Thiếp đâu có bạo lực như chàng, được rồi, đừng lòng vòng ở đây nữa, nhanh lo việc của chàng đi. Lý Minh Kỳ đẩy ngực hắn ra, tay áo màu xanh nước biển vung lên, con thỏ chạy loạn chung quanh trực tiếp bay lên trời, chờ khi rơi vào lòng nàng, đã muốn vui vẻ hôn mê.
Được rồi, ta ra xem thử, nàng ngoan ngoãn chờ ta về, đừng quá chiều chuộng con. Mắt lạnh của Trầm Ngạn Khanh lườm một cái, đã đứng cách con trai năm thước.
Trầm Ninh Ninh lập tức đề phòng, thắt lưng hơi cong, phồng má, trừng đôi mắt to, không cam lòng yếu thế nhìn lại.
Trầm Ngạn Khanh thầm khen, đôi mắt nhỏ không tệ, nếu là một người bất kỳ nào khác thì sẽ không dám nhìn thẳng hắn như vậy, quả nhiên là giống nòi của hắn.
Lý Minh Kỳ vuốt lông con thỏ trong lòng, nghe vậy trừng mắt nhìn hắn, con trai mới một tuổi, nàng cưng chiều chút thì có làm sao? Trầm gia, ngài mau đi đi, đừng về vội. Để cho hai mẹ con bọn họ được yên lành một chút.
Trầm Ngạn Khanh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng, có thể thấy được tâm tình hắn không tệ, Ta mà không về, nàng sẽ lại nhớ ta.
Chàng cút đi.
Trong tiếng mắng tức giận của nàng, Trầm Ngạn Khanh cười đạp gió mà đi.
Trầm Ninh Ninh nhìn theo bóng phụ thân rời đi, rốt cục bả vai cũng buông lỏng, bỏ đoản kiếm trong tay xuống, nhanh như chớp nhào về phía Lý Minh Kỳ, mở rộng hai tay, đáng thương hô lên: Mẹ. . . mẹ, ôm.
Lý Minh Kỳ ngồi xổm xuống, giang tay ôm ấp cậu con trai trắng trẻo xinh xắn, cọ cọ lên trán bé, đầu đầy mồ hôi, Ninh Ninh à, về sau cách xa cha một chút, có biết không?
Trầm Ninh Ninh dựa vào nàng, hai bàn tay nhỏ ôm lấy con thỏ trong lòng nàng, níu chặt lỗ tai thỏ không nói lời nào. Có một số việc, bé biết hết, nhưng không biết phải thể hiện thế nào, cũng không muốn phản kháng, bé chỉ hi vọng phụ thân có thể quan tâm nhiều đến bé, hi vọng phụ thân có thể ôm bé.
Đối với trẻ con mà nói, càng không chiếm được thì càng thêm khát vọng.
Trầm Ninh Ninh nghĩ, dáng người phụ thân cao lớn như vậy, bả vai rộng lớn như thế, khí thế lại mạnh mẽ như vậy, sao phụ thân tốt như thế lại không chịu ôm bé? Hình như từ khi nhớ được, phụ thân không xách cổ bé thì chính là cắp bé dưới nách. Bé cũng muốn giống những đứa trẻ khác, được cưỡi lên cổ cha mình, được cha ôm chạy, được ở gần cha.
Ninh Ninh, con đang nghĩ gì vậy? Lý Minh Kỳ rõ ràng cảm nhận được con trai có điều sa sút, đau lòng lau mồ hôi cho thằng bé.
Sáng nay, Trầm Ngạn Khanh bắt hai con thỏ hoang từ bên ngoài về, nàng vốn tưởng là muốn nướng ăn. Ai ngờ không phải để ăn, mà dùng để luyện lực chân cho con trai.
Trầm Ninh Ninh còn nhỏ tuổi, dù thông minh có suy nghĩ thì cũng vẫn chỉ là đứa trẻ, thấy đồ chơi đương nhiên liền vui vẻ.
Trầm Ngạn Khanh biết con trai thèm nhỏ dãi thanh Phượng kiếm của hắn lâu rồi, gần đây trong lúc rảnh rỗi, tâm huyết dâng trào, đã gọt cho con trai một thanh kiếm, là phiên bản thu nhỏ của thanh Phượng kiếm.
