Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 27 - Ngốc Thế Tử Hạ Hầu Mặc Viêm

/250


Sắc trời đã tối, mặt trăng đã treo trên ngọn liễu.

Bên trong Ngọc Trà Hiên.

Vãn Thanh đang thong thả bước qua lại, thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, bé nên sớm trở lại, làm thế nào mà đến bây giờ vẫn chưa trở về, không khỏi nóng lòng, Hồi Tuyết cũng nóng lòng, không khỏi khuyên chủ tử.

Tiểu thư, cô đừng lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu có chuyện, Mã Thành cùng đám người bà vú sẽ trở về bẩm báo, có lẽ bọn họ đã trở lại rồi.

Hồi Tuyết vừa nói xong, Vãn Thanh buông lỏng một ít, đi đến phòng khách ngồi xuống trên ghế.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, Yên Nhiên vội vàng đi vào:

Tiểu thư, tiểu thư, Mã Thành cùng bà vú đã trở lại, đang đứng chờ ở bên ngoài

Vãn Thanh ngẩng đầu, con ngươi u ám, nhìn nét mặt của Yên Nhiên, rõ ràng là bé thật sự đã xảy ra chuyện, vừa nghĩ như vậy, gương mặt liền chuyển sang lạnh lùng, trầm giọng:

Cho bọn họ đi vào?

Dạ.

Yên Nhiên lui ra ngoài, ngoài cửa có mấy người đi đến, đi đầu là bà vú Trương thị cùng một bà tử khác, khóc đến đỏ con mắt, đi theo sau là Mã Thành cùng một hộ vệ, tuy rằng không khóc, nhưng mà sắc mặt cũng rất khó coi, bốn người vừa đi đến, bịch một tiếng quỳ xuống, phát ra âm thanh rất lớn.

Tiểu thư, tiểu công tử không thấy nữa, nô tì cùng mấy người tìm khắp học đường, cũng không tìm được tiểu công tử.

Bà vú Trương thị nói xong, khóc đến không thở ra hơi, thiếu chút nữa không thở nổi.

Những người khác trầm mặc không nói cúi đầu, chờ đại tiểu thư trách phạt.

Con không thấy đâu, tim Vãn Thanh căng thẳng muốn nổ tung, trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh, bị bắt cóc, bị đánh đập, bị bán đi, bị…?

Tóm lại càng nghĩ càng loạn, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, người luôn luôn trầm ổn bình tĩnh như nàng, giờ phút này thế nhưng một câu nói cũng nói không xong, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng là một mảnh tái nhợt, đôi mắt sâu như biển, sóng nổi cuồn cuộn.

Trong phòng, yên lặng không tiếng động, ai cũng không nói gì, chỉ có bà vú Trương thị ngẫu nhiên phát ra một tiếng nức nở.

Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, còn có âm thanh thở hổn hển truyền vào:

Thanh nhi, Thanh nhi, Đồng Đồng như thế nào? Đồng Đồng như thế nào?

Không nghĩ tới Đồng Đồng không thấy đâu, lại kinh động đến Thượng Quan Hạo, ông vừa trở về phủ liền vội vàng chạy tới.

Vãn Thanh nhìn phụ thân Thượng Quan Hạo, nhìn khuôn mặt nôn nóng của ông, trong ánh mắt tất cả đều là lo lắng, bộ dáng kích động, lại nhìn người đang quỳ trong phòng, tất cả mọi người vì không thấy Đồng Đồng mà lo lắng, mà nàng thế nhưng mất đi bình tĩnh, con là hạng người gì nàng còn không biết sao?

Có thể từ trong trường học đi ra ngoài, nói rõ ra là bé là tự mình đi ra, cùng người khác không quan hệ, như vậy bé đi nơi nào? Vừa nghĩ, vừa đứng lên, đi đến trước mặt Thượng Quan Hạo:

Phụ thân đừng nóng vội, con nghĩ Đồng Đồng không có việc gì đâu, bé nhất định là có chuyện gì đó nên đi ra ngoài chơi thôi.

Nói xong nhìn Mã Thành:

Mã Thành, ngươi mang hai người đi ra ngoài tìm thử xem.

Dạ, tiểu thư.

Mã Thành thấy tiểu thư cũng không có trách phạt hắn, hắn nhận lệnh dẫn người đi tìm bé, trong lòng tràn đầy cảm động, đứng dậy dẫn mấy người hộ vệ rời đi tìm người.

Vãn Thanh nhìn bà vú Trương thị cùng bà tử kia:

Bà vú, các ngươi đến trước cửa phủ trông chừng, Đồng Đồng vừa về đến liền dẫn bé tới gặp ta.

Dạ, tiểu thư.

Bà vú cùng một bà tử khác lui ra ngoài, trong phòng khách an tĩnh lại, Thượng Quan Hạo khẩn trương mở miệng hỏi:

Thanh nhi, sẽ là ai mang Đồng Đồng đi?

Phụ thân đừng nóng vội, ngồi xuống đi, con nghĩ Đồng Đồng nhất định là muốn tránh né đám người Mã Thành cùng bà vú nên lén đi ra ngoài chơi, không biết bé muốn đi đâu, làm gì?

Vãn Thanh trong lòng không khỏi tức giận, Đồng Đồng lần này làm việc thật quá mức, chờ bé trở về, nhất định phải cùng bé nói chuyện nghiêm túc thật tốt mới được, bé như vậy làm cho biết bao nhiêu người khác phải lo lắng, khiến cho những người yêu mến bé phải vì bé mà đau lòng.

Thượng Quan Hạo nghe Vãn Thanh nói xong, nơi nào còn ngồi yên được, đã xoay người đi ra ngoài:

Không được, ta đem người đi ra ngoài tìm một chút, nhất định phải tìm được Đồng Đồng.

