Trong phòng khách, Vãn Thanh từ từ nâng lên ly trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm, cũng không nóng lòng, nàng dáng vẻ nhàn nhã, khuôn mặt trong sáng, giống như một đóa hoa sen không nhiễm bụi trần, thánh thiện mà thanh cao.
Yên Nhiên cùng Thanh Lăng nhìn có chút thất thần, quỳ bất động, không dám quấy rầy đến tiểu thư, bây giờ đại tiểu thư cùng lúc trước hoàn toàn khác nhau, nàng luôn tĩnh mịch, thanh cao, tốt đẹp, nhưng lại vô tình mang theo một tia thần bí.
Nói, đối với các ngươi còn có chuyện gì mà mở miệng không được, hửm?
Vãn Thanh lên tiếng, thanh âm dễ nghe thản nhiên vang lên. Tuy âm thanh rất ôn nhu, nhưng Thanh Lăng cùng Yên Nhiên lại không dám khinh thường, cúi đầu nhìn mặt đất, cẩn thận cân nhắc dùng từ.
Có người nói tiểu thư không biết liêm sỉ, chưa cưới đã sinh con, đồi phong bại tục, còn bị người Mộ Dung phủ từ hôn.
Còn có người nói, tiểu thư là bị người kê đơn hãm hại, cho nên mới phải mang thai sinh con, vậy mà còn bị Mộ Dung gia từ hôn.
Hai nha hoàn nói xong, vụng trộm đánh giá sắc mặt Vãn Thanh, đáng tiếc khuôn mặt Vãn Thanh từ đầu đến cuối cũng không thay đổi, thanh tao như nước, một bên uống trà một bên nghe, đợi cho đến khi Thanh Lăng cùng Yên Nhiên nói xong, vẫy tay:
Tốt lắm, hai người các ngươi đi xuống đi, người ta nói cũng không có điều gì không đúng, miệng ở trên người họ, thích nói cứ nói đi.
Hai tiểu nha hoàn vốn muốn mượn chuyện này, tạo dựng lòng tin của đại tiểu thư đối với bọn họ, khiến nàng cảm thấy bọn họ là người của nàng, sẽ tiếp xúc nhiều với bọn họ hơn, về sau bọn họ nhất định sẽ nghe lời đại tiểu thư.
Nhị di nương hiện tại đã thất thế, bọn họ chỉ cần nịnh bợ đại tiểu thư, còn cần phải sợ người trong Lan viện kia sao, nhưng bọn họ không nghĩ tới, hiện tại lại là loại tình huống này, hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng thất vọng lui ra ngoài.
Hồi Tuyết đợi Thanh Lăng cùng Yên Nhiên lui xuống, mới mở miệng:
Tiểu thư, không nghĩ tới bọn Tôn Hàm hành động nhanh như vậy, chuyện tình quả nhiên được truyền ra.
Ừ.
Vãn Thanh không nói gì, nhắm mắt suy nghĩ, hai nha hoàn Thanh Lăng cùng Yên Nhiên này, là hai người nha hoàn mà sáu năm trước Vãn Thanh tin tưởng nhất, là thiếp thân nha hoàn của nàng ấy, như vậy có phải là hai người bọn họ kê đơn hãm hại nàng ấy hay không?.
Nếu quả thật là bọn họ động tay động chân, như vậy người đứng sau là Nhị di nương, hay còn có ai khác nữa?
Lúc đó nếu Hồi Tuyết có ở đây, sẽ không có khả năng phát sinh chuyện gì, nghe nói Hồi Tuyết bị nàng ấy phái đi giữ kho, cho nên liền bị người khác thừa cơ kê đơn.
Nói đến cùng, vẫn là trách chính chủ của thân thể này vào sáu năm về trước kia thật quá ngu ngốc mà, tin vào người không nên tin, hơn nữa rất yếu đuối vô năng, rõ ràng là tiểu thư dòng chính thất, thậm chí ngay cả di nương đều xử lý không xong.
