Trầm Ngạn Khanh ngồi cao cao ở vị trí chủ nhà, hôm nay tâm trạng hắn quả không tệ, cho nên cũng không vội vã đuổi người, vẫy tay ý bảo thị nữ một lần nữa dâng trà.
Mọi người thấp thỏm không yên, chủ không hỏi, khách tự quyết cũng không tốt, chỉ đành yên lặng chờ đợi hắn mở miệng hỏi thăm ý đồ bọn họ đến.
Lúc này, trong sảnh chỉ nghe hương trà xông vào mũi, im lặng khiến người xấu hổ. Mấy người đang ngồi, trừ Lăng Vân, đều là ông lão bốn năm mươi tuổi, lại ngồi giống như trẻ con đi học, ngươi nhìn ta một cái, ta lại nhìn nhìn ngươi, trông ngóng nhìn nhau, chờ mong một người nào đó có thể lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh chết tiệt này.
Điều này cũng không thể trách bọn họ, ai bảo Trầm Ngạn Khanh nổi tiếng hung tàn mà chi? Năm trước Trầm Ngạn Khanh tổ chức đại hôn, bọn họ ít nhiều đều có thể cảm nhận được khí thế phi phàm của hắn, nay gặp lại, hơi thở của hắn ẩn sâu như mặt biển lặng yên không sóng, mọi sức mạnh đều giấu kín, như thế mới thật sự đáng sợ.
Lăng Vân ngồi bên cạnh Phong Thiển Ảnh, dùng sức nháy mắt với hắn ta, hi vọng yêu nghiệt này có thể nể chút tình cảm năm xưa, ít nhiều gì cũng giúp đỡ một chút, ít nhất đừng ngồi yên đó, vừa uống trà vừa xem cuộc vui.
Phong Thiển Ảnh vỗ vỗ vai hắn ta, cho chút an ủi, tới đây hôm nay đều là lão giang hồ, còn không rõ vì sao ư? Ở đây cũng không còn chuyện của hắn ta nữa, hắn ta lười biếng đứng dậy, cười nói với Lăng Vân: Lăng huynh, ở đất Lâm Nghi này, cảnh sắc Bắc Sơn đúng là không tệ. Hiếm khi huynh mới tới đây, ta cùng huynh trưởng tự mình làm chủ, đưa huynh đi dạo xung quanh, tiện đó cũng thực hiện lời thề không say không về của ta và huynh ngày đó, mời.
Quân Nho cười khẽ, hắn đã ngồi tiếp khách cả một buổi sáng, dù quen nhẫn nại cũng không nhịn nổi nữa, nghe Phong Thiển Ảnh nói xong, vô cùng phối hợp buông chung trà trong tay, Ngạn Khanh, có lời gì, đệ từ từ bàn bạc với các tiền bối, ta và Thiển Ảnh đưa bạn đi đạp thanh, đến giờ cơm thì nhớ gọi chúng ta.
Được, Lăng huynh cứ vui chơi thoải mái nhé. Đây là câu đầu tiên Trầm Ngạn Khanh nói sau khi vào phòng, nể mặt Lăng Vân vô cùng.
Lăng Vân nhận lấy tầm mắt lăng trì của các thúc bá và cả phụ thân, lắp bắp, Việc này. . . Huynh. . . Ta. Ai da, hắn đến là có việc quan trọng, không phải đến uống rượu ngắm cảnh, các ngươi không giúp cũng thôi đi, sao lại muốn gây thêm phiền vậy.
Đi thôi, còn ngơ ngác gì đó. Phong Thiển Ảnh xoay đầu hắn ta lại, ôm lấy bờ vai của hắn ta, ép buộc kéo đi.
Lăng Vân không biết nội dung vở kịch sao lại phát triển như vậy, trước khi ra cửa còn níu khung cửa không buông tay.
Quân Nho đi theo phía sau hai người, thấy hắn ta không phối hợp, quạt trong tay khẽ gõ một cái, Lăng huynh, mời.
Không muốn đi cũng không được, gân tay hắn đều đã tê rần, lộ vẻ đau khổ bị Phong Thiển Ảnh kéo ra cửa.