Nói xong sải bước đi ra, triệu tập mọi người đi ra ngoài tìm Đồng Đồng.

Trong phòng khách, Hồi Tuyết thong thả bước đi đến trước mặt Vãn Thanh, trầm ổn mở miệng:

Tiểu thư, không có việc gì đâu, Đồng Đồng thông minh như vậy, người bình thường căn bản không động được vào bé.

Ừ, ta biết, chính là hành động của bé lần này quả thật là đi quá giới hạn cho phép rồi, thế nhưng dám làm ra loại sự tình này.

Vãn Thanh trong lòng tuy rằng rất lo lắng, nhưng hễ nghĩ tới hành vi lần này của bé thật rất tức giận, buồn bực, trở lại ngồi vào một bên ghế dựa...

Lan viện, Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc lúc này đã biết tin, biết không tìm thấy Thượng Quan Đồng, bên Ngọc Trà Hiên đang loạn thành một nùi, không khỏi cao hứng hoa tay múa chân, Thượng Quan Tử Ngọc nhìn mẫu thân.

Đáng đời, cái thằng con hoang kia không tìm thấy, thật sự là làm lòng người thoải mái mà, không cần biết là ai bắt nó, tốt nhất nên giết nó chết quách đi, làm cho con nhỏ Vãn Thanh đáng chết kia phải sống thống khổ suốt cuộc đời.

Nhị di nương nghe con gái nói xong, không khỏi gật đầu:

Ừ, đúng vậy. Tốt nhất nên bị chết thảm một chút, còn phải để cho con nhỏ Thượng Quan Vãn Thanh chết tiệt kia nhìn tận mắt, ta nghĩ điều đó nhất định có thể ép điên nó, đến lúc đó quyền chưởng gia, đồ cưới hay bất cứ cái gì không phải lại trở vào trong tay của chúng ta sao?

Nhị di nương càng nghĩ càng vui vẻ, có vẻ như rất vui nếu Thượng Quan Đồng bị giết, Thượng Quan Vãn Thanh biến thành người điên, không khỏi cười ra tiếng.

Mẹ con hai người giống như người điên cười lăn cười bò, mấy bà tử đứng trông chừng ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng, chỉ dám ở trong lòng nói thầm, Nhị di nương cùng nhị tiểu thư chẳng lẽ điên rồi?

Trời càng ngày càng tối, bên trong lẫn bên ngoài Ngọc Trà Hiên đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng mông lung bao phủ trong viện lẫn ngoài viện.

Trong sân rộng lớn, không có một chút tiếng động, bọn hạ nhân đi đường đều dè dặt cẩn trọng, tiểu công tử không thấy đâu nữa, đại tiểu thư đang nóng giận, ai dám vào loại thời điểm này gây chuyện, còn không phải là không muốn sống nữa sao.

Vào lúc này, một tiếng nói dễ nghe từ trước cửa vang lên.

Mặc Viêm, mau vào, cho ngươi nhìn thấy mẫu thân của ta.

Tiếng nói non nớt dễ nghe như chim Hoàng Yến, thanh âm vừa vang lên, mấy bà tử đang chờ đợi ở phía trước cửa mở to hai mắt, nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng có người phản ứng kịp, nhanh chóng chạy vào bên trong, vừa chạy vừa la lên:

Tiểu công tử đã trở lại, tiểu công tử đã trở lại.

Lập tức, trong sân Ngọc Trà Hiên vang lên âm thanh như tiếng sấm, đầy tiếng hoan hô, chỉ thiếu đốt pháo pháo ăn mừng.

Trong phòng khách, đã có người đi vào bẩm báo: Đại tiểu thư, tiểu công tử đã trở lại, tiểu công tử đã trở lại.

Vãn Thanh nghe vậy, buông lòng cả tâm xuống, nhưng rất nhanh chuyển sang phẫn nộ cực điểm, sắc mặt bao phủ một tầng băng sương, đôi mắt thâm u khó hiểu, vẫy tay cho hạ nhân bẩm báo lui ra ngoài.

Hồi Tuyết xem thần sắc của chủ tử, biết nàng tức giận, chỉ sợ Đồng Đồng sẽ nếm mùi đau khổ, liền ôn nhu mở miệng:

Tiểu thư, trước đừng tức giận, Đồng Đồng là đứa hiểu chuyện, trước nghe bé nói một chút đi?

Vãn Thanh không nói chuyện, lúc này thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Đồng Đồng xuất hiện, bé vui vẻ hân hoan kêu lên:

Mẫu thân, mẫu thân con đã trở về, con đã trở về rồi. Hoàn toàn không có mất tích.

Không thấy bé tự giác, hoặc là bất an, chạy thẳng vào trong phòng khách, bên chân là Chiêu Chiêu, trong tay còn lôi kéo thêm một người, một người con trai cao lớn tuấn tú cực kì.

Đang ngồi, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết ngây ngẩn cả người, ánh mắt dời đến trên người con trai kia, cùng nhau nhìn về phía người con trai kia xuất hiện, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng mịn tựa như tuyết, đôi bờ mi cong như ngọn núi, ánh mắt tựa như ánh sáng rực rỡ lúc bình mình, khóe môi lộ ra ý cười.

Lại giống như ánh mắt của con nít, trong sáng, sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, Vãn Thanh đón nhận tầm mắt kia, nội tâm lộp bộp, một thanh âm vang lên, tâm bỗng chốc chìm đến đáy cốc.

Hồi Tuyết kinh hãi la lên:

Tiểu thư, đây không phải là ngốc thế tử Hạ Hậu Mặc viêm của Hán Thành vương phủ sao?

/250

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status