Vãn Thanh nghĩ, không biết nên tức giận hay là nên vui mừng, tất nhiên nàng cũng là bởi vì chính chủ chết mà có thể sống lại .
Tiểu thư, cô làm sao vậy?
Hồi Tuyết thấy chủ tử không phản ứng, có chút khẩn trương mở miệng, Vãn Thanh nhìn lên, lắc đầu:
Ta suy nghĩ chuyện sáu năm về trước? Thanh Lăng cùng Yên Nhiên, hai nha đầu này có tham gia vào không?, nếu là các nàng động tay động chân, người đứng sau là Nhị di nương hay còn có người khác?
Tiểu thư muốn nói là, Thanh Lăng cùng Yên Nhiên hạ mị độc tiểu thư sao?
Hồi Tuyết nói xong, sắc mặt liền tương đối khó nhìn, tay nắm chặt, giận điên người hung hăng mở miệng: Em sẽ không tha cho bọn họ.
Dứt lời, nhưng lại đi ra ngoài, thật hiển nhiên là muốn trừng trị Thanh Lăng cùng Yên Nhiên hai con nha đầu đáng chết kia, Vãn Thanh vừa thấy, nhanh chóng cản trở nàng ta:
Hồi Tuyết, đừng xúc động.
Nàng biết nha đầu kia là thật lòng yêu thương nàng, cho nên mới kích động như thế, nhưng mà các nàng không vội mà trừng phạt hai đứa nha đầu kia, mà là muốn tìm ra là ai sai bọn họ kê đơn.
Em khoan hãy động vào bọn chúng, sẽ đả thảo kinh xà, đến lúc đó người đứng sau lưng sẽ chạy mất, chúng ta liền chết không có đối chứng .
Vãn Thanh nói xong, Hồi Tuyết đứng yên bất động, biết bản thân mình lỗ mãng, thiếu chút nữa làm hỏng việc lớn của tiểu thư, tiểu thư thông minh như vậy, sẽ biết làm như thế nào, cho nên đứng yên, đi đến trước mặt Vãn Thanh:
Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào đây?
Em không có việc gì thì, trước cứ chú ý hành động của hai nha đầu kia, ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho bọn họ lộ ra nguyên hình .
Dạ được, nô tì tuân lệnh.
Hồi Tuyết trả lời, không nói thêm gì, bây giờ tiểu thư khiến nàng rất an tâm, cam tâm tình nguyện nghe lệnh làm việc.
Thời gian đã qua nửa ngày, Vãn Thanh đều ở tại Ngọc Trà Hiên chỉnh sửa lại sổ sách, đợi cho tới buổi trưa, chỉ ăn chút điểm tâm đơn giản, liền nghỉ trưa trong chốc lát, trước khi ngủ bỗng nhớ tới bé đến, không khỏi tò mò, không biết bé như thế nào rồi?
Học đường bên kia nghỉ trưa là ở tại trường không trở lại phủ dùng bữa được, đợi cho đến khi nàng tỉnh ngủ, Trương quản gia đã chờ sẵn ở trước sân, chưởng quầy của mười tám cửa hàng đều đã tới.
Hồi Tuyết hầu hạ Vãn Thanh rửa mặt súc miệng, chủ tớ hai người lại thêm vài nha hoàn bà tử bên trong Ngọc Trà Hiên, một đám người chậm rãi hướng phòng khách chính của Thượng Quan phủ mà đi.
Phòng khách chính, lúc này ngồi mười mấy người chưởng quầy, có người lớn tuổi, người trẻ tuổi, kẻ béo, người gầy, giờ phút này nhao nhao ầm ĩ nói chuyện.
Nghe nói hiện tại quyền chưởng gia lại trở về trong tay Thượng Quan đại tiểu thư.
Nàng ta có thể quản được không? Có người hoài nghi.
Dù sao chúng ta chỉ cần phụ trách công việc của mình thật tốt là được rồi.
Quản gia Trương Trung dẫn một đám hạ nhân đứng ở trước cửa trông ngóng nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy một đám người chậm rãi đi tới, vội cung kính mở miệng:
Gặp qua đại tiểu thư.
