Hai người ngồi ăn, lại không chú ý ở một góc khó nhìn thấy, một cô gái cũng đang ngồi ăn ở đây cầm điện thoại lén lút chụp ảnh một cái, sau đó nhanh chóng quay người ăn như không có gì. Cô ta cầm điện thoại, bấm gửi một tin nhắn.
Lâm Tiểu Noãn vừa tách ra với Thẩm Hàn Trì, đang ngồi trên xe, chuẩn bị về nhà thì có tin nhắn đến.
Cô ta bấm mở.
[Úc Hạ: " Noãn, Phượng Tâm cô ta đi ăn với người đàn ông khác không phải Hàn Trì. Liệu có phải là kim chủ mới đào được không?" ]
Phía dưới là bức ảnh nổi bật hai người, tuy là chụp từ phía sau nhưng sườn mặt vừa khéo để nhận ra đó là Phượng Tâm. Còn có người đàn ông đối điện cô... thật đẹp!
Lâm Tiểu Noãn ngay lập tức bị suy nghĩ này làm cho giật mình. Nhưng cô ta nhìn lại, nhìn quần áo trên người... là người đàn ông lúc nãy?
Ngón tay cầm dao nĩa của anh thon dài cân xứng, áo phông màu đen làm nổi bật làn da trắng như men sứ, bả vai rộng lớn, lộ ra cái cổ thon dài.
Sau đó là khuôn mặt với ngũ quan gần như hoàn mỹ, hình dáng trôi chảy lộ ra cảm giác cấm dục lạnh lẽo, giống như vị quý tộc ma cà rồng trong lâu đài cổ, thanh nhã tự phụ, phong hoa tuyệt thế.
Thật sự đẹp đến hít thở không thông.
Dù ở trong giới giải trí hay xã giao thượng lưu, cô ta căn bản cũng chưa từng nhìn thấy một người đàn ông đẹp như vậy. So với phụ nữ còn phải thua kém mấy phần.
Lâm Tiểu Noãn nghĩ tới Thẩm Hàn Trì, vừa nghĩ tới liền không cách nào so sánh được. Căn bản là khoảng cách của hai người quá xa nhau.
Cô ta siết chặt lấy điện thoại, nhắn lại: [Cậu không nên nói bừa. Phượng gia có tiền, đã đủ cho Tâm Tâm lăn lộn rồi. Hôm nay vai diễn nữ thứ của Vạn Dặm Trường Chinh cũng vậy đấy.]
Lâm Tiểu Noãn không trực tiếp nói ra, nhưng chính là đang cố để người khác biết rằng, vai diễn nữ thứ mà Phượng Tâm vừa thử vai kia, nếu lấy được chính là lấy tiền chèn ép.
[Ốc Thanh Lam: "Cái gì chứ? Tớ khinh. Cô ta còn dùng tiền cướp vai của cậu sao? Vậy mà suốt ngày tỏ ra tốt bụng, quan tâm cậu trước mặt mọi người."]
[Lâm Tiểu Noãn: "Không thể trách Tâm Tâm được. Gia cảnh mình không bằng người ta."]
Lâm tiểu Noãn nhắn xong tin đó, cất điện thoại vào túi xách.
Cô ta vừa bị làm nhục tại quán bar, thì Phượng Tâm đã tìm được kim chủ mới.
Nhìn khí chất của người đàn ông kia, cho dù không phải là kẻ lắm tiền, cũng có thân phận không nhỏ. Hơn nữa dường như cô ta đã thấy ở đâu đó rồi.
Trong lòng Lâm Tiểu Noãn lại âm thầm toan tính, sau đó gửi tấm ảnh cho một thám tử tư, bảo người kia tìm hiểu về người đàn ông ngồi ăn với Phượng Tâm.
Sau khi đã xong xuôi, ánh mắt cô ta nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại.
Phượng Tâm, chỉ cần là thứ mày muốn, tao sẽ cướp hết tất cả.
***
Sau khi ăn xong, Phượng Tâm và Giang Trầm về nhà.
Cô tắm xong, đi ra ngoài liền thấy một tin nhắn đến. Là của Giang Lệ Vũ.
[Giang Lệ Vũ: Tâm Tâm, xảy ra chuyện rồi, cậu lên mạnh xem tin mới nhất đi.]
Phượng Tâm nhíu mày, bấm vào trang chủ.
Tiêu đề nổi bật, đứng đầu hot search ‘Nữ diễn viên Phượng Tâm được bao nuôi.’
Bên dưới là ảnh cô với Giang Trầm đang ăn tối lúc nãy.
Cô không quan tâm lắm lướt lướt những bình luận của fan và anti đang tranh đấu gay gắt một chút, sau đó thoát ra, gửi lại cho Giang Lệ Vũ một tin nhắn: [Không có việc gì đâu. Cảm ơn cậu.] đọc truyện nhanh nhất tại wattpad để ủng hộ tác giả nhé.