Ba người đi rồi, trong phòng càng im lặng.
Trầm Ngạn Khanh nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, tim mọi người theo tiết tấu của hắn mà đập thình thịch, đợi hơn nửa ngày mới nghe hắn nói: Lão chết bầm, rượu cất trong hầm rượu nhà ta đều vào bụng lão, lão quên hôm đó vãn bối đã nói thế nào với lão rồi sao?
Tửu Công đỏ mũi, nhịn không được nấc một cái, Tiểu Trầm à, làm người phải hiền hậu, phải kính già yêu trẻ, lại nói lần này ta tới cũng không phải là đến đòi uống rượu. Năm trước gặp nhau, còn có thể đánh ngang tay, chỉ cách một năm, lão lại rơi xuống làm bại tướng dưới tay người ta, sao mà chịu nổi đây, không thể không cảm khái một tiếng, yêu nghiệt đó thật đáng ghét mà.
Trầm Ngạn Khanh ung dung gật đầu, Tiền bối, vậy ngài nói xem, lần này đến có gì cần chỉ giáo?
Tửu Công bị lời của hắn làm nghẹn, rướn cổ, Đây không phải vì tất cả mọi người đều nhớ ngươi sao, tới thăm ngươi một chút.
Giờ đã thăm xong chưa? Mày kiếm xếch lên, giọng điệu thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.
Đặng Húc thầm than, kẻ này đã khẳng định được địa vị, tương lai mười năm sau - làm mưa làm gió chỉ có thể là hắn, Trầm cung chủ, không gạt ngươi, lần này chúng ta tới là vì muốn xin một lời của ngươi.
Trầm Ngạn Khanh gật đầu, rốt cục cũng có người nói thẳng, hắn thưởng thức nhẫn ban chỉ trên tay, không lập tức trả lời.
Một lời? Một lời như thế nào đây?
Lòng Trầm Ngạn Khanh tựa như gương sáng, một Võ Lâm Minh Chủ nho nhỏ chưa đủ cho hắn để vào mắt đâu, chỉ cần hắn cố ý, tùy tiện động động đầu ngón tay, thiên hạ to lớn, có gì không chiếm được? Chỉ cần có thực lực, hắn liền trở thành quy tắc của thế giới này, phải nghe theo hắn, cho nên việc bọn họ cầu xin, hắn căn bản không hề nghĩ tới.
Nhóm Đặng Húc, Lưu Thiên Thư, Lăng Dục, Phương Tháp dẫn đầu, tới đây bái kiến, mục đích chủ yếu chính là đến canh chừng, nhìn xem thái độ của Vô Trần cung, bọn họ mới dễ bề đối phó.
Đại hội Võ lâm sắp được tổ chức, các môn các phái đều đang cân nhắc một vấn đề, chính là Vô Trần cung có thể cho người ra tay tranh đoạt địa vị Minh Chủ không?
Nếu có, bọn họ sẽ không tham gia náo nhiệt, chủ động nhường cho người tài. Cùng lúc đó, bọn họ cũng có thể hoàn toàn thở phào một hơi, bên ngoài đang lan truyền U cốc và Vô Trần cung không đội trời chung, sớm muộn gì cũng sẽ khai chiến.
Tốc độ ra tay của U cốc nhanh hơn, các môn các phái nhỏ đang âm thầm muốn quay đầu phản kích càng ngày càng không đếm xuể, chỉ còn thừa lại bọn họ sinh tồn trong lớp vỏ trung lập, mỗi ngày đều gian nan. Nếu Trầm Ngạn Khanh có thể đứng ở phía sau, thì môn phái trung lập bọn họ cũng có thể hưởng chút bóng mát của cái cây lớn này rồi.
Nếu Vô Trần cung không ra mặt, thì bọn họ nên suy nghĩ kỹ về cuộc sống sau này.
Tuy Trầm Ngạn Khanh còn trẻ tuổi, bản thân lại đầy ngạo mạn, nghe nói gần đây hắn vừa trùng kiến Bắc Minh Sơn Trang, rốt cuộc vị Trầm gia tuổi trẻ này muốn chơi trò gì? Bọn họ ôm tâm trạng trông chờ.