Âm thanh bên ngoài vang lên, bên trong liền yên lặng, mọi người đồng loạt nhìn trước cửa, chưa thấy bóng người đâu, chỉ nghe thấy một thanh âm rõ ràng dễ nghe vang lên:
Đứng lên đi, mọi người đã đến đông đủ.
Dạ đúng, thưa tiểu thư.
Trương Trung đi theo phía sau Vãn Thanh đáp lời, cùng đi vào.
Phòng khách chính, mọi người chỉ cảm thấy ánh mắt chói sáng, một cô gái mặt một bộ áo màu xanh nước biển chậm rãi đi tới, quanh thân nhàn nhã và thanh lịch, trên khuôn mặt mang theo nụ cười tựa như ánh sáng mặt trời, như nắng ấm đang tràn vào bên trong phòng khách.
Làm người ta không tự chủ được mà ngừng hô hấp, gương mặt trong sáng làm rung động lòng người, con ngươi đen nhánh sâu xa như vực sâu không đáy, khóe môi như được vẽ ra tạo một đường cong duyên dáng, như một đóa Bạch Liên hoa đang nở rộ, như sóng nước dập dờn trong hồ nước tinh khiết không nhiễm bụi trần.
Trong lúc nhất thời, trong phòng một chút tiếng động cũng đều không có, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, Trương Trung đi đến chỗ ngồi, còn lại nha hoàn bà tử đều chờ ở ngoài cửa.
Mười mấy người đang đứng trong phòng hoàn toàn không phản ứng, rất nhiều người đơ mặt ngẩn người mà nhìn người con gái trước mắt này, cô ấy là Thượng Quan Vãn Thanh sao?
Mặc dù khuôn mặt có chút giống, nhưng là sự xinh đẹp kia, ánh sáng chói mắt kia, hoàn toàn không giống con nhóc yếu đuối vô năng trước kia, lại càng không giống một cô gái bình thường, đây là sao?
Vãn Thanh ngồi ở chỗ cao, Trương Trung quét mắt nhìn mấy người bên dưới, thấy bọn họ không có hành lễ, không khỏi tức giận mở miệng:
Còn không mau bái kiến đại tiểu thư.
Mọi người phản ứng kịp thời, âm thầm ảo não, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng nhìn một cô gái nhìn đến ngây người, rất nhiều người cúi đầu, nhanh chóng trấn tĩnh, trầm giọng mở miệng:
Gặp qua đại tiểu thư.
Vãn Thanh nhìn qua, nâng mắt liếc một cái, cuối cùng vẫy tay:
Đều ngồi xuống đi, ngày hôm nay kêu các vị lại đây là có chuyện cần thương lượng.
Mọi người ngồi xuống, cùng nhau nhìn Vãn Thanh, không có bất kỳ nghi ngờ gì nữa, cô gái đang ngồi an tĩnh ở trước mắt kia, khí thế làm người khác không thể nào có thể coi thường được. Bọn họ là người chuyên nghiệp, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, cô gái này không phải là người đơn giản, cho nên bọn họ vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Mời đại tiểu thư phân phó.
Vãn Thanh nhíu mày, khóe môi ý cười sâu hơn, nhưng mà lời nói lại lạnh lùng:
Ta nghĩ cần phải xem xét lại các cửa hàng đang kinh doanh dưới sự quản lý của các vị, trong lòng mọi người chắc đều hiểu rõ, hiện nay có một vài cửa hàng xảy ra một vài vấn đề, đã lỗ vốn mấy lần, lại vẫn cố gắng chống đỡ, thậm chí còn làm cho mấy cửa hàng khác điều động vốn qua nhưng cũng không có doanh thu.
Thanh âm dễ nghe mang theo sắc bén hàn ý, mấy người kia trên mặt đổ mồ hôi lạnh, có chút không được tự nhiên, nhưng còn có rất nhiều người rất bình tĩnh, là những người có cửa hàng không xảy ra vấn đề gì, còn mấy người tuôn mồ hôi như mưa, tất nhiên là những người quản lý mấy cửa hàng xảy ra vấn đề.
