Buổi tối nàng bị chuột rút thì phải làm sao? Nàng muốn xoay người thì phải làm sao? Thẩm đại cung chủ lấy lùi để tiến, chỉ hai câu, lại hỏi đúng ngay tử huyệt.
Lý Minh Kỳ ngậm miệng không nói, gần đây nàng tiểu đêm hơi nhiều, lại cực kỳ sợ lạnh, nếu bên người không có hắn, nhất thời cũng không thể chịu được, nhớ tới điểm tốt của hắn, lòng lập tức mềm nhũn, ôm lấy eo hắn, nhẹ giọng nói: Ngạn Khanh, mấy ngày nay vất vả cho chàng rồi.
Còn nói lảm nhảm xem ta sẽ phạt nàng thế nào. Trầm Ngạn Khanh vuốt tóc đen của nàng, sâu trong đồng tử tối tăm lóe ra ánh sắc lạnh, hai ngày nay, tinh thần của hắn vẫn không yên, luôn cảm thấy có nguy cơ kề cận, sắp có chuyện gì ư?
Lời ra khỏi miệng lại mang theo dịu dàng, sao nàng lại không ấm?
Chàng muốn phạt gì? Lý Minh Kỳ cười ngọt lấy lòng, trong mắt to lóe ra vẻ ranh ma.
Trầm Ngạn Khanh cười mắng nàng nghịch ngợm, Nàng đó, không biết sợ, đúng không? Chờ ta nghĩ ra cách mới, nhất định sẽ một lần đòi lại hết.
Được, thiếp chờ.
Hai vợ chồng đang cười đùa ở trong phòng, ngoài cửa truyền đến tiếng Phượng Nhã và Phượng Ngọc vấn an.
Lý Minh Kỳ từ trong lòng hắn đứng dậy, ánh mắt dời ra ngoài cửa, Ngạn Khanh, Quân Nho đến. Lúc này, sao huynh ấy lại đến? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?
Trầm Ngạn Khanh chợt nhíu mày, nhăn nhó, dự cảm không lành ngày càng mãnh liệt, Kỳ Kỳ, ta ra xem sao, nếu nàng mệt thì ngủ một chút, ta xử lý xong sẽ trở lại, được không?
Lý Minh Kỳ thấu tình đạt lý gật đầu, Chàng đi làm việc đi, đừng lo cho thiếp, nếu buổi tối còn chưa xong việc, thìa ảo người đến báo một tiếng, để thiếp bớt lo. Đứng dậy đưa hắn tới cửa.
Quân Nho toàn thân mặc nho sam màu trắng, đứng dưới bậc thang, chào hỏi Lý Minh Kỳ, Minh Kỳ, sắc mặt không tệ nhỉ.
Huynh đừng nói quá, có việc hai người cứ làm đi. Lý Minh Kỳ thấy giữa trán hắn có nét trầm trọng, mặc dù tươi cười lại không tới ánh mắt, chỉ biết việc không nhỏ, chào một tiếng, trở về phòng trong.
Cửa vừa đóng lại, Quân Nho mới hoàn toàn giận tái mặt, lại vẫn duy trì bình thản, không lập tức mở miệng.
Lòng Trầm Ngạn Khanh trầm xuống, Đã xảy ra chuyện gì ư?
Túc vệ truyền tin về, Tô Diễn gặp chuyện trượt chân ngã xuống khe núi, sau khi tìm được đã bị thương nặng, vẫn mê man chưa tỉnh.
Bước chân chợt ngừng, mày kiếm nhíu chặt, lộ ra sát khí, Túc vệ kia đâu?
Quân Nho lấy từ trong lòng ra một phong thư, Túc vệ đi suốt ngày đêm không ăn không nghỉ, đã kiệt sức mà chết, đây là thư Kiếm Hâm tự tay viết.
Thư làm từ vải, lấy máu làm mực, lấy tay làm bút, thất thần viết ngoáy, có thể thấy được tình huống lúc đó nguy cấp cỡ nào.
Trầm Ngạn Khanh cũng không nhận lấy, chỉ liếc mắt nhìn một cái, hắn liền hiểu rõ rất nhiều việc, trong lúc đoàn người Tô Diễn còn có nguy cơ bị đuổi giết, việc cấp bách là cứu viện. Sắc mặt hắn ủ dột, lạnh giọng nói: Truyền tin cho Thiển Ảnh và Tuyết Nữ, bảo bọn họ đi vòng qua, đệ sẽ theo sau.