Mọi người thấp thỏm không yên, chủ không hỏi, khách tự quyết cũng không tốt, chỉ đành yên lặng chờ đợi hắn mở miệng hỏi thăm ý đồ bọn họ đến.
Lúc này, trong sảnh chỉ nghe hương trà xông vào mũi, im lặng khiến người xấu hổ. Mấy người đang ngồi, trừ Lăng Vân, đều là ông lão bốn năm mươi tuổi, lại ngồi giống như trẻ con đi học, ngươi nhìn ta một cái, ta lại nhìn nhìn ngươi, trông ngóng nhìn nhau, chờ mong một người nào đó có thể lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh chết tiệt này.
Điều này cũng không thể trách bọn họ, ai bảo Trầm Ngạn Khanh nổi tiếng hung tàn mà chi? Năm trước Trầm Ngạn Khanh tổ chức đại hôn, bọn họ ít nhiều đều có thể cảm nhận được khí thế phi phàm của hắn, nay gặp lại, hơi thở của hắn ẩn sâu như mặt biển lặng yên không sóng, mọi sức mạnh đều giấu kín, như thế mới thật sự đáng sợ.
Lăng Vân ngồi bên cạnh Phong Thiển Ảnh, dùng sức nháy mắt với hắn ta, hi vọng yêu nghiệt này có thể nể chút tình cảm năm xưa, ít nhiều gì cũng giúp đỡ một chút, ít nhất đừng ngồi yên đó, vừa uống trà vừa xem cuộc vui.
Phong Thiển Ảnh vỗ vỗ vai hắn ta, cho chút an ủi, tới đây hôm nay đều là lão giang hồ, còn không rõ vì sao ư? Ở đây cũng không còn chuyện của hắn ta nữa, hắn ta lười biếng đứng dậy, cười nói với Lăng Vân: Lăng huynh, ở đất Lâm Nghi này, cảnh sắc Bắc Sơn đúng là không tệ. Hiếm khi huynh mới tới đây, ta cùng huynh trưởng tự mình làm chủ, đưa huynh đi dạo xung quanh, tiện đó cũng thực hiện lời thề không say không về của ta và huynh ngày đó, mời.
Quân Nho cười khẽ, hắn đã ngồi tiếp khách cả một buổi sáng, dù quen nhẫn nại cũng không nhịn nổi nữa, nghe Phong Thiển Ảnh nói xong, vô cùng phối hợp buông chung trà trong tay, Ngạn Khanh, có lời gì, đệ từ từ bàn bạc với các tiền bối, ta và Thiển Ảnh đưa bạn đi đạp thanh, đến giờ cơm thì nhớ gọi chúng ta.
Được, Lăng huynh cứ vui chơi thoải mái nhé. Đây là câu đầu tiên Trầm Ngạn Khanh nói sau khi vào phòng, nể mặt Lăng Vân vô cùng.
Lăng Vân nhận lấy tầm mắt lăng trì của các thúc bá và cả phụ thân, lắp bắp, Việc này. . . Huynh. . . Ta. Ai da, hắn đến là có việc quan trọng, không phải đến uống rượu ngắm cảnh, các ngươi không giúp cũng thôi đi, sao lại muốn gây thêm phiền vậy.
Đi thôi, còn ngơ ngác gì đó. Phong Thiển Ảnh xoay đầu hắn ta lại, ôm lấy bờ vai của hắn ta, ép buộc kéo đi.
Lăng Vân không biết nội dung vở kịch sao lại phát triển như vậy, trước khi ra cửa còn níu khung cửa không buông tay.
Quân Nho đi theo phía sau hai người, thấy hắn ta không phối hợp, quạt trong tay khẽ gõ một cái, Lăng huynh, mời.
Không muốn đi cũng không được, gân tay hắn đều đã tê rần, lộ vẻ đau khổ bị Phong Thiển Ảnh kéo ra cửa.
Ba người đi rồi, trong phòng càng im lặng.
