Làm thế nào đây, rốt cuộc làm thế nào? Phượng Chuẩn biết chính mình nên từ chối Anh Nguyên, đây là cách gây ít tổn hại đến hắn nhất. Tuy rằng nhất thời hai người đều sẽ phải đau lòng, nhưng so với tương lai tiến thoái lưỡng nan vẫn còn tốt hơn, huống chi đến lúc đó Anh Nguyên biết mình lừa hắn, phản bội hắn, sẽ thương tâm đến thế nào. Chính là biết thì biết, nhưng hắn lại không dám nghĩ đến, liên tiếp ở trong lòng kiếm cớ, kiếm cớ ở lại phủ nha không muốn đi.
“Tiểu Phúc tử, ngươi nói chúng ta tại sao lại đến thành Hưng Châu này, lại còn trà trộn vào tri phủ nha môn?”Buổi đêm trăng tròn, sau khi Phượng Chuẩn ở trên giường trải qua một phen tranh đấu tư tưởng, vẫn là không nghĩ ra được gì, ngày mai là kỳ hạn của Anh Nguyên, hắn rơi vào đường cùng, đành phải thỉnh giáo nô tài đắc lực của mình.
Chủ tử khó lắm mới có một lần hạ mình mà hỏi như vậy, tiểu Phúc tử cao hứng a. ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là tới làm gian tế a. Chủ tử ngươi không phải nói là nói nội ứng ngoại hợp cùng với Trần tướng quân, đánh hạ thành Hưng Châu này ư?”Ha ha ha, trí nhớ của chủ tử kém quá, lời mình nói mà cũng có thể quên được, cũng nên đến lúc tiểu Phúc tử ta lộ diện, chuyện lần này có thể đi khoe khoang rồi, khiến cho chủ tử biết mang ta đi lần này chính là lựa chọn không sai.
“Đúng vậy, chúng ta là tới làm gian tế, tình a yêu a lương tâm a, đều nên vứt bỏ hết đi.”Phượng Chuẩn cứng rắn nên, quyết định làm gián điệp tới cùng. Ngày hôm sau, hắn liền mặt không đổi sắc mà nói một đống lời ngon tiếng ngọt với Anh Nguyên. Thẳng đến khi tiểu Phúc tử thân kinh bách chiến ở bên ngoài cửa nghe đến nổi hết da gà, Anh Nguyên thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn là cười tủm tỉm.
Tiên hoàng từng nói qua, người nào mà đã dính vào tình ái, không cần biết hắn thông minh bao nhiêu đều sẽ trở nên ngu ngốc. Xem ra Anh đại nhân cũng không có may mắn thoát khỏi a. Tiểu Phúc tử đồng tình nhìn Anh Nguyên, nhớ tới hắn quan tâm chiếu cố với mình, trong lòng bỗng nhiên nảy lên cảm giạc tội lỗi. Lại nhìn hướng chủ tử vẫn đang miệng lưỡi lưu loát, vẻ mặt hắn thực chân thành, ngay đến cả mình cũng đều không thể phân thật giả, không khỏi lại nghĩ tới: tựa hồ tiên hoàng cũng từng nói qua, chủ tử nếu tương lai có thể hiểu được tình yêu là gì, hắn sẽ chui từ trong quan tài ra để chủ trì đại hôn. Ai, xem ra để phòng ngừa lão Hoàng Thượng xảy ra thi biến, chủ tử cả đời này đều không muốn hiểu đucợ tình yêu là gì.
Nháy mắt đã đến đây năm tháng, hoa lựu cũng bắt đầu nở rộ, đỏ như lửa. giống như những ngày tháng tình cảm ân ân ái ái của Anh Nguyên và Phượng Chuẩn càng ngày càng nồng thắm vậy. hai người hiện tại giống như keo sơn, như hình với bóng, quả thực là một đôi vợ chồng ân ái. Thành Hưng Châu dân tình cởi mở, có khi hai người đi trên đường, dân chúng mặc dù cảm thấy khác thường, hai người này quan hệ chắc chắn là bất đồng với trước đây, lại không có ai chửi bới hay nhạo báng bọn họ, vẫn đối đãi với bọn họ giống như trước đây.
Nếu không có những chiến báo càng ngày càng bất lợi với Hàn triều, thì cuộc sống như thế này đối với Anh Nguyên mà nói, thật giống như rơi vào trong mật đường vậy. Chỉ tiếc hoa không nở mãi, mộng đẹp lại càng dễ tỉnh. Cuối cùng đến một ngày, 600 dặm phía trước truyền tới chiến báo quyết liệt: đô thành Hàn triều đã bị công phá, hoàng đế cùng hậu cung quý tộc đều đã bị bắt.