Trầm Ninh Ninh vừa nhìn thấy liền không muốn buông tay, còn có chiêu có thức mạnh mẽ chém hai cái, bé còn chưa kịp vui mừng, lão già nhà bé liền ra đề khó. Cầm kiếm đuổi theo con thỏ, vừa luyện lực tay vừa luyện lực chân, lợi cả đôi đường.
Nghĩ đến chỗ đau lòng, Trầm Ninh Ninh bĩu môi, một cánh tay vòng lên ôm lấy cổ mẹ, thực uất ức, Mẹ. Vì sao cha lại không thích con.
Mẹ đây, bé ngốc à, phụ thân chỉ không thể hiện tình cảm mà thôi, thực ra phụ thân rất thích Ninh Ninh. Lý Minh Kỳ ôm lấy con trai, xoay người trở về phòng.
Trầm Ninh Ninh bị cha dạy dỗ chịu không ít đau khổ, lúc đầu cũng từng kháng nghị, bởi vì chưa biết nói, tức giận liền ê a kêu gào một trận. Cha của bé đảo ánh mắt đến, ngặt nỗi kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh, hơn nữa lại khá ngưỡng mộ phụ thân, đa số thời điểm Trầm Ninh Ninh đều rất phối hợp.
Lý Minh Kỳ hôn một cái lên mặt con trai, Phượng Nhã và Phượng Ngọc ở cạnh cửa nhìn hai mẹ con, cười, Chủ nhân, nô tỳ đi chuẩn bị nước ấm.
Ừ, đi đi. Lý Minh Kỳ gật đầu lên tiếng, trên người con trai đầy bùn đất, lại ướt đẫm mồ hôi, đúng là cần phải tắm rửa.
Mẹ. Trầm Ninh Ninh cọ mặt nàng.
Aizz. Lý Minh Kỳ không biết phải nói gì cho phải, cảm xúc của Ninh Ninh thật sa sút.
Trầm Ninh Ninh thực thông minh, chỉ dạy một lần là hiểu, hiện tại thằng bé đã biết nói một vài từ đơn giản, bé con đã biết gọi mẹ, gọi Bạch Bạch, gọi bá bá, duy chỉ có cha là chưa gọi, rõ ràng biết nói lại cố tình không nói, cái tính bướng bỉnh này không biết là giống ai đây.
Bên trong thật mát mẻ, Lý Minh Kỳ ôm đứa nhỏ đến ngồi trên giường mềm, thỉnh thoảng nói vài lời với thằng bé, Trầm Ninh Ninh a a ừ ừ đáp lại, hai tay túm lấy lỗ tai con thỏ, sức dùng trên cái tay nhỏ càng lúc càng lớn, đau đến mức con thỏ nhảy chồm lên.
Lý Minh Kỳ mềm lòng, con muốn một đao giết nó ăn thịt, nàng tuyệt đối sẽ không nháy mắt, nhưng trơ mắt nhìn con trai ức hiếp vật nhỏ yếu, nàng liền không xem nổi, Ninh Ninh, nói chuyện với mẫu thân, con thả con thỏ ra, được không?
Trầm Ninh Ninh nghe vậy lắc đầu, không đâu, buông ra rồi không bắt được thì phải làm sao?
Con đó, rõ ràng rất có chủ ý, vì sao với phụ thân lại nhẫn nhục chịu đựng hả?
Nhẫn nhục chịu đựng là có ý gì? Trầm Ninh Ninh nghiêng đầu khó hiểu, suy nghĩ một lát, tất cả lực chú ý lại chuyển đến trên người con thỏ, buổi sáng phụ thân chỉ vừa cầm kiếm nhẹ nhàng chạm vào, con thỏ liền chảy máu, vì sao bé đâm nhiều như vậy mà lại không nhiễm đỏ?
Trầm Ngạn Khanh rời khỏi Trúc uyển, đi thẳng đến sảnh trước. Lúc hắn đến, cả sảnh lớn đã ngồi đầy người, thấy hắn đến, đều đứng dậy đón chào, Trầm cung chủ dài, Trầm cung chủ ngắn, tiếng chào hỏi đến liên tiếp.
