Trầm Ngạn Khanh xuống núi rồi cũng không vội vã chạy đi, mà vào thành đến gặp Trọng Thất Lâu. Nhất Ngôn đường thành lập cũng đã lâu, thủ hạ tài ba trải rộng khắp nơi, lại quen với tác phong của U cốc, vào lúc quan trọng không dùng đến thì đợi tới khi nào?
Lúc hắn đến, Trọng Thất Lâu đang ngủ trưa, hắn không có thời gian chờ, không để ý Thanh Y đang chặn lại, xông vào.
Trọng Thất Lâu tuổi không nhỏ, tác phong khi rời giường tuyệt đối có quan hệ trực tiếp với tuổi của ông ấy, ngồi ở trên giường, mắt còn chưa mở, liền rầm rào mắng một trận.
Trầm Ngạn Khanh có việc cầu người, đứng chờ ông ấy mắng cho thỏa, còn săn sóc rót một chén trà, không nói gì bưng qua, ý là sợ ông khô cổ, để ông thấm giọng rồi mắng tiếp.
Trọng Thất Lâu trực tiếp nhếch miệng qua, hắn liền bưng trà nghiêng chén cho ông uống hai hớp, trà lạnh tràn qua, tỉnh táo hơn nhiều, lúc này mới trợn mắt nhìn về phía hắn, Nói đi, chuyện gì?
Trầm Ngạn Khanh nhẹ nhàng đẩy cốc trà trên tay, chén trà ngọc khéo léo liền tự động rơi xuống bàn trà, không nhanh không chậm xoay người hành lễ của vãn bối, Tiền bối, Vô Trần cung cần ngài hỗ trợ.
Tư thế cúi thấp người này là lần đầu trong nửa năm qua, Trọng Thất Lâu hơi kinh ngạc, Tiểu tử, ngươi đổi tính rồi sao? Sao Minh Kỳ không đến?
Sự việc đột nhiên xảy ra, thân mình nàng quá không tiện, ta không nói với nàng, sợ nàng lo lắng. Gấp gáp trong lòng Trầm Ngạn Khanh không biểu hiện ra ngoài, trật tự rõ ràng kể lại chuyện Tô Diễn gặp nạn và cả suy đoán của hắn, ngẩng đầu chăm chú nhìn ông, chờ đáp án của ông.
Trọng Thất Lâu trầm ngâm một lát, Ngươi đoán không phải không có lý, ta nói rồi, chỉ cần Minh Kỳ bái ta làm thầy, sẽ tặng nàng nửa giang sơn, ngọc ban chỉ này ngươi cầm đi, đeo ở nơi người khác có thể nhìn rõ. Mặt khác, mỗi khi ngươi đến một chỗ liền để lại mật hiệu chỉ đường, thì sẽ có người liên lạc với ngươi.
Đa tạ Trọng tiên sinh. Một chữ tiên sinh cũng coi như đã thừa nhận địa vị Lão sư của ông.
Trọng Thất Lâu cùng Trầm Ngạn Khanh liên lạc không ít, cũng đã ra tay đấu vài lần, cảm giác với hắn cũng không tệ lắm, lại không nghĩ kẻ này lại là người trọng tình. Đây còn là đời sau của cố nhân, nên cũng quan tâm đến hắn nhiều hơn một chút, Đi đi, cầm lấy rồi nhanh cút đi, quấy rầy giấc ngủ của người khác thật đáng bị sét đánh. Không kiên nhẫn phất phất tay, trong khoảnh khắc Trầm Ngạn Khanh xoay người, ông lại trầm giọng nói một câu, Trên đường cẩn thận một chút, đừng đánh mất cái mạng nhỏ, ta cũng không muốn đồ nhi ngoan phải thủ tiết.
Trầm Ngạn Khanh nói thầm, ta không nghe thấy, ta chẳng nghe thấy gì, cũng không nói lời cáo từ, xoay người liền biến mất.
Hắn đi rồi, Trọng Thất Lâu buông lỏng thân mình, tựa vào ghế dựa mềm, cau mày, Giang sơn như tranh vẽ này vẫn còn lực hấp dẫn lớn đến vậy sao? Mục tiêu của tổ tiên quan trọng đến vậy sao? Huynh trưởng, người thật sự nhập ma rồi, giờ chỉ còn phải xem ai mới là người có thể cười cuối cùng thôi.
