Anh Nguyên đứng lên, quay đầu nhìn về phía Phượng Chuẩn, lúc này hắn đã coi Lâm Phong ân cần chu đáo này là người thân nhất của mình, đến nước này, nước mất nhà tan, thể xác và tinh thần đều tổn thương hết sức, cho dù những lời vừa nói đều là chính nghĩa, có khí phách, nhưng nội tâm lại tràn đầy bi phẫn ưu thương. Ở trước mặt hắn cũng không cần phải giả vờ kiên cường, bởi vậy vừa mới nhìn trời thề nguyện xong, liền đi tới trước mặt hắn, còn chưa mở miệng nói lời nào, hai chân mềm nhũn, người đã ngã xuống rồi.
Phượng Chuẩn biết hắn vô cùng đau xót, không còn duy trì được, trong lòng không khỏi có cảm giác hổ thẹn, thầm nghĩ nếu không phải chính mình, Anh Nguyên bây giờ vẫn còn đang hảo hảo làm tri phủ của hắn, cho dù triều đình ngu ngốc, nhưng không có ảnh hưởng gì tới hắn. Bình sinh lần đầu tiên, hắn cảm thấy xấu hổ vì hứng thú thích đi xâm lược tứ phương của mình, hơn nữa lại còn hoài nghi lí luận cứu người dân khỏi bể khổ kia của chính mình. Nhưng chỉ sau chớp mắt, hắn liền vứt bỏ ngay ý tưởng phát hiện lương tâm của mình, hơn nữa lại còn tự cảnh cáo chính mình không thể bị Anh Nguyên ảnh hưởng.
Anh Nguyên ngã vào ***g ngực Phượng Chuẩn, xuất thần mà nhìn bầu trời trăng sáng, bỗng nhiên từ từ nói: “Xuân hoa thu nguyệt khi nào , chuyện cũ biết bao nhiêu. Tiểu lâu đêm qua lại đông phong, cố quốc nghĩ lại mà kinh nguyệt minh trung. Điêu lan ngọc thế ứng với do ở, chính là chu nhan sửa. Hỏi quân có thể có bao nhiêu sầu, đúng như một giang xuân thủy hướng đông lưu.”Nói xong lã chã rơi lệ. Phượng Chuẩn cũng biết lúc này an ủi thế nào cũng không được, chỉ có thể nhẹ nhàng giữ lấy lưng hắn, thở dài: “Thế sự như kì, nhìn thoáng ra chút đi.”
Anh Nguyên lau đi nước mắt, oán hận nói: “Ta hảo hận, hận đám tham quan hại nước, càng hận quân đội Phường triều đuổi cùng giết tận. Ta vốn nghe nói Hoàng Thượng phải dời đô, cũng đã làm tốt công tác nghênh đón, chỉ hy vọng trải qua chuyện này, Hoàng thượng có thể rút ra kinh nghiệm sương máu, từ nay về sau chăm lo việc nước, nước giàu binh mạnh. Ai ngờ thiên ý không thể trái, ngày đó quân Phượng triều đuổi giết thật nhanh, thế nhưng. . . . . . Nhưng lại không cho chúng ta cơ hội. . . . . . Ta. . . . . . Ta hảo hận a.”
Phượng Chuẩn thầm nghĩ: đây chính là chuyện không cách nào, chúng ta làm gì mà phải để cho Hàn triều có cơ hội dời đô. Nói thật, chính là ta lệnh Trần Kiện tốc chiến tốc thắng, không cho Hàn vương kia dời đô đến nơi này. Ngoài miệng lại nói: “Anh Nguyên a, chuyện tới nước này, nhiều lời vô ích, chúng ta vẫn là nên tính toán sớm một chút, đừng đợi đến lúc binh tiến tới thành, lúc đó có muốn điều binh ngăn chặn cũng đã muộn.”