Bất quá ai cũng không nói gì, Vãn Thanh cũng không muốn nghe đến bất luận lý do biện giải gì, nàng chỉ muốn làm chuyện mình cần làm ngay bây giờ.
Ta triệu tập các ngươi lại đây, là muốn điều chỉnh một chút về chuyện của cửa hàng, trong đó có tám cửa hàng là xảy ra vấn đề, cho nên ta muốn đóng cửa tám cửa hàng kia, còn dư lại mười cửa hàng vẫn tiếp tục kinh doanh bình thường, nhưng nếu muốn tiếp tục làm việc cho ta, ta nghĩ muốn thay đổi một số điều.
Vãn Thanh dứt lời, phía dưới lập tức vang lên tiếng nói chuyện riêng, càng nói càng lớn, cuối cùng chụm đầu kề tai nghị luận, đóng cửa tám cửa hàng, liền có tám người chưởng quỹ không còn chén cơm để ăn.
Cho nên những người đó tức đến nổ đom đóm mắt, một nhà lớn nhỏ trong nhà còn chờ họ nuôi sống đó, trong lúc nhất thời tiếng ồn ào ầm ĩ không ngừng, người người đều nói sự khó xử của mình, nhầm muốn giữ lại cái chức chưởng quầy kia.
Vãn Thanh lạnh lùng nhìn những người này, căn bản không thèm để ý, chờ thời điểm bọn hắn nói đến miệng đắng lưỡi khô, mới chậm rãi mở miệng:
Ngừng
Phía dưới lập tức an tĩnh lại, tất cả đều nhìn cô gái thanh tao kia, chỉ thấy nàng nhã nhặn mở miệng:
Không phải các ngươi cứ kể khổ ra là giữ được chức vụ, hoặc là trong quá khứ người nào có công lao lớn hay nhỏ, gia đình khó khăn, những việc trên ta đều không chấp nhận.
Hiện tại ta muốn trực tiếp phỏng vấn tuyển người, chính là dựa theo thực lực của mười tám vị chưởng quầy đây, những người nào ưu tú nhất sẽ được ở lại, điều mà được gọi là làm việc lâu năm hay có công lao hay gia đình khó khăn không quan hệ.
Mỗi người các ngươi viết một phần tóm tắt lý lịch cá nhân, lại viết một phần về việc kinh doanh những năm vừa qua của cửa hàng mà các ngươi thấy hài lòng nhất, tương lai làm như thế nào để phát triển kinh doanh tiếp.
Mặt khác đem những khách hàng cùng những thương gia thường lui tới làm ăn, buôn bán với cửa hàng đều viết hết ra cho ta.
Vãn Thanh dứt lời, phía dưới liền có người lên tiếng hỏi:
Xin hỏi đại tiểu thư, cái gì gọi là tóm tắt lý lịch cá nhân?
Rất nhiều người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng chưa từng nghe qua mấy cái từ này, Vãn Thanh cười mở miệng:
Chính là các ngươi tên gọi là gì, trình độ học vấn, đã từng làm ở nơi nào trước đây, đã làm những việc gì, tinh thông những việc gì, đó chính là tóm tắc lý lịch cá nhân.
Ồ, tiểu nhân biết .
Trong lúc nhất thời rất nhiều người nhỏ giọng nói thầm, đối với cách làm việc của vị đại tiểu thư này cảm thấy rất mới mẻ, không biết nàng muốn những thứ này để làm gì.
Chậm rãi liếc nhìn mấy người đứng bên dưới, lên tiếng:
Được rồi, đều trở về đi, sáng sớm ngày mai liền đem mấy thứ này giao cho Trương quản gia, đến lúc đó ta sẽ cho người thông báo, nếu như là tiếp tục liên nhiệm, trừ bỏ tiền công hàng tháng, cuối năm sẽ chia hoa hồng, đại khái tương đương với hai năm tiền công của các vị.
