Ngày 1 tháng 5.
Cuối cùng thì sự kiện khiến bao người dõi mắt ngóng trông cũng đến. Vụ cá cược của ba người thuộc ba công ty có tên tuổi không chỉ nhận được sự quan tâm của các chủ doanh nghiệp, mà còn thu hút rất đông cánh nhà báo, phóng viên. Mọi người đều suy đoán xem ai sẽ là người thắng cược, công ty nào sẽ được chủ đầu tư lựa chọn. Có thể nói 70% “khán giả” đều cho rằng công ty con của Diêu thị có khả năng thắng cao hơn, số còn lại nghiêng về Nguyễn An của Minh Đan. Không ai ngờ tới kết quả cuối cùng: công ty Cao Cường thắng đấu thầu.
Trong hội trường lớn, Cao Thanh Hùng và cháu ông ta là Cao Thanh Vỹ đang được một đám phóng viên vây quanh phỏng vấn.
“Tổng giám đốc Cao, ông có suy nghĩ gì về sự kiện lần này? Liệu đây có phải thắng lợi ngoài dự kiến, hay là…”.
Hay là sự vắng mặt của Diêu Tân và Nguyễn An hôm nay có liên quan đến ông ta? Người phóng viên bỏ lửng câu nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cao Thanh Hùng.
“E hèm, việc hai người đại diện của Tân Hóa và Minh Đan vắng mặt hôm nay, tôi rất lấy làm tiếc. Họ đều là những người có thực lực. Tôi đã thật lòng mong đợi được cạnh tranh công bằng với đối thủ mạnh như họ. Nhưng tôi – Cao Thanh Hùng, xin thay mặt toàn thể nhân viên công ty Cao Cường đảm bảo với quý vị, sẽ hoàn thành dự án này thật tốt. Công viên trò chơi quốc tế Á Châu tuyệt đối sẽ thay đổi bộ mặt của thành phố này. Xin mọi người hãy tin tưởng Cao Cường!”.
Cao Thanh Hùng dõng dạc tuyên bố, thái độ vừa thẳng thắn vừa tự tin. Không khó nhận ra ông ta đang rất vui vẻ và đắc ý.
Một tòa nhà khác trong thành phố.
“Vẫn chưa tìm thấy sao? Điều thêm người, phối hợp với phía cảnh sát. Nhất định phải tìm ra người cho tôi!”.
Diêu Tân ngắt điện thoại, sắc mặt đầy vẻ tức giận. Anh không tin một người bằng xương bằng thịt có thể biến mất hệt như làn khói, không lưu lại chút dấu vết gì. Phải chăng là họ Cao kia giở trò? Nếu đúng là thế, anh tuyệt đối không bỏ qua cho chú cháu Cao Thanh Hùng. Cậu bé đó, anh sẽ không để cậu biến mất trước mắt mình như vậy!
Buổi tối cùng ngày, trong biệt thự nhà họ Nguyễn, Lý Từ Dung cùng con gái ngồi trên sô pha. Xung quanh hai người là một đám đàn ông mặc đồng phục cảnh sát. Đội trưởng Dương Đông của tổ điều tra nhìn đồng hồ đeo tay, lắc đầu nói:
“Bà Lý, đã hai mươi tư giờ trôi qua, vẫn không nhận được cuộc gọi nào. Có thể đây không phải là một vụ bắt cóc như các vị suy đoán”.
Nguyễn Đan tâm trạng nặng nề, nghe vậy thì nổi giận.
“Anh có ý gì chứ? Vô duyên vô cớ một người sao có thể mất tích. Tất cả bệnh viện trong thành phố đều không tiếp nhận vụ tai nạn giao thông nào chiều hôm qua. Không phải bắt cóc còn có thể là gì? Cảnh sát các anh không tích cực tìm kiếm người, còn ở đây nói chúng tôi…”.
Dương Đông xua tay.
“Cô hãy bình tĩnh. Người của chúng tôi vẫn đang tìm kiếm tung tích anh An; nhưng theo lẽ thường, nếu là bắt cóc tống tiền thì phải có điện thoại đòi tiền chuộc. Anh An bị mất trí nhớ, có thể anh ấy đột nhiên nhớ ra gì đó nên mới chủ động bỏ đi”.
“Anh ấy không phải người bỏ đi mà không nói một lời”.
Bà Lan đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
“Đúng vậy, anh cảnh sát. Cậu An là người chu đáo, rất quan tâm tới người khác. Cậu ấy sẽ không để cô Đan và chúng tôi lo lắng đâu. Nhất định là cậu ấy xảy ra chuyện rồi”.