Anh Nguyên gật đầu nói: “Chuyện này đương nhiên, Phượng quân có mối thù diệt quốc với chúng ta, ta nào có thể không chiêu đãi tốt tướng sỹ lặn lội đường xa, một thân phong trần đây? Yên tâm, trong lòng ta đã có chủ ý, có điều hiện tại chưa phải thời điểm nói ra.”Nói xong tựa tại trên vai Phượng Chuẩn, buồn bã nói: “Từ nay về sau không thể nhi nữ tình trường rồi, Lâm Phong, ngươi vốn là công tử đại gia, có tiền đồ và vinh hoa phú quý, hà tất nhất định phải ở lại nơi này chịu chết với ta?”
Phượng Chuẩn vội hỏi: “Tâm của ta ở trên người ngươi, tâm tại người mới tại, nếu ta trở về, cho dù nhà đẹp người như mây, thì cũng chỉ là cái xác không hồn. Chỉ có ở bên cạnh ngươi, chẳng sợ ăn dưa muối với cháo, ta cũng đều vui vẻ chịu đựng.”Vừa dứt lời, Anh Nguyên đã lắc đầu cười nói: “Ngươi a, lúc này còn có tâm trạng tán tỉnh, ta lại nào có tâm trạng nghe a.”Phượng Chuẩn không cho là đúng: “Xe chạy tới núi ắt có đường, ngươi tội gì phải lo sợ không đâu, phải biết rằng lo quá sẽ loạn, ngươi không tĩnh tâm như vậy, một khi hai quân đối chiến, chính là sẽ có hại, hơn nữa sẽ có thể làm giảm sỹ khí.”
Thật là một ngữ làm tỉnh người trong mộng, Anh Nguyên đứng bật dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Phượng Chuẩn, nghiêm nghị nói: “Ta quả nhiên không nhìn lầm người, Lâm Phong, không khĩ tới một công tử nhà giàu như ngươi, lại có thể thấy xa, trí tuệ khí độ cũng không phải ta có thể bằng, từ nay về sau, ta sẽ nhìn ngươi với ánh mắt khác xưa .”
Phượng Chuẩn lâng lâng”A” một tiếng, trong lòng lại kêu rên nói: Phượng Chuẩn a Phượng Chuẩn, ngươi không phải là ngại Trần kiện trận này thuận lợi quá, Nguyên nhi vốn đã rất khó đối phó, còn nhịn không được ngươi nhắc nhở hắn, ngươi chờ đi, thành Hưng Châu này chắc chắn không phải là một sớm một chiều đã có thể hạ được, vậy thì khẳng định là có một nửa công lao của Phượng Chuẩn.
Phượng Chuẩn biết hắn vô cùng đau xót, không còn duy trì được, trong lòng không khỏi có cảm giác hổ thẹn, thầm nghĩ nếu không phải chính mình, Anh Nguyên bây giờ vẫn còn đang hảo hảo làm tri phủ của hắn, cho dù triều đình ngu ngốc, nhưng không có ảnh hưởng gì tới hắn. Bình sinh lần đầu tiên, hắn cảm thấy xấu hổ vì hứng thú thích đi xâm lược tứ phương của mình, hơn nữa lại còn hoài nghi lí luận cứu người dân khỏi bể khổ kia của chính mình. Nhưng chỉ sau chớp mắt, hắn liền vứt bỏ ngay ý tưởng phát hiện lương tâm của mình, hơn nữa lại còn tự cảnh cáo chính mình không thể bị Anh Nguyên ảnh hưởng.
Anh Nguyên ngã vào ***g ngực Phượng Chuẩn, xuất thần mà nhìn bầu trời trăng sáng, bỗng nhiên từ từ nói: “Xuân hoa thu nguyệt khi nào , chuyện cũ biết bao nhiêu. Tiểu lâu đêm qua lại đông phong, cố quốc nghĩ lại mà kinh nguyệt minh trung. Điêu lan ngọc thế ứng với do ở, chính là chu nhan sửa. Hỏi quân có thể có bao nhiêu sầu, đúng như một giang xuân thủy hướng đông lưu.”Nói xong lã chã rơi lệ. Phượng Chuẩn cũng biết lúc này an ủi thế nào cũng không được, chỉ có thể nhẹ nhàng giữ lấy lưng hắn, thở dài: “Thế sự như kì, nhìn thoáng ra chút đi.”