Cô lau khô tóc, chân xỏ dép bông màu trắng đi tới phòng của Giang Trầm, gõ cửa.
“Là cô?”
“Ừm. Vào được không?”
Giang Trầm nghiêng người, ý bảo cô vào.
Cô bước vào bên trong, anh cũng thuận tiện đóng cửa lại.
Vì vừa mới tắm xong, hơi nước làm má cô hồng lên, nhìn thật sự rất đáng yêu. Mùi hương thiếu nữ cũng vì vậy mà quanh quẩn bên mũi. Trên người Phượng Tâm đang mặc váy ngủ ở nhà bằng tơ lụa mỏng, nhìn qua phi thường kích thích ánh mắt.
“Khụ... cô có việc gì?” Anh ho khan lấy lại tâm tình.
Phượng Tâm đứng đó nhìn anh, hai giây sau mới mở miệng, không nhanh không chậm, lạnh nhạt nói: “Tôi coi như là ân nhân cứu mạng anh đúng chứ?”
“Phải... cảm ơn cô.”
“Cảm ơn thì không cần. Có muốn dùng hành động thiết thực hơn không?”
Giang Trầm nhíu mi tâm, khó hiểu nhìn thiếu nữ trước mặt. Anh ngồi xuống ghế, tư thái trang nhã rót cho mình cốc nước uống một ngụm, cô nói thêm.
“Có dám lấy thân báo đáp không?”
“Khụ khụ khụ...” ngụm nước đáng thương phun hết ra ngoài.
“Anh cứ suy nghĩ cho kỹ. Tôi không ép.”
Phượng Tâm nói xong câu đó, vỗ vỗ vai anh đi ra ngoài. Mãi một lúc sau Giang Trầm mới lấy lại được bình tĩnh. Anh hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên: “Điều tra về Phượng gia sao rồi?”
“Đã xong rồi. Sẽ gửi qua cho ngài ngay ạ. Nhưng mà Giang tổng...”
“Nói!”
“Anh có phụ nữ bên ngoài à?”
Trầm ngâm một chút, anh hỏi: “Ý gì?”
“Trên mạng nói anh bao nuôi Phượng tiểu thư... Phượng lão gia và Phượng phu nhân vừa biết chuyện, đang làm loạn Giang gia lên rồi.”
“Ừm... mai tôi trở về sẽ giải quyết hết.”
“Vâng.”
“Trước tiên, anh điều tra tư liệu về Lâm Tiểu Noãn và Thẩm Hàn Trì cùng với công ty của Thẩm gia cho tôi. Trong ngày mai tôi muốn nó ở trên bàn làm việc.”
“Vâng, tôi biết rồi ạ.”
Giang Trầm tắt máy nhìn lên tin tức đầu đề về Phượng Tâm và tấm ảnh chụp kia, anh vứt điện thoại lên bàn, một tay chống đầu, một tay gõ gõ ngón tay lên thành ghế. Hai mắt híp lại tràn đầy vẻ nguy hiểm.
Lâm Tiểu Noãn, Thẩm Hàn Trì... muốn chơi với vật nhỏ của anh sao? Vậy chúng ta cứ từ từ chơi!
Lâm Tiểu Noãn vừa tách ra với Thẩm Hàn Trì, đang ngồi trên xe, chuẩn bị về nhà thì có tin nhắn đến.
Cô ta bấm mở.
[Úc Hạ: " Noãn, Phượng Tâm cô ta đi ăn với người đàn ông khác không phải Hàn Trì. Liệu có phải là kim chủ mới đào được không?" ]
Phía dưới là bức ảnh nổi bật hai người, tuy là chụp từ phía sau nhưng sườn mặt vừa khéo để nhận ra đó là Phượng Tâm. Còn có người đàn ông đối điện cô... thật đẹp!
Lâm Tiểu Noãn ngay lập tức bị suy nghĩ này làm cho giật mình. Nhưng cô ta nhìn lại, nhìn quần áo trên người... là người đàn ông lúc nãy?
Ngón tay cầm dao nĩa của anh thon dài cân xứng, áo phông màu đen làm nổi bật làn da trắng như men sứ, bả vai rộng lớn, lộ ra cái cổ thon dài.
Sau đó là khuôn mặt với ngũ quan gần như hoàn mỹ, hình dáng trôi chảy lộ ra cảm giác cấm dục lạnh lẽo, giống như vị quý tộc ma cà rồng trong lâu đài cổ, thanh nhã tự phụ, phong hoa tuyệt thế.
Thật sự đẹp đến hít thở không thông.
Dù ở trong giới giải trí hay xã giao thượng lưu, cô ta căn bản cũng chưa từng nhìn thấy một người đàn ông đẹp như vậy. So với phụ nữ còn phải thua kém mấy phần.