Trọng Thất Lâu đột nhiên ho một trận, Thanh Y vội vàng chạy tới, giúp ông vuốt ngực vuốt lưng, khuyên nhủ: Gia, ngài không thể suy nghĩ quá nhiều, giữ gìn thân thể quan trọng hơn.
Trên khăn gấm đỏ hồng một mảnh, Người sắp chết, sống một năm hay nửa năm có gì khác nhau sao?
Chủ nhân, ngài muốn nô tài đau lòng đến chết sao?
Thanh Y, ngươi giống như con rể của ta, đương nhiên ta không nỡ để ngươi chết, chỉ là sau khi ta chết, ngươi nên đi đâu đây? Đã nghĩ kỹ chưa? Trọng Thất Lâu dứt lời, lại là một trận ho thốn tim đau phổi.
Chủ nhân, nô tài đã nghĩ rồi, nếu ngài đi, nô tài liền giữ mộ cho ngài, ở cạnh ngài, sẽ không rời đi.
Nói bậy nói bạ, một người chết thì có gì hay chứ, ngươi liền theo Minh Kỳ đi, đó là một người tốt, sẽ không đối xử tệ với người nhà, chờ đứa bé của nàng và Ngạn Khanh được sinh ra, ngươi liền giúp ta trông chừng đứa bé kia lớn lên, xem nó có giống cố nhân không. Ánh mắt ông dừng lại tại một điểm xa xăm, hẳn lại nhớ về chuyện cũ.
Chủ nhân, sắp phải về trời, sao ngài vẫn còn tự trách? Từ nhỏ Thanh Y đã hầu hạ bên người ông, việc hắn ta biết tất nhiên không ít.
Trầm Thiên Tư chết là khối u ác tính trong lòng ông, đã chuyển biến xấu đến nông nỗi không có thuốc nào cứu được, có lẽ đến khi chết linh hồn mới có thể được giải thoát, Ta nợ ông ấy. Được rồi, ta ngủ một chút, ngươi cũng xuống nghỉ ngơi đi.
Thanh Y đã khuyên nhiều năm, cũng biết nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng. Chủ nhân có tâm bệnh, y dược đều vô dụng, khuyên bảo cũng vô dụng, trừ khi Trầm Thiên Tư sống lại chính miệng nói với ông một câu, ta tha thứ cho ngươi, bằng không, ông sẽ luôn tự tra tấn mình.
Thanh Y cáo lui. Cung kính hành lễ, ra khỏi phòng khẽ đóng cửa lại, cúi đầu đứng ngây người nhìn cửa nửa ngày, mới xoay người rời đi.
Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, chiếu vào người ấm áp dễ chịu, hắn ta lại cảm thấy ánh mặt trời cực kỳ chói mắt, xem đó, ngay cả lệ cũng rơi rồi.
Lý Minh Kỳ đứng trên con đường trải đá xanh ngập ánh mặt trời, nhìn theo hướng hắn rời đi, im lặng nửa ngày, đột nhiên cảm thấy lạnh lùng khó hiểu, kìm lòng không được mà ôm chặt áo choàng trên người, nỉ non: Ngạn Khanh, bình an trở về nhé.
Giọng nói nhạt dần, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, thấy mấy cánh diều bay lượn trên cao, bay cao tới đâu cũng không thoát khỏi trói buộc.
Như có điều suy nghĩ, nàng giơ tay trái lên nhìn, chiếc chuông ngọc xanh biếc tỏa ra vầng sáng mê người dưới ánh mặt trời, lúc chớp lên, đinh đinh đang đang. . . trong trẻo dễ nghe.
Trầm Ngạn Khanh là diều trong tay nàng, bọn họ dắt nhau, sớm không thể chia lìa, sao chàng có thể không trở về chứ?
Đúng không, Ngạn Khanh.
Lý Minh Kỳ nhìn diều bay lượn, lộ ra ý cười hoảng hốt. Hôm nay nàng xin hắn ra ngoài, vốn là muốn cùng hắn xuống núi chơi diều, đúng là không ngờ được, thở dài: Lại là một ngày mồng ba tháng ba, diều bay đầy trời.
Phong Nhã cùng Phượng Ngọc liếc nhau, sao các nàng không hiểu lòng chủ nhân chứ, Chủ nhân, lúc này rảnh rỗi, hay là bọn nô tỳ chơi diều cùng ngài nhé, được không?