Phía dưới, ánh mắt mọi người lóe ra ánh sáng rực rỡ, trừ bỏ không thể tin được, còn có một tia kích động.
Anh nam chính lên sàn vào chương sau
Yên Nhiên cùng Thanh Lăng nhìn có chút thất thần, quỳ bất động, không dám quấy rầy đến tiểu thư, bây giờ đại tiểu thư cùng lúc trước hoàn toàn khác nhau, nàng luôn tĩnh mịch, thanh cao, tốt đẹp, nhưng lại vô tình mang theo một tia thần bí.
Nói, đối với các ngươi còn có chuyện gì mà mở miệng không được, hửm?
Vãn Thanh lên tiếng, thanh âm dễ nghe thản nhiên vang lên. Tuy âm thanh rất ôn nhu, nhưng Thanh Lăng cùng Yên Nhiên lại không dám khinh thường, cúi đầu nhìn mặt đất, cẩn thận cân nhắc dùng từ.
Có người nói tiểu thư không biết liêm sỉ, chưa cưới đã sinh con, đồi phong bại tục, còn bị người Mộ Dung phủ từ hôn.
Còn có người nói, tiểu thư là bị người kê đơn hãm hại, cho nên mới phải mang thai sinh con, vậy mà còn bị Mộ Dung gia từ hôn.
Hai nha hoàn nói xong, vụng trộm đánh giá sắc mặt Vãn Thanh, đáng tiếc khuôn mặt Vãn Thanh từ đầu đến cuối cũng không thay đổi, thanh tao như nước, một bên uống trà một bên nghe, đợi cho đến khi Thanh Lăng cùng Yên Nhiên nói xong, vẫy tay:
Tốt lắm, hai người các ngươi đi xuống đi, người ta nói cũng không có điều gì không đúng, miệng ở trên người họ, thích nói cứ nói đi.
Hai tiểu nha hoàn vốn muốn mượn chuyện này, tạo dựng lòng tin của đại tiểu thư đối với bọn họ, khiến nàng cảm thấy bọn họ là người của nàng, sẽ tiếp xúc nhiều với bọn họ hơn, về sau bọn họ nhất định sẽ nghe lời đại tiểu thư.
Nhị di nương hiện tại đã thất thế, bọn họ chỉ cần nịnh bợ đại tiểu thư, còn cần phải sợ người trong Lan viện kia sao, nhưng bọn họ không nghĩ tới, hiện tại lại là loại tình huống này, hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng thất vọng lui ra ngoài.
Hồi Tuyết đợi Thanh Lăng cùng Yên Nhiên lui xuống, mới mở miệng:
Tiểu thư, không nghĩ tới bọn Tôn Hàm hành động nhanh như vậy, chuyện tình quả nhiên được truyền ra.
Ừ.
Vãn Thanh không nói gì, nhắm mắt suy nghĩ, hai nha hoàn Thanh Lăng cùng Yên Nhiên này, là hai người nha hoàn mà sáu năm trước Vãn Thanh tin tưởng nhất, là thiếp thân nha hoàn của nàng ấy, như vậy có phải là hai người bọn họ kê đơn hãm hại nàng ấy hay không?.
Nếu quả thật là bọn họ động tay động chân, như vậy người đứng sau là Nhị di nương, hay còn có ai khác nữa?
Lúc đó nếu Hồi Tuyết có ở đây, sẽ không có khả năng phát sinh chuyện gì, nghe nói Hồi Tuyết bị nàng ấy phái đi giữ kho, cho nên liền bị người khác thừa cơ kê đơn.
Nói đến cùng, vẫn là trách chính chủ của thân thể này vào sáu năm về trước kia thật quá ngu ngốc mà, tin vào người không nên tin, hơn nữa rất yếu đuối vô năng, rõ ràng là tiểu thư dòng chính thất, thậm chí ngay cả di nương đều xử lý không xong.
Vãn Thanh nghĩ, không biết nên tức giận hay là nên vui mừng, tất nhiên nàng cũng là bởi vì chính chủ chết mà có thể sống lại .
Tiểu thư, cô làm sao vậy?