Lâm Tiểu Noãn nghĩ tới Thẩm Hàn Trì, vừa nghĩ tới liền không cách nào so sánh được. Căn bản là khoảng cách của hai người quá xa nhau.
Cô ta siết chặt lấy điện thoại, nhắn lại: [Cậu không nên nói bừa. Phượng gia có tiền, đã đủ cho Tâm Tâm lăn lộn rồi. Hôm nay vai diễn nữ thứ của Vạn Dặm Trường Chinh cũng vậy đấy.]
Lâm Tiểu Noãn không trực tiếp nói ra, nhưng chính là đang cố để người khác biết rằng, vai diễn nữ thứ mà Phượng Tâm vừa thử vai kia, nếu lấy được chính là lấy tiền chèn ép.
[Ốc Thanh Lam: "Cái gì chứ? Tớ khinh. Cô ta còn dùng tiền cướp vai của cậu sao? Vậy mà suốt ngày tỏ ra tốt bụng, quan tâm cậu trước mặt mọi người."]
[Lâm Tiểu Noãn: "Không thể trách Tâm Tâm được. Gia cảnh mình không bằng người ta."]
Lâm tiểu Noãn nhắn xong tin đó, cất điện thoại vào túi xách.
Cô ta vừa bị làm nhục tại quán bar, thì Phượng Tâm đã tìm được kim chủ mới.
Nhìn khí chất của người đàn ông kia, cho dù không phải là kẻ lắm tiền, cũng có thân phận không nhỏ. Hơn nữa dường như cô ta đã thấy ở đâu đó rồi.
Trong lòng Lâm Tiểu Noãn lại âm thầm toan tính, sau đó gửi tấm ảnh cho một thám tử tư, bảo người kia tìm hiểu về người đàn ông ngồi ăn với Phượng Tâm.
Sau khi đã xong xuôi, ánh mắt cô ta nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại.
Phượng Tâm, chỉ cần là thứ mày muốn, tao sẽ cướp hết tất cả.
***
Sau khi ăn xong, Phượng Tâm và Giang Trầm về nhà.
Cô tắm xong, đi ra ngoài liền thấy một tin nhắn đến. Là của Giang Lệ Vũ.
[Giang Lệ Vũ: Tâm Tâm, xảy ra chuyện rồi, cậu lên mạnh xem tin mới nhất đi.]
Phượng Tâm nhíu mày, bấm vào trang chủ.
Tiêu đề nổi bật, đứng đầu hot search ‘Nữ diễn viên Phượng Tâm được bao nuôi.’
Bên dưới là ảnh cô với Giang Trầm đang ăn tối lúc nãy.
Cô không quan tâm lắm lướt lướt những bình luận của fan và anti đang tranh đấu gay gắt một chút, sau đó thoát ra, gửi lại cho Giang Lệ Vũ một tin nhắn: [Không có việc gì đâu. Cảm ơn cậu.] đọc truyện nhanh nhất tại wattpad để ủng hộ tác giả nhé.
Cô lau khô tóc, chân xỏ dép bông màu trắng đi tới phòng của Giang Trầm, gõ cửa.
“Là cô?”
“Ừm. Vào được không?”
Giang Trầm nghiêng người, ý bảo cô vào.
Cô bước vào bên trong, anh cũng thuận tiện đóng cửa lại.
Vì vừa mới tắm xong, hơi nước làm má cô hồng lên, nhìn thật sự rất đáng yêu. Mùi hương thiếu nữ cũng vì vậy mà quanh quẩn bên mũi. Trên người Phượng Tâm đang mặc váy ngủ ở nhà bằng tơ lụa mỏng, nhìn qua phi thường kích thích ánh mắt.
“Khụ... cô có việc gì?” Anh ho khan lấy lại tâm tình.
Phượng Tâm đứng đó nhìn anh, hai giây sau mới mở miệng, không nhanh không chậm, lạnh nhạt nói: “Tôi coi như là ân nhân cứu mạng anh đúng chứ?”
“Phải... cảm ơn cô.”
“Cảm ơn thì không cần. Có muốn dùng hành động thiết thực hơn không?”
Giang Trầm nhíu mi tâm, khó hiểu nhìn thiếu nữ trước mặt. Anh ngồi xuống ghế, tư thái trang nhã rót cho mình cốc nước uống một ngụm, cô nói thêm.
“Có dám lấy thân báo đáp không?”
“Khụ khụ khụ...” ngụm nước đáng thương phun hết ra ngoài.
“Anh cứ suy nghĩ cho kỹ. Tôi không ép.”
Phượng Tâm nói xong câu đó, vỗ vỗ vai anh đi ra ngoài. Mãi một lúc sau Giang Trầm mới lấy lại được bình tĩnh. Anh hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên: “Điều tra về Phượng gia sao rồi?”