chỉ hy vọng ngươi có thể bình an, sớm sinh cho nãi nãi một tiểu tằng tôn tử. Ừm, Tây Bình, gọi ngươi là Đổng Tây Bình đi.
- Đa tạ nãi nãi!
Đổng Phi cung kính khấu đầu một cái.
Cũng khó trách nãi nãi sẽ có ý nghĩ như vậy, hình như bắt đầu từ 13 tuổi, Đổng Phi luôn sống trong bấp bênh. Đầu tiên là chuyển chiến tây thùy, sau đó lại gặp loạn Thái Bình Đạo. Hầu như đi vòng hơn phân nửa giang sơn Hán thất. Hung hiểm tao ngộ trong đó có lẽ chỉ có người đương sự như Đổng Phi mới rõ ràng. Lão phu nhân cũng rất sợ, nên ban cho một cái tự như thế.
Ý tứ là nhắc nhở Đổng Phi: đừng quên, trong nhà còn có lão nhân. Mọi việc chớ có xung động.
Đổng Phi thì sao, đương nhiên cũng có thể lĩnh hội nổi khổ tâm của lão nhân gia.
Lão phu nhân gật đầu, lại quay sang Đổng Lục. Mặc dù bà nhìn không thấy, nhưng lại có thể rất chuẩn xác bắt được đúng vị trí của Đổng Lục.
- Lục Nhi, luận tuổi tác, ngươi cũng 18 rồi. . .Bài hát ngày hôm qua A Sửu hát rất hay. Anh Liên, là biểu tự A Sửu lấy cho ngươi sao?
Đổng Lục ngẩng đầu muốn nói, nhưng cảm giác tay của Đổng Phi khẽ huých nàng một cái.
Quay đầu nhìn, phát hiện hình như Đổng Phi gật đầu. Tiểu nha đầu lập tức kịp phản ứng:
- Đúng vậy lão tổ tông. Công tử lấy tự cho Lục Nhi chính là Anh Liên. Chỉ là chưa kịp bẩm báo lão tổ tông cùng phu nhân, xin thứ lỗi.
iếp, càng làm cho huyết mạch người sôi sục. . .
/500
|