Lý Minh Kỳ lắc đầu, hoàn toàn không có hứng, vẫn nên chờ năm sau đi, đến lúc đó một nhà ba người cùng thả diều.
Lúc hắn đến, Trọng Thất Lâu đang ngủ trưa, hắn không có thời gian chờ, không để ý Thanh Y đang chặn lại, xông vào.
Trọng Thất Lâu tuổi không nhỏ, tác phong khi rời giường tuyệt đối có quan hệ trực tiếp với tuổi của ông ấy, ngồi ở trên giường, mắt còn chưa mở, liền rầm rào mắng một trận.
Trầm Ngạn Khanh có việc cầu người, đứng chờ ông ấy mắng cho thỏa, còn săn sóc rót một chén trà, không nói gì bưng qua, ý là sợ ông khô cổ, để ông thấm giọng rồi mắng tiếp.
Trọng Thất Lâu trực tiếp nhếch miệng qua, hắn liền bưng trà nghiêng chén cho ông uống hai hớp, trà lạnh tràn qua, tỉnh táo hơn nhiều, lúc này mới trợn mắt nhìn về phía hắn, Nói đi, chuyện gì?
Trầm Ngạn Khanh nhẹ nhàng đẩy cốc trà trên tay, chén trà ngọc khéo léo liền tự động rơi xuống bàn trà, không nhanh không chậm xoay người hành lễ của vãn bối, Tiền bối, Vô Trần cung cần ngài hỗ trợ.
Tư thế cúi thấp người này là lần đầu trong nửa năm qua, Trọng Thất Lâu hơi kinh ngạc, Tiểu tử, ngươi đổi tính rồi sao? Sao Minh Kỳ không đến?
Sự việc đột nhiên xảy ra, thân mình nàng quá không tiện, ta không nói với nàng, sợ nàng lo lắng. Gấp gáp trong lòng Trầm Ngạn Khanh không biểu hiện ra ngoài, trật tự rõ ràng kể lại chuyện Tô Diễn gặp nạn và cả suy đoán của hắn, ngẩng đầu chăm chú nhìn ông, chờ đáp án của ông.
Trọng Thất Lâu trầm ngâm một lát, Ngươi đoán không phải không có lý, ta nói rồi, chỉ cần Minh Kỳ bái ta làm thầy, sẽ tặng nàng nửa giang sơn, ngọc ban chỉ này ngươi cầm đi, đeo ở nơi người khác có thể nhìn rõ. Mặt khác, mỗi khi ngươi đến một chỗ liền để lại mật hiệu chỉ đường, thì sẽ có người liên lạc với ngươi.
Đa tạ Trọng tiên sinh. Một chữ tiên sinh cũng coi như đã thừa nhận địa vị Lão sư của ông.
Trọng Thất Lâu cùng Trầm Ngạn Khanh liên lạc không ít, cũng đã ra tay đấu vài lần, cảm giác với hắn cũng không tệ lắm, lại không nghĩ kẻ này lại là người trọng tình. Đây còn là đời sau của cố nhân, nên cũng quan tâm đến hắn nhiều hơn một chút, Đi đi, cầm lấy rồi nhanh cút đi, quấy rầy giấc ngủ của người khác thật đáng bị sét đánh. Không kiên nhẫn phất phất tay, trong khoảnh khắc Trầm Ngạn Khanh xoay người, ông lại trầm giọng nói một câu, Trên đường cẩn thận một chút, đừng đánh mất cái mạng nhỏ, ta cũng không muốn đồ nhi ngoan phải thủ tiết.
Trầm Ngạn Khanh nói thầm, ta không nghe thấy, ta chẳng nghe thấy gì, cũng không nói lời cáo từ, xoay người liền biến mất.
Hắn đi rồi, Trọng Thất Lâu buông lỏng thân mình, tựa vào ghế dựa mềm, cau mày, Giang sơn như tranh vẽ này vẫn còn lực hấp dẫn lớn đến vậy sao? Mục tiêu của tổ tiên quan trọng đến vậy sao? Huynh trưởng, người thật sự nhập ma rồi, giờ chỉ còn phải xem ai mới là người có thể cười cuối cùng thôi.
Trọng Thất Lâu đột nhiên ho một trận, Thanh Y vội vàng chạy tới, giúp ông vuốt ngực vuốt lưng, khuyên nhủ: Gia, ngài không thể suy nghĩ quá nhiều, giữ gìn thân thể quan trọng hơn.