Hồi Tuyết thấy chủ tử không phản ứng, có chút khẩn trương mở miệng, Vãn Thanh nhìn lên, lắc đầu:
Ta suy nghĩ chuyện sáu năm về trước? Thanh Lăng cùng Yên Nhiên, hai nha đầu này có tham gia vào không?, nếu là các nàng động tay động chân, người đứng sau là Nhị di nương hay còn có người khác?
Tiểu thư muốn nói là, Thanh Lăng cùng Yên Nhiên hạ mị độc tiểu thư sao?
Hồi Tuyết nói xong, sắc mặt liền tương đối khó nhìn, tay nắm chặt, giận điên người hung hăng mở miệng: Em sẽ không tha cho bọn họ.
Dứt lời, nhưng lại đi ra ngoài, thật hiển nhiên là muốn trừng trị Thanh Lăng cùng Yên Nhiên hai con nha đầu đáng chết kia, Vãn Thanh vừa thấy, nhanh chóng cản trở nàng ta:
Hồi Tuyết, đừng xúc động.
Nàng biết nha đầu kia là thật lòng yêu thương nàng, cho nên mới kích động như thế, nhưng mà các nàng không vội mà trừng phạt hai đứa nha đầu kia, mà là muốn tìm ra là ai sai bọn họ kê đơn.
Em khoan hãy động vào bọn chúng, sẽ đả thảo kinh xà, đến lúc đó người đứng sau lưng sẽ chạy mất, chúng ta liền chết không có đối chứng .
Vãn Thanh nói xong, Hồi Tuyết đứng yên bất động, biết bản thân mình lỗ mãng, thiếu chút nữa làm hỏng việc lớn của tiểu thư, tiểu thư thông minh như vậy, sẽ biết làm như thế nào, cho nên đứng yên, đi đến trước mặt Vãn Thanh:
Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào đây?
Em không có việc gì thì, trước cứ chú ý hành động của hai nha đầu kia, ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho bọn họ lộ ra nguyên hình .
Dạ được, nô tì tuân lệnh.
Hồi Tuyết trả lời, không nói thêm gì, bây giờ tiểu thư khiến nàng rất an tâm, cam tâm tình nguyện nghe lệnh làm việc.
Thời gian đã qua nửa ngày, Vãn Thanh đều ở tại Ngọc Trà Hiên chỉnh sửa lại sổ sách, đợi cho tới buổi trưa, chỉ ăn chút điểm tâm đơn giản, liền nghỉ trưa trong chốc lát, trước khi ngủ bỗng nhớ tới bé đến, không khỏi tò mò, không biết bé như thế nào rồi?
Học đường bên kia nghỉ trưa là ở tại trường không trở lại phủ dùng bữa được, đợi cho đến khi nàng tỉnh ngủ, Trương quản gia đã chờ sẵn ở trước sân, chưởng quầy của mười tám cửa hàng đều đã tới.
Hồi Tuyết hầu hạ Vãn Thanh rửa mặt súc miệng, chủ tớ hai người lại thêm vài nha hoàn bà tử bên trong Ngọc Trà Hiên, một đám người chậm rãi hướng phòng khách chính của Thượng Quan phủ mà đi.
Phòng khách chính, lúc này ngồi mười mấy người chưởng quầy, có người lớn tuổi, người trẻ tuổi, kẻ béo, người gầy, giờ phút này nhao nhao ầm ĩ nói chuyện.
Nghe nói hiện tại quyền chưởng gia lại trở về trong tay Thượng Quan đại tiểu thư.
Nàng ta có thể quản được không? Có người hoài nghi.
Dù sao chúng ta chỉ cần phụ trách công việc của mình thật tốt là được rồi.
Quản gia Trương Trung dẫn một đám hạ nhân đứng ở trước cửa trông ngóng nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy một đám người chậm rãi đi tới, vội cung kính mở miệng:
Gặp qua đại tiểu thư.