Ngạn Khanh, đệ. . . . . . . Quân Nho nuốt lời bên miệng xuống, Minh Kỳ lớn bụng, Ngạn Khanh quả thật không thích hợp rời đi. Nhưng mà, nhóm Tô Diễn bị người bao vây đuổi giết, nguy cơ trùng trùng, lúc nào cũng có thể chết đi. Thành Kỳ Sơn cách Khe núi có năm ngày đường, cho dù hắn ra roi thúc ngựa thế nào cũng phải mất ba ngày, mà Ngạn Khanh thì khác, huyền công đã đạt tới đỉnh cao, một ngày là đến.
Trầm Ngạn Khanh kềm chế ý muốn chém giết dâng lên trong lòng, hai tay nắm chặt thành quyền, suy nghĩ đảo nhanh, E là mọi việc sẽ không đơn giản, đệ đi rồi, trong cung phải nâng cao đề phòng, phàm là có việc khác thường, cứ giết không tha.
Quân Nho bước theo hắn, cố gắng muốn cùng hắn sóng vai, Ừ, ta biết nên làm thế nào rồi. Ngạn Khanh, đệ cảm thấy chuyện này là do U cốc gây ra à?
Trầm Ngạn Khanh gật đầu, trừ U cốc hắn không nghĩ ra nơi nào khác, Bí quyết Cửu U Phong Linh của Vô Trần cung, bí quyết luyện kiếm của Vạn Kiếm sơn trang, thuật Song Tu của Hoan Hỉ cung, tập hợp một chỗ, huynh sẽ nghĩ tới điều gì?
Ngạn Khanh, ý của đệ là phương pháp tu luyện bí quyết Cửu U Phong Linh đã bị tiết lộ rồi sao? Quân Nho nhíu mày khép mắt, khẳng định: Là Triệu Hân Linh.
Người tài ba trên thế gian không ít. Người tài ba trong U cốc lại càng không thiếu, bằng không một thân y độc thuật của Tuyết Nữ là do ai truyền dạy? Thiển Ảnh từng nói, nếu nàng ta khôi phục trí nhớ, tất sẽ dùng cả sinh mệnh để trả giá. Một người tuyệt vọng, trước khi chết sẽ làm gì? Nói gì? Tô Diễn rơi xuống vách núi, e là có liên quan tới nàng ta.
Quân Nho nghiêng người giữ chặt cổ tay hắn, ánh mắt phức tạp, trong lòng đấu tranh dữ dội, cuối cùng cất giọng khàn khàn: Ngạn Khanh, đệ không thể đi. Vứt bỏ hai lập trường sư huynh đệ và bằng hữu, Ngạn Khanh vẫn là chủ nhân của hắn, là thuộc hạ không thể để chủ thượng một mình mạo hiểm.
Biết rõ là cạm bẫy, cũng phải xông vào một lần, trên đời này chưa nơi nào có thể vây khốn đệ. Quân Nho, huynh giúp đệ chăm sóc Minh Kỳ, chuyện Kiếm Hâm gặp nạn, đừng nói với nàng, đệ sợ nàng lo lắng.
Quân Nho biết mình không khuyên được hắn, cũng biết tình huống đặc biệt của Minh Kỳ, Ngạn Khanh, đệ yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ muội ấy.
Quả thật, mặc kệ là ở trong lòng Trầm Ngạn Khanh, hay trong lòng hắn, hết thảy mọi thứ trong cung cũng không quan trọng bằng Lý Minh Kỳ, không quan trọng bằng đứa bé trong bụng nàng.
Trầm Ngạn Khanh hỏi địa điểm nơi gặp chuyện không may, không để lại đôi câu, một mình đến khe núi trước.
Lý Minh Kỳ đứng ở cửa, nhìn theo hướng hắn rời đi, không đuổi theo hỏi một lời, chỉ có mày nhíu lại lo âu, Nhã Nhi, mưa gió sắp tới ư?
Chủ nhân, ngài đừng suy nghĩ miên man, chắc cung chủ chỉ rời cung làm việc thôi. Phượng Nhã lấy nhất một cái áo choàng màu nhạt phủ thêm cho nàng.
Việc gì khiến hắn phải tự mình ra tay? Trong lòng Lý Minh Kỳ sáng tỏ, chỉ là việc khó nhất hoặc là việc những người khác không còn biện pháp, trừ mấy việc đó thì còn có việc gì? Trong lòng mặc niệm, chàng phải bình an trở về, thiếp và con cùng chờ chàng.