Trên khăn gấm đỏ hồng một mảnh, Người sắp chết, sống một năm hay nửa năm có gì khác nhau sao?
Chủ nhân, ngài muốn nô tài đau lòng đến chết sao?
Thanh Y, ngươi giống như con rể của ta, đương nhiên ta không nỡ để ngươi chết, chỉ là sau khi ta chết, ngươi nên đi đâu đây? Đã nghĩ kỹ chưa? Trọng Thất Lâu dứt lời, lại là một trận ho thốn tim đau phổi.
Chủ nhân, nô tài đã nghĩ rồi, nếu ngài đi, nô tài liền giữ mộ cho ngài, ở cạnh ngài, sẽ không rời đi.
Nói bậy nói bạ, một người chết thì có gì hay chứ, ngươi liền theo Minh Kỳ đi, đó là một người tốt, sẽ không đối xử tệ với người nhà, chờ đứa bé của nàng và Ngạn Khanh được sinh ra, ngươi liền giúp ta trông chừng đứa bé kia lớn lên, xem nó có giống cố nhân không. Ánh mắt ông dừng lại tại một điểm xa xăm, hẳn lại nhớ về chuyện cũ.
Chủ nhân, sắp phải về trời, sao ngài vẫn còn tự trách? Từ nhỏ Thanh Y đã hầu hạ bên người ông, việc hắn ta biết tất nhiên không ít.
Trầm Thiên Tư chết là khối u ác tính trong lòng ông, đã chuyển biến xấu đến nông nỗi không có thuốc nào cứu được, có lẽ đến khi chết linh hồn mới có thể được giải thoát, Ta nợ ông ấy. Được rồi, ta ngủ một chút, ngươi cũng xuống nghỉ ngơi đi.
Thanh Y đã khuyên nhiều năm, cũng biết nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng. Chủ nhân có tâm bệnh, y dược đều vô dụng, khuyên bảo cũng vô dụng, trừ khi Trầm Thiên Tư sống lại chính miệng nói với ông một câu, ta tha thứ cho ngươi, bằng không, ông sẽ luôn tự tra tấn mình.
Thanh Y cáo lui. Cung kính hành lễ, ra khỏi phòng khẽ đóng cửa lại, cúi đầu đứng ngây người nhìn cửa nửa ngày, mới xoay người rời đi.
Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, chiếu vào người ấm áp dễ chịu, hắn ta lại cảm thấy ánh mặt trời cực kỳ chói mắt, xem đó, ngay cả lệ cũng rơi rồi.
Lý Minh Kỳ đứng trên con đường trải đá xanh ngập ánh mặt trời, nhìn theo hướng hắn rời đi, im lặng nửa ngày, đột nhiên cảm thấy lạnh lùng khó hiểu, kìm lòng không được mà ôm chặt áo choàng trên người, nỉ non: Ngạn Khanh, bình an trở về nhé.
Giọng nói nhạt dần, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, thấy mấy cánh diều bay lượn trên cao, bay cao tới đâu cũng không thoát khỏi trói buộc.
Như có điều suy nghĩ, nàng giơ tay trái lên nhìn, chiếc chuông ngọc xanh biếc tỏa ra vầng sáng mê người dưới ánh mặt trời, lúc chớp lên, đinh đinh đang đang. . . trong trẻo dễ nghe.
Trầm Ngạn Khanh là diều trong tay nàng, bọn họ dắt nhau, sớm không thể chia lìa, sao chàng có thể không trở về chứ?
Đúng không, Ngạn Khanh.
Lý Minh Kỳ nhìn diều bay lượn, lộ ra ý cười hoảng hốt. Hôm nay nàng xin hắn ra ngoài, vốn là muốn cùng hắn xuống núi chơi diều, đúng là không ngờ được, thở dài: Lại là một ngày mồng ba tháng ba, diều bay đầy trời.
Phong Nhã cùng Phượng Ngọc liếc nhau, sao các nàng không hiểu lòng chủ nhân chứ, Chủ nhân, lúc này rảnh rỗi, hay là bọn nô tỳ chơi diều cùng ngài nhé, được không?
Lý Minh Kỳ lắc đầu, hoàn toàn không có hứng, vẫn nên chờ năm sau đi, đến lúc đó một nhà ba người cùng thả diều.
/173
|