Tin tức này giống như sét đánh giữa trời nắng vậy. Anh Nguyên suốt một ngày vẫn không thể lấy lại tinh thần. liền ngay cả Phượng Chuẩn bồi ở bên người cũng không thể làm hắn lấy lại tinh thần, cả nhân một sương có cà. Phượng Chuẩn vốn là trong lòng thích thú, thấy hắn như vậy, không khỏi cũng thấy lo lắng, mềm giọng ôn ngôn khuyên giải an ủi hắn rất lâu.
Tới buổi chiều, Anh Nguyên bỗng nhiên gọi mập đại thẩm đi ra ngoài mua một bầu rượu, thêm hai cân món khó. Hắn luôn luôn keo kiệt, chợt lại làm như vậy, chính là ngoài dự liệu của Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử. nhưng bọn họ rất nhanh đều hiểu được, nguyên lai hắn muốn thề cùng tồn vong cùng Hàn triều.
Lúc đó trăng sáng nhô lên cao, Anh Nguyên bày ra hương án ở hậu viện, dâng lên trái cây cùng rượu thịnh soạn, cũng không để ý tới Phượng Chuẩn, quỳ xuống nói: “Thương thiên thần linh ở trên, tiểu dân Anh Nguyên, bởi vì cố quốc đã vong, quân chủ bị bắt, đây quả là việc vô cùng sỉ nhục đối với Hàn triều. tiểu dân thề, còn có Anh Nguyên ta một ngày, với thành địa thế của thành Hưng Châu, dân chúng đồng lòng, quyết cùng Phượng triều lòng lang dạ sói kia quyết chiến tới cùng. Cho dù có hi sinh vì nước, cũng quyết không từ nan, thề trả được mối nhục này cho quốc gia.”Nói xong lấy rượu tưới xuống đất. Xúc động mà đứng lên.
Phượng Chuẩn si ngốc nhìn hắn, lời khuyên bảo đầu hàng vốn định nói cũng nói không lên lời. Bởi vì hắn biết, giờ phút này lại nói những lời này, chính là bức mình cùng Anh Nguyên hiện tại phải chia lìa. Nhìn thân ảnh cao ngất kiên định kia, Phượng Chuẩn bỗng nhiên có một loại ảo giác, tựa hồ Anh Nguyên giờ phút này, không bao giờ còn có thể là ái nhân cùng hắn khanh khanh ta ta, ân ân ái ái. Hắn hiện tại, hoàn toàn chỉ là một chiến sỹ, một chiến sỹ toàn thân bừng cháy ngọn lửa thù hận, không ai có thể ngăn cản bước chân của hắn. Hắn cuối cùng cũng hiểu được, sinh mệnh hai người, từ giờ phút này đã thoát li khỏi đường vận mệnh của nhau, trở lại thành hai đường thẳng song song, không bao giờ có thể cùng xuất hiện trên quỹ đạo nữa rồi.
“Tiểu Phúc tử, ngươi nói chúng ta tại sao lại đến thành Hưng Châu này, lại còn trà trộn vào tri phủ nha môn?”Buổi đêm trăng tròn, sau khi Phượng Chuẩn ở trên giường trải qua một phen tranh đấu tư tưởng, vẫn là không nghĩ ra được gì, ngày mai là kỳ hạn của Anh Nguyên, hắn rơi vào đường cùng, đành phải thỉnh giáo nô tài đắc lực của mình.
Chủ tử khó lắm mới có một lần hạ mình mà hỏi như vậy, tiểu Phúc tử cao hứng a. ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là tới làm gian tế a. Chủ tử ngươi không phải nói là nói nội ứng ngoại hợp cùng với Trần tướng quân, đánh hạ thành Hưng Châu này ư?”Ha ha ha, trí nhớ của chủ tử kém quá, lời mình nói mà cũng có thể quên được, cũng nên đến lúc tiểu Phúc tử ta lộ diện, chuyện lần này có thể đi khoe khoang rồi, khiến cho chủ tử biết mang ta đi lần này chính là lựa chọn không sai.
“Đúng vậy, chúng ta là tới làm gian tế, tình a yêu a lương tâm a, đều nên vứt bỏ hết đi.”Phượng Chuẩn cứng rắn nên, quyết định làm gián điệp tới cùng. Ngày hôm sau, hắn liền mặt không đổi sắc mà nói một đống lời ngon tiếng ngọt với Anh Nguyên. Thẳng đến khi tiểu Phúc tử thân kinh bách chiến ở bên ngoài cửa nghe đến nổi hết da gà, Anh Nguyên thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn là cười tủm tỉm.