Quân Nho và Phong Thiển Ảnh ngồi yên một bên, cười nhìn một màn này, người trong phòng có ai không phải là nhân vật anh hùng vang danh? Nay lại xoay người chào hỏi xum xoe một người mới nổi danh giang hồ, sao bọn họ có thể không cười.
Được rồi, ta ra xem thử, nàng ngoan ngoãn chờ ta về, đừng quá chiều chuộng con. Mắt lạnh của Trầm Ngạn Khanh lườm một cái, đã đứng cách con trai năm thước.
Trầm Ninh Ninh lập tức đề phòng, thắt lưng hơi cong, phồng má, trừng đôi mắt to, không cam lòng yếu thế nhìn lại.
Trầm Ngạn Khanh thầm khen, đôi mắt nhỏ không tệ, nếu là một người bất kỳ nào khác thì sẽ không dám nhìn thẳng hắn như vậy, quả nhiên là giống nòi của hắn.
Lý Minh Kỳ vuốt lông con thỏ trong lòng, nghe vậy trừng mắt nhìn hắn, con trai mới một tuổi, nàng cưng chiều chút thì có làm sao? Trầm gia, ngài mau đi đi, đừng về vội. Để cho hai mẹ con bọn họ được yên lành một chút.
Trầm Ngạn Khanh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng, có thể thấy được tâm tình hắn không tệ, Ta mà không về, nàng sẽ lại nhớ ta.
Chàng cút đi.
Trong tiếng mắng tức giận của nàng, Trầm Ngạn Khanh cười đạp gió mà đi.
Trầm Ninh Ninh nhìn theo bóng phụ thân rời đi, rốt cục bả vai cũng buông lỏng, bỏ đoản kiếm trong tay xuống, nhanh như chớp nhào về phía Lý Minh Kỳ, mở rộng hai tay, đáng thương hô lên: Mẹ. . . mẹ, ôm.
Lý Minh Kỳ ngồi xổm xuống, giang tay ôm ấp cậu con trai trắng trẻo xinh xắn, cọ cọ lên trán bé, đầu đầy mồ hôi, Ninh Ninh à, về sau cách xa cha một chút, có biết không?
Trầm Ninh Ninh dựa vào nàng, hai bàn tay nhỏ ôm lấy con thỏ trong lòng nàng, níu chặt lỗ tai thỏ không nói lời nào. Có một số việc, bé biết hết, nhưng không biết phải thể hiện thế nào, cũng không muốn phản kháng, bé chỉ hi vọng phụ thân có thể quan tâm nhiều đến bé, hi vọng phụ thân có thể ôm bé.
Đối với trẻ con mà nói, càng không chiếm được thì càng thêm khát vọng.
Trầm Ninh Ninh nghĩ, dáng người phụ thân cao lớn như vậy, bả vai rộng lớn như thế, khí thế lại mạnh mẽ như vậy, sao phụ thân tốt như thế lại không chịu ôm bé? Hình như từ khi nhớ được, phụ thân không xách cổ bé thì chính là cắp bé dưới nách. Bé cũng muốn giống những đứa trẻ khác, được cưỡi lên cổ cha mình, được cha ôm chạy, được ở gần cha.
Ninh Ninh, con đang nghĩ gì vậy? Lý Minh Kỳ rõ ràng cảm nhận được con trai có điều sa sút, đau lòng lau mồ hôi cho thằng bé.
Sáng nay, Trầm Ngạn Khanh bắt hai con thỏ hoang từ bên ngoài về, nàng vốn tưởng là muốn nướng ăn. Ai ngờ không phải để ăn, mà dùng để luyện lực chân cho con trai.
Trầm Ninh Ninh còn nhỏ tuổi, dù thông minh có suy nghĩ thì cũng vẫn chỉ là đứa trẻ, thấy đồ chơi đương nhiên liền vui vẻ.
Trầm Ngạn Khanh biết con trai thèm nhỏ dãi thanh Phượng kiếm của hắn lâu rồi, gần đây trong lúc rảnh rỗi, tâm huyết dâng trào, đã gọt cho con trai một thanh kiếm, là phiên bản thu nhỏ của thanh Phượng kiếm.
Trầm Ninh Ninh vừa nhìn thấy liền không muốn buông tay, còn có chiêu có thức mạnh mẽ chém hai cái, bé còn chưa kịp vui mừng, lão già nhà bé liền ra đề khó. Cầm kiếm đuổi theo con thỏ, vừa luyện lực tay vừa luyện lực chân, lợi cả đôi đường.