Trầm Ngạn Khanh nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, tim mọi người theo tiết tấu của hắn mà đập thình thịch, đợi hơn nửa ngày mới nghe hắn nói: Lão chết bầm, rượu cất trong hầm rượu nhà ta đều vào bụng lão, lão quên hôm đó vãn bối đã nói thế nào với lão rồi sao?
Tửu Công đỏ mũi, nhịn không được nấc một cái, Tiểu Trầm à, làm người phải hiền hậu, phải kính già yêu trẻ, lại nói lần này ta tới cũng không phải là đến đòi uống rượu. Năm trước gặp nhau, còn có thể đánh ngang tay, chỉ cách một năm, lão lại rơi xuống làm bại tướng dưới tay người ta, sao mà chịu nổi đây, không thể không cảm khái một tiếng, yêu nghiệt đó thật đáng ghét mà.
Trầm Ngạn Khanh ung dung gật đầu, Tiền bối, vậy ngài nói xem, lần này đến có gì cần chỉ giáo?
Tửu Công bị lời của hắn làm nghẹn, rướn cổ, Đây không phải vì tất cả mọi người đều nhớ ngươi sao, tới thăm ngươi một chút.
Giờ đã thăm xong chưa? Mày kiếm xếch lên, giọng điệu thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.
Đặng Húc thầm than, kẻ này đã khẳng định được địa vị, tương lai mười năm sau - làm mưa làm gió chỉ có thể là hắn, Trầm cung chủ, không gạt ngươi, lần này chúng ta tới là vì muốn xin một lời của ngươi.
Trầm Ngạn Khanh gật đầu, rốt cục cũng có người nói thẳng, hắn thưởng thức nhẫn ban chỉ trên tay, không lập tức trả lời.
Một lời? Một lời như thế nào đây?
Lòng Trầm Ngạn Khanh tựa như gương sáng, một Võ Lâm Minh Chủ nho nhỏ chưa đủ cho hắn để vào mắt đâu, chỉ cần hắn cố ý, tùy tiện động động đầu ngón tay, thiên hạ to lớn, có gì không chiếm được? Chỉ cần có thực lực, hắn liền trở thành quy tắc của thế giới này, phải nghe theo hắn, cho nên việc bọn họ cầu xin, hắn căn bản không hề nghĩ tới.
Nhóm Đặng Húc, Lưu Thiên Thư, Lăng Dục, Phương Tháp dẫn đầu, tới đây bái kiến, mục đích chủ yếu chính là đến canh chừng, nhìn xem thái độ của Vô Trần cung, bọn họ mới dễ bề đối phó.
Đại hội Võ lâm sắp được tổ chức, các môn các phái đều đang cân nhắc một vấn đề, chính là Vô Trần cung có thể cho người ra tay tranh đoạt địa vị Minh Chủ không?
Nếu có, bọn họ sẽ không tham gia náo nhiệt, chủ động nhường cho người tài. Cùng lúc đó, bọn họ cũng có thể hoàn toàn thở phào một hơi, bên ngoài đang lan truyền U cốc và Vô Trần cung không đội trời chung, sớm muộn gì cũng sẽ khai chiến.
Tốc độ ra tay của U cốc nhanh hơn, các môn các phái nhỏ đang âm thầm muốn quay đầu phản kích càng ngày càng không đếm xuể, chỉ còn thừa lại bọn họ sinh tồn trong lớp vỏ trung lập, mỗi ngày đều gian nan. Nếu Trầm Ngạn Khanh có thể đứng ở phía sau, thì môn phái trung lập bọn họ cũng có thể hưởng chút bóng mát của cái cây lớn này rồi.
Nếu Vô Trần cung không ra mặt, thì bọn họ nên suy nghĩ kỹ về cuộc sống sau này.
Tuy Trầm Ngạn Khanh còn trẻ tuổi, bản thân lại đầy ngạo mạn, nghe nói gần đây hắn vừa trùng kiến Bắc Minh Sơn Trang, rốt cuộc vị Trầm gia tuổi trẻ này muốn chơi trò gì? Bọn họ ôm tâm trạng trông chờ.
/173
|