Âm thanh bên ngoài vang lên, bên trong liền yên lặng, mọi người đồng loạt nhìn trước cửa, chưa thấy bóng người đâu, chỉ nghe thấy một thanh âm rõ ràng dễ nghe vang lên:
Đứng lên đi, mọi người đã đến đông đủ.
Dạ đúng, thưa tiểu thư.
Trương Trung đi theo phía sau Vãn Thanh đáp lời, cùng đi vào.
Phòng khách chính, mọi người chỉ cảm thấy ánh mắt chói sáng, một cô gái mặt một bộ áo màu xanh nước biển chậm rãi đi tới, quanh thân nhàn nhã và thanh lịch, trên khuôn mặt mang theo nụ cười tựa như ánh sáng mặt trời, như nắng ấm đang tràn vào bên trong phòng khách.
Làm người ta không tự chủ được mà ngừng hô hấp, gương mặt trong sáng làm rung động lòng người, con ngươi đen nhánh sâu xa như vực sâu không đáy, khóe môi như được vẽ ra tạo một đường cong duyên dáng, như một đóa Bạch Liên hoa đang nở rộ, như sóng nước dập dờn trong hồ nước tinh khiết không nhiễm bụi trần.
Trong lúc nhất thời, trong phòng một chút tiếng động cũng đều không có, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, Trương Trung đi đến chỗ ngồi, còn lại nha hoàn bà tử đều chờ ở ngoài cửa.
Mười mấy người đang đứng trong phòng hoàn toàn không phản ứng, rất nhiều người đơ mặt ngẩn người mà nhìn người con gái trước mắt này, cô ấy là Thượng Quan Vãn Thanh sao?
Mặc dù khuôn mặt có chút giống, nhưng là sự xinh đẹp kia, ánh sáng chói mắt kia, hoàn toàn không giống con nhóc yếu đuối vô năng trước kia, lại càng không giống một cô gái bình thường, đây là sao?
Vãn Thanh ngồi ở chỗ cao, Trương Trung quét mắt nhìn mấy người bên dưới, thấy bọn họ không có hành lễ, không khỏi tức giận mở miệng:
Còn không mau bái kiến đại tiểu thư.
Mọi người phản ứng kịp thời, âm thầm ảo não, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng nhìn một cô gái nhìn đến ngây người, rất nhiều người cúi đầu, nhanh chóng trấn tĩnh, trầm giọng mở miệng:
Gặp qua đại tiểu thư.
Vãn Thanh nhìn qua, nâng mắt liếc một cái, cuối cùng vẫy tay:
Đều ngồi xuống đi, ngày hôm nay kêu các vị lại đây là có chuyện cần thương lượng.
Mọi người ngồi xuống, cùng nhau nhìn Vãn Thanh, không có bất kỳ nghi ngờ gì nữa, cô gái đang ngồi an tĩnh ở trước mắt kia, khí thế làm người khác không thể nào có thể coi thường được. Bọn họ là người chuyên nghiệp, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, cô gái này không phải là người đơn giản, cho nên bọn họ vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Mời đại tiểu thư phân phó.
Vãn Thanh nhíu mày, khóe môi ý cười sâu hơn, nhưng mà lời nói lại lạnh lùng:
Ta nghĩ cần phải xem xét lại các cửa hàng đang kinh doanh dưới sự quản lý của các vị, trong lòng mọi người chắc đều hiểu rõ, hiện nay có một vài cửa hàng xảy ra một vài vấn đề, đã lỗ vốn mấy lần, lại vẫn cố gắng chống đỡ, thậm chí còn làm cho mấy cửa hàng khác điều động vốn qua nhưng cũng không có doanh thu.
Thanh âm dễ nghe mang theo sắc bén hàn ý, mấy người kia trên mặt đổ mồ hôi lạnh, có chút không được tự nhiên, nhưng còn có rất nhiều người rất bình tĩnh, là những người có cửa hàng không xảy ra vấn đề gì, còn mấy người tuôn mồ hôi như mưa, tất nhiên là những người quản lý mấy cửa hàng xảy ra vấn đề.