Nghĩ đến chỗ đau lòng, Trầm Ninh Ninh bĩu môi, một cánh tay vòng lên ôm lấy cổ mẹ, thực uất ức, Mẹ. Vì sao cha lại không thích con.
Mẹ đây, bé ngốc à, phụ thân chỉ không thể hiện tình cảm mà thôi, thực ra phụ thân rất thích Ninh Ninh. Lý Minh Kỳ ôm lấy con trai, xoay người trở về phòng.
Trầm Ninh Ninh bị cha dạy dỗ chịu không ít đau khổ, lúc đầu cũng từng kháng nghị, bởi vì chưa biết nói, tức giận liền ê a kêu gào một trận. Cha của bé đảo ánh mắt đến, ngặt nỗi kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh, hơn nữa lại khá ngưỡng mộ phụ thân, đa số thời điểm Trầm Ninh Ninh đều rất phối hợp.
Lý Minh Kỳ hôn một cái lên mặt con trai, Phượng Nhã và Phượng Ngọc ở cạnh cửa nhìn hai mẹ con, cười, Chủ nhân, nô tỳ đi chuẩn bị nước ấm.
Ừ, đi đi. Lý Minh Kỳ gật đầu lên tiếng, trên người con trai đầy bùn đất, lại ướt đẫm mồ hôi, đúng là cần phải tắm rửa.
Mẹ. Trầm Ninh Ninh cọ mặt nàng.
Aizz. Lý Minh Kỳ không biết phải nói gì cho phải, cảm xúc của Ninh Ninh thật sa sút.
Trầm Ninh Ninh thực thông minh, chỉ dạy một lần là hiểu, hiện tại thằng bé đã biết nói một vài từ đơn giản, bé con đã biết gọi mẹ, gọi Bạch Bạch, gọi bá bá, duy chỉ có cha là chưa gọi, rõ ràng biết nói lại cố tình không nói, cái tính bướng bỉnh này không biết là giống ai đây.
Bên trong thật mát mẻ, Lý Minh Kỳ ôm đứa nhỏ đến ngồi trên giường mềm, thỉnh thoảng nói vài lời với thằng bé, Trầm Ninh Ninh a a ừ ừ đáp lại, hai tay túm lấy lỗ tai con thỏ, sức dùng trên cái tay nhỏ càng lúc càng lớn, đau đến mức con thỏ nhảy chồm lên.
Lý Minh Kỳ mềm lòng, con muốn một đao giết nó ăn thịt, nàng tuyệt đối sẽ không nháy mắt, nhưng trơ mắt nhìn con trai ức hiếp vật nhỏ yếu, nàng liền không xem nổi, Ninh Ninh, nói chuyện với mẫu thân, con thả con thỏ ra, được không?
Trầm Ninh Ninh nghe vậy lắc đầu, không đâu, buông ra rồi không bắt được thì phải làm sao?
Con đó, rõ ràng rất có chủ ý, vì sao với phụ thân lại nhẫn nhục chịu đựng hả?
Nhẫn nhục chịu đựng là có ý gì? Trầm Ninh Ninh nghiêng đầu khó hiểu, suy nghĩ một lát, tất cả lực chú ý lại chuyển đến trên người con thỏ, buổi sáng phụ thân chỉ vừa cầm kiếm nhẹ nhàng chạm vào, con thỏ liền chảy máu, vì sao bé đâm nhiều như vậy mà lại không nhiễm đỏ?
Trầm Ngạn Khanh rời khỏi Trúc uyển, đi thẳng đến sảnh trước. Lúc hắn đến, cả sảnh lớn đã ngồi đầy người, thấy hắn đến, đều đứng dậy đón chào, Trầm cung chủ dài, Trầm cung chủ ngắn, tiếng chào hỏi đến liên tiếp.
Quân Nho và Phong Thiển Ảnh ngồi yên một bên, cười nhìn một màn này, người trong phòng có ai không phải là nhân vật anh hùng vang danh? Nay lại xoay người chào hỏi xum xoe một người mới nổi danh giang hồ, sao bọn họ có thể không cười.
/173
|