Anh Nguyên lau đi nước mắt, oán hận nói: “Ta hảo hận, hận đám tham quan hại nước, càng hận quân đội Phường triều đuổi cùng giết tận. Ta vốn nghe nói Hoàng Thượng phải dời đô, cũng đã làm tốt công tác nghênh đón, chỉ hy vọng trải qua chuyện này, Hoàng thượng có thể rút ra kinh nghiệm sương máu, từ nay về sau chăm lo việc nước, nước giàu binh mạnh. Ai ngờ thiên ý không thể trái, ngày đó quân Phượng triều đuổi giết thật nhanh, thế nhưng. . . . . . Nhưng lại không cho chúng ta cơ hội. . . . . . Ta. . . . . . Ta hảo hận a.”
Phượng Chuẩn thầm nghĩ: đây chính là chuyện không cách nào, chúng ta làm gì mà phải để cho Hàn triều có cơ hội dời đô. Nói thật, chính là ta lệnh Trần Kiện tốc chiến tốc thắng, không cho Hàn vương kia dời đô đến nơi này. Ngoài miệng lại nói: “Anh Nguyên a, chuyện tới nước này, nhiều lời vô ích, chúng ta vẫn là nên tính toán sớm một chút, đừng đợi đến lúc binh tiến tới thành, lúc đó có muốn điều binh ngăn chặn cũng đã muộn.”
Anh Nguyên gật đầu nói: “Chuyện này đương nhiên, Phượng quân có mối thù diệt quốc với chúng ta, ta nào có thể không chiêu đãi tốt tướng sỹ lặn lội đường xa, một thân phong trần đây? Yên tâm, trong lòng ta đã có chủ ý, có điều hiện tại chưa phải thời điểm nói ra.”Nói xong tựa tại trên vai Phượng Chuẩn, buồn bã nói: “Từ nay về sau không thể nhi nữ tình trường rồi, Lâm Phong, ngươi vốn là công tử đại gia, có tiền đồ và vinh hoa phú quý, hà tất nhất định phải ở lại nơi này chịu chết với ta?”
Phượng Chuẩn vội hỏi: “Tâm của ta ở trên người ngươi, tâm tại người mới tại, nếu ta trở về, cho dù nhà đẹp người như mây, thì cũng chỉ là cái xác không hồn. Chỉ có ở bên cạnh ngươi, chẳng sợ ăn dưa muối với cháo, ta cũng đều vui vẻ chịu đựng.”Vừa dứt lời, Anh Nguyên đã lắc đầu cười nói: “Ngươi a, lúc này còn có tâm trạng tán tỉnh, ta lại nào có tâm trạng nghe a.”Phượng Chuẩn không cho là đúng: “Xe chạy tới núi ắt có đường, ngươi tội gì phải lo sợ không đâu, phải biết rằng lo quá sẽ loạn, ngươi không tĩnh tâm như vậy, một khi hai quân đối chiến, chính là sẽ có hại, hơn nữa sẽ có thể làm giảm sỹ khí.”
Thật là một ngữ làm tỉnh người trong mộng, Anh Nguyên đứng bật dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Phượng Chuẩn, nghiêm nghị nói: “Ta quả nhiên không nhìn lầm người, Lâm Phong, không khĩ tới một công tử nhà giàu như ngươi, lại có thể thấy xa, trí tuệ khí độ cũng không phải ta có thể bằng, từ nay về sau, ta sẽ nhìn ngươi với ánh mắt khác xưa .”
Phượng Chuẩn lâng lâng”A” một tiếng, trong lòng lại kêu rên nói: Phượng Chuẩn a Phượng Chuẩn, ngươi không phải là ngại Trần kiện trận này thuận lợi quá, Nguyên nhi vốn đã rất khó đối phó, còn nhịn không được ngươi nhắc nhở hắn, ngươi chờ đi, thành Hưng Châu này chắc chắn không phải là một sớm một chiều đã có thể hạ được, vậy thì khẳng định là có một nửa công lao của Phượng Chuẩn.
/43
|