Lý Từ Dung im lặng không lên tiếng, trong lòng cũng đầy bất an. Dự án đấu thầu này đối với Minh Đan, đối với bà, hay đối với Nguyễn An đều rất quan trọng. Cậu ta là người có trách nhiệm với công việc, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của vụ đánh cược. Nói Nguyễn An chủ động bỏ đi, bà là người đầu tiên không tin. Kẻ thắng lần này là Cao Cường, theo như thỏa thuận, Nguyễn An đã đặt cược tính mạng bản thân. Đây không phải là trò chơi con nít. Còn nếu bảo Nguyễn An sợ thua nên mới bỏ đi, khả năng đó càng không có! Cậu ta không phải kẻ chưa tham gia đã sợ thất bại, hơn nữa Nguyễn An đã chuẩn bị kĩ càng, không có lý do gì phải lo lắng đến mức bỏ trốn.
Sáng ngày hôm sau, bên cảnh sát nhận được cuộc gọi. Tuy nhiên không phải kẻ chủ mưu bắt cóc gọi đòi tiền chuộc, mà người gọi đến là một công nhân của nhà xưởng ở ngoại ô. Vì ngày lễ quốc tế lao động, công nhân được nghỉ một ngày, nhà xưởng này được khóa lại nên đến sáng nay, người công nhân nọ mới phát hiện ra bên trong có người. Điều khiến cảnh sát và Nguyễn Đan kinh ngạc là: bên cạnh Nguyễn An còn có một bé gái người nước ngoài. Cả hai được tìm thấy trong tình trạng mất ý thức, ngất xỉu nằm trong nhà kho.
Một lần nữa, Nguyễn An tỉnh dậy trong bệnh viện. Cậu cố lục tìm ký ức nhưng trong đầu chỉ là một khoảng trống không chứa bất kỳ thông tin, hình ảnh gì. Buổi chiều cậu ở công ty kiểm tra lại lần cuối tư liệu chuẩn bị cho cuộc đấu thầu. Sau đó… sau đó cậu tỉnh lại đã là ở trong phòng bệnh. Tại sao cậu lại ở đây?
Nguyễn Đan đẩy cửa đi vào, nét mặt vui mừng reo lên:
“Anh tỉnh rồi? Có chỗ nào cảm thấy không khỏe… Để em đi gọi bác sĩ”.
Cô vừa định xoay người, Nguyễn An liền lên tiếng ngăn lại.
“Không cần đâu. Anh ổn rồi. Anh… sao lại ở đây? Đấu thầu thế nào rồi?”.
Nguyễn Đan đi tới ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường, mím môi.
“Cảnh sát tìm thấy anh ở một công xưởng vùng ngoại ô. Đấu thầu… kết thúc rồi. Là Cao Cường thắng”.
Nguyễn An sững sờ. Cậu đã thua ư? Rút cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu chẳng nhớ gì cả?
“Em nói là cảnh sát tìm thấy anh? Nghĩa là thế nào?”.
“Anh đột nhiên biến mất, em sợ anh bị bắt cóc nên gọi báo cảnh sát. Sáng nay một công nhân phát hiện trong nhà kho của công xưởng bọn họ có người bất tỉnh, là anh và… một bé gái ngoại quốc. Bây giờ cảnh sát đang lấy lời khai của cô bé ở phòng kế bên”.
Nguyễn An vội vàng xuống giường. Cậu muốn biết, cô bé kia là ai? Sao cậu lại ở cạnh cô bé trong một nhà kho xa lạ, không thể có chuyện hai người đồng thời cùng bị bắt cóc được. Cho dù là bắt cóc, sự việc cũng phải xảy ra khi cậu đã rời khỏi công ty. Nhưng mảnh ký ức cuối cùng của cậu lại dừng ở thời điểm cậu kiểm tra tài liệu. Lúc đó cậu đang sắp xếp lại giấy tờ trên bàn làm việc. Giấy? Một hình ảnh mờ nhạt lóe lên trong đầu, Nguyễn An lập tức lục tìm trên người mình. Trong túi quần cậu có một mảnh giấy nhỏ. Một dòng chữ đánh máy được viết bằng tiếng Đức:
“Nhớ lại đi, A. H”.
Bên dưới có một chữ số la mã “IX”, giống như mật danh của người gửi. Tờ giấy có vẻ bị xé mất phần trên, không rõ nội dung còn thiếu kia là gì, ai đã xé đi? Trong đầu Nguyễn An có hàng loạt câu hỏi muốn tìm lời giải đáp. “IX” là ai? Và cả hai chữ viết tắt xăm sau gáy cậu nữa…
/11
|