Lý Minh Kỳ ngậm miệng không nói, gần đây nàng tiểu đêm hơi nhiều, lại cực kỳ sợ lạnh, nếu bên người không có hắn, nhất thời cũng không thể chịu được, nhớ tới điểm tốt của hắn, lòng lập tức mềm nhũn, ôm lấy eo hắn, nhẹ giọng nói: Ngạn Khanh, mấy ngày nay vất vả cho chàng rồi.
Còn nói lảm nhảm xem ta sẽ phạt nàng thế nào. Trầm Ngạn Khanh vuốt tóc đen của nàng, sâu trong đồng tử tối tăm lóe ra ánh sắc lạnh, hai ngày nay, tinh thần của hắn vẫn không yên, luôn cảm thấy có nguy cơ kề cận, sắp có chuyện gì ư?
Lời ra khỏi miệng lại mang theo dịu dàng, sao nàng lại không ấm?
Chàng muốn phạt gì? Lý Minh Kỳ cười ngọt lấy lòng, trong mắt to lóe ra vẻ ranh ma.
Trầm Ngạn Khanh cười mắng nàng nghịch ngợm, Nàng đó, không biết sợ, đúng không? Chờ ta nghĩ ra cách mới, nhất định sẽ một lần đòi lại hết.
Được, thiếp chờ.
Hai vợ chồng đang cười đùa ở trong phòng, ngoài cửa truyền đến tiếng Phượng Nhã và Phượng Ngọc vấn an.
Lý Minh Kỳ từ trong lòng hắn đứng dậy, ánh mắt dời ra ngoài cửa, Ngạn Khanh, Quân Nho đến. Lúc này, sao huynh ấy lại đến? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?
Trầm Ngạn Khanh chợt nhíu mày, nhăn nhó, dự cảm không lành ngày càng mãnh liệt, Kỳ Kỳ, ta ra xem sao, nếu nàng mệt thì ngủ một chút, ta xử lý xong sẽ trở lại, được không?
Lý Minh Kỳ thấu tình đạt lý gật đầu, Chàng đi làm việc đi, đừng lo cho thiếp, nếu buổi tối còn chưa xong việc, thìa ảo người đến báo một tiếng, để thiếp bớt lo. Đứng dậy đưa hắn tới cửa.
Quân Nho toàn thân mặc nho sam màu trắng, đứng dưới bậc thang, chào hỏi Lý Minh Kỳ, Minh Kỳ, sắc mặt không tệ nhỉ.
Huynh đừng nói quá, có việc hai người cứ làm đi. Lý Minh Kỳ thấy giữa trán hắn có nét trầm trọng, mặc dù tươi cười lại không tới ánh mắt, chỉ biết việc không nhỏ, chào một tiếng, trở về phòng trong.
Cửa vừa đóng lại, Quân Nho mới hoàn toàn giận tái mặt, lại vẫn duy trì bình thản, không lập tức mở miệng.
Lòng Trầm Ngạn Khanh trầm xuống, Đã xảy ra chuyện gì ư?
Túc vệ truyền tin về, Tô Diễn gặp chuyện trượt chân ngã xuống khe núi, sau khi tìm được đã bị thương nặng, vẫn mê man chưa tỉnh.
Bước chân chợt ngừng, mày kiếm nhíu chặt, lộ ra sát khí, Túc vệ kia đâu?
Quân Nho lấy từ trong lòng ra một phong thư, Túc vệ đi suốt ngày đêm không ăn không nghỉ, đã kiệt sức mà chết, đây là thư Kiếm Hâm tự tay viết.
Thư làm từ vải, lấy máu làm mực, lấy tay làm bút, thất thần viết ngoáy, có thể thấy được tình huống lúc đó nguy cấp cỡ nào.
Trầm Ngạn Khanh cũng không nhận lấy, chỉ liếc mắt nhìn một cái, hắn liền hiểu rõ rất nhiều việc, trong lúc đoàn người Tô Diễn còn có nguy cơ bị đuổi giết, việc cấp bách là cứu viện. Sắc mặt hắn ủ dột, lạnh giọng nói: Truyền tin cho Thiển Ảnh và Tuyết Nữ, bảo bọn họ đi vòng qua, đệ sẽ theo sau.