Tiên hoàng từng nói qua, người nào mà đã dính vào tình ái, không cần biết hắn thông minh bao nhiêu đều sẽ trở nên ngu ngốc. Xem ra Anh đại nhân cũng không có may mắn thoát khỏi a. Tiểu Phúc tử đồng tình nhìn Anh Nguyên, nhớ tới hắn quan tâm chiếu cố với mình, trong lòng bỗng nhiên nảy lên cảm giạc tội lỗi. Lại nhìn hướng chủ tử vẫn đang miệng lưỡi lưu loát, vẻ mặt hắn thực chân thành, ngay đến cả mình cũng đều không thể phân thật giả, không khỏi lại nghĩ tới: tựa hồ tiên hoàng cũng từng nói qua, chủ tử nếu tương lai có thể hiểu được tình yêu là gì, hắn sẽ chui từ trong quan tài ra để chủ trì đại hôn. Ai, xem ra để phòng ngừa lão Hoàng Thượng xảy ra thi biến, chủ tử cả đời này đều không muốn hiểu đucợ tình yêu là gì.
Nháy mắt đã đến đây năm tháng, hoa lựu cũng bắt đầu nở rộ, đỏ như lửa. giống như những ngày tháng tình cảm ân ân ái ái của Anh Nguyên và Phượng Chuẩn càng ngày càng nồng thắm vậy. hai người hiện tại giống như keo sơn, như hình với bóng, quả thực là một đôi vợ chồng ân ái. Thành Hưng Châu dân tình cởi mở, có khi hai người đi trên đường, dân chúng mặc dù cảm thấy khác thường, hai người này quan hệ chắc chắn là bất đồng với trước đây, lại không có ai chửi bới hay nhạo báng bọn họ, vẫn đối đãi với bọn họ giống như trước đây.
Nếu không có những chiến báo càng ngày càng bất lợi với Hàn triều, thì cuộc sống như thế này đối với Anh Nguyên mà nói, thật giống như rơi vào trong mật đường vậy. Chỉ tiếc hoa không nở mãi, mộng đẹp lại càng dễ tỉnh. Cuối cùng đến một ngày, 600 dặm phía trước truyền tới chiến báo quyết liệt: đô thành Hàn triều đã bị công phá, hoàng đế cùng hậu cung quý tộc đều đã bị bắt.
Tin tức này giống như sét đánh giữa trời nắng vậy. Anh Nguyên suốt một ngày vẫn không thể lấy lại tinh thần. liền ngay cả Phượng Chuẩn bồi ở bên người cũng không thể làm hắn lấy lại tinh thần, cả nhân một sương có cà. Phượng Chuẩn vốn là trong lòng thích thú, thấy hắn như vậy, không khỏi cũng thấy lo lắng, mềm giọng ôn ngôn khuyên giải an ủi hắn rất lâu.
Tới buổi chiều, Anh Nguyên bỗng nhiên gọi mập đại thẩm đi ra ngoài mua một bầu rượu, thêm hai cân món khó. Hắn luôn luôn keo kiệt, chợt lại làm như vậy, chính là ngoài dự liệu của Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử. nhưng bọn họ rất nhanh đều hiểu được, nguyên lai hắn muốn thề cùng tồn vong cùng Hàn triều.
Lúc đó trăng sáng nhô lên cao, Anh Nguyên bày ra hương án ở hậu viện, dâng lên trái cây cùng rượu thịnh soạn, cũng không để ý tới Phượng Chuẩn, quỳ xuống nói: “Thương thiên thần linh ở trên, tiểu dân Anh Nguyên, bởi vì cố quốc đã vong, quân chủ bị bắt, đây quả là việc vô cùng sỉ nhục đối với Hàn triều. tiểu dân thề, còn có Anh Nguyên ta một ngày, với thành địa thế của thành Hưng Châu, dân chúng đồng lòng, quyết cùng Phượng triều lòng lang dạ sói kia quyết chiến tới cùng. Cho dù có hi sinh vì nước, cũng quyết không từ nan, thề trả được mối nhục này cho quốc gia.”Nói xong lấy rượu tưới xuống đất. Xúc động mà đứng lên.
Phượng Chuẩn si ngốc nhìn hắn, lời khuyên bảo đầu hàng vốn định nói cũng nói không lên lời. Bởi vì hắn biết, giờ phút này lại nói những lời này, chính là bức mình cùng Anh Nguyên hiện tại phải chia lìa. Nhìn thân ảnh cao ngất kiên định kia, Phượng Chuẩn bỗng nhiên có một loại ảo giác, tựa hồ Anh Nguyên giờ phút này, không bao giờ còn có thể là ái nhân cùng hắn khanh khanh ta ta, ân ân ái ái. Hắn hiện tại, hoàn toàn chỉ là một chiến sỹ, một chiến sỹ toàn thân bừng cháy ngọn lửa thù hận, không ai có thể ngăn cản bước chân của hắn. Hắn cuối cùng cũng hiểu được, sinh mệnh hai người, từ giờ phút này đã thoát li khỏi đường vận mệnh của nhau, trở lại thành hai đường thẳng song song, không bao giờ có thể cùng xuất hiện trên quỹ đạo nữa rồi.
/43
|