Bất quá ai cũng không nói gì, Vãn Thanh cũng không muốn nghe đến bất luận lý do biện giải gì, nàng chỉ muốn làm chuyện mình cần làm ngay bây giờ.
Ta triệu tập các ngươi lại đây, là muốn điều chỉnh một chút về chuyện của cửa hàng, trong đó có tám cửa hàng là xảy ra vấn đề, cho nên ta muốn đóng cửa tám cửa hàng kia, còn dư lại mười cửa hàng vẫn tiếp tục kinh doanh bình thường, nhưng nếu muốn tiếp tục làm việc cho ta, ta nghĩ muốn thay đổi một số điều.
Vãn Thanh dứt lời, phía dưới lập tức vang lên tiếng nói chuyện riêng, càng nói càng lớn, cuối cùng chụm đầu kề tai nghị luận, đóng cửa tám cửa hàng, liền có tám người chưởng quỹ không còn chén cơm để ăn.
Cho nên những người đó tức đến nổ đom đóm mắt, một nhà lớn nhỏ trong nhà còn chờ họ nuôi sống đó, trong lúc nhất thời tiếng ồn ào ầm ĩ không ngừng, người người đều nói sự khó xử của mình, nhầm muốn giữ lại cái chức chưởng quầy kia.
Vãn Thanh lạnh lùng nhìn những người này, căn bản không thèm để ý, chờ thời điểm bọn hắn nói đến miệng đắng lưỡi khô, mới chậm rãi mở miệng:
Ngừng
Phía dưới lập tức an tĩnh lại, tất cả đều nhìn cô gái thanh tao kia, chỉ thấy nàng nhã nhặn mở miệng:
Không phải các ngươi cứ kể khổ ra là giữ được chức vụ, hoặc là trong quá khứ người nào có công lao lớn hay nhỏ, gia đình khó khăn, những việc trên ta đều không chấp nhận.
Hiện tại ta muốn trực tiếp phỏng vấn tuyển người, chính là dựa theo thực lực của mười tám vị chưởng quầy đây, những người nào ưu tú nhất sẽ được ở lại, điều mà được gọi là làm việc lâu năm hay có công lao hay gia đình khó khăn không quan hệ.
Mỗi người các ngươi viết một phần tóm tắt lý lịch cá nhân, lại viết một phần về việc kinh doanh những năm vừa qua của cửa hàng mà các ngươi thấy hài lòng nhất, tương lai làm như thế nào để phát triển kinh doanh tiếp.
Mặt khác đem những khách hàng cùng những thương gia thường lui tới làm ăn, buôn bán với cửa hàng đều viết hết ra cho ta.
Vãn Thanh dứt lời, phía dưới liền có người lên tiếng hỏi:
Xin hỏi đại tiểu thư, cái gì gọi là tóm tắt lý lịch cá nhân?
Rất nhiều người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng chưa từng nghe qua mấy cái từ này, Vãn Thanh cười mở miệng:
Chính là các ngươi tên gọi là gì, trình độ học vấn, đã từng làm ở nơi nào trước đây, đã làm những việc gì, tinh thông những việc gì, đó chính là tóm tắc lý lịch cá nhân.
Ồ, tiểu nhân biết .
Trong lúc nhất thời rất nhiều người nhỏ giọng nói thầm, đối với cách làm việc của vị đại tiểu thư này cảm thấy rất mới mẻ, không biết nàng muốn những thứ này để làm gì.
Chậm rãi liếc nhìn mấy người đứng bên dưới, lên tiếng:
Được rồi, đều trở về đi, sáng sớm ngày mai liền đem mấy thứ này giao cho Trương quản gia, đến lúc đó ta sẽ cho người thông báo, nếu như là tiếp tục liên nhiệm, trừ bỏ tiền công hàng tháng, cuối năm sẽ chia hoa hồng, đại khái tương đương với hai năm tiền công của các vị.
Phía dưới, ánh mắt mọi người lóe ra ánh sáng rực rỡ, trừ bỏ không thể tin được, còn có một tia kích động.
Anh nam chính lên sàn vào chương sau
/250
|