Ngạn Khanh, đệ. . . . . . . Quân Nho nuốt lời bên miệng xuống, Minh Kỳ lớn bụng, Ngạn Khanh quả thật không thích hợp rời đi. Nhưng mà, nhóm Tô Diễn bị người bao vây đuổi giết, nguy cơ trùng trùng, lúc nào cũng có thể chết đi. Thành Kỳ Sơn cách Khe núi có năm ngày đường, cho dù hắn ra roi thúc ngựa thế nào cũng phải mất ba ngày, mà Ngạn Khanh thì khác, huyền công đã đạt tới đỉnh cao, một ngày là đến.
Trầm Ngạn Khanh kềm chế ý muốn chém giết dâng lên trong lòng, hai tay nắm chặt thành quyền, suy nghĩ đảo nhanh, E là mọi việc sẽ không đơn giản, đệ đi rồi, trong cung phải nâng cao đề phòng, phàm là có việc khác thường, cứ giết không tha.
Quân Nho bước theo hắn, cố gắng muốn cùng hắn sóng vai, Ừ, ta biết nên làm thế nào rồi. Ngạn Khanh, đệ cảm thấy chuyện này là do U cốc gây ra à?
Trầm Ngạn Khanh gật đầu, trừ U cốc hắn không nghĩ ra nơi nào khác, Bí quyết Cửu U Phong Linh của Vô Trần cung, bí quyết luyện kiếm của Vạn Kiếm sơn trang, thuật Song Tu của Hoan Hỉ cung, tập hợp một chỗ, huynh sẽ nghĩ tới điều gì?
Ngạn Khanh, ý của đệ là phương pháp tu luyện bí quyết Cửu U Phong Linh đã bị tiết lộ rồi sao? Quân Nho nhíu mày khép mắt, khẳng định: Là Triệu Hân Linh.
Người tài ba trên thế gian không ít. Người tài ba trong U cốc lại càng không thiếu, bằng không một thân y độc thuật của Tuyết Nữ là do ai truyền dạy? Thiển Ảnh từng nói, nếu nàng ta khôi phục trí nhớ, tất sẽ dùng cả sinh mệnh để trả giá. Một người tuyệt vọng, trước khi chết sẽ làm gì? Nói gì? Tô Diễn rơi xuống vách núi, e là có liên quan tới nàng ta.
Quân Nho nghiêng người giữ chặt cổ tay hắn, ánh mắt phức tạp, trong lòng đấu tranh dữ dội, cuối cùng cất giọng khàn khàn: Ngạn Khanh, đệ không thể đi. Vứt bỏ hai lập trường sư huynh đệ và bằng hữu, Ngạn Khanh vẫn là chủ nhân của hắn, là thuộc hạ không thể để chủ thượng một mình mạo hiểm.
Biết rõ là cạm bẫy, cũng phải xông vào một lần, trên đời này chưa nơi nào có thể vây khốn đệ. Quân Nho, huynh giúp đệ chăm sóc Minh Kỳ, chuyện Kiếm Hâm gặp nạn, đừng nói với nàng, đệ sợ nàng lo lắng.
Quân Nho biết mình không khuyên được hắn, cũng biết tình huống đặc biệt của Minh Kỳ, Ngạn Khanh, đệ yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ muội ấy.
Quả thật, mặc kệ là ở trong lòng Trầm Ngạn Khanh, hay trong lòng hắn, hết thảy mọi thứ trong cung cũng không quan trọng bằng Lý Minh Kỳ, không quan trọng bằng đứa bé trong bụng nàng.
Trầm Ngạn Khanh hỏi địa điểm nơi gặp chuyện không may, không để lại đôi câu, một mình đến khe núi trước.
Lý Minh Kỳ đứng ở cửa, nhìn theo hướng hắn rời đi, không đuổi theo hỏi một lời, chỉ có mày nhíu lại lo âu, Nhã Nhi, mưa gió sắp tới ư?
Chủ nhân, ngài đừng suy nghĩ miên man, chắc cung chủ chỉ rời cung làm việc thôi. Phượng Nhã lấy nhất một cái áo choàng màu nhạt phủ thêm cho nàng.
Việc gì khiến hắn phải tự mình ra tay? Trong lòng Lý Minh Kỳ sáng tỏ, chỉ là việc khó nhất hoặc là việc những người khác không còn biện pháp, trừ mấy việc đó thì còn có việc gì? Trong lòng mặc niệm, chàng phải bình an trở về, thiếp và con cùng chờ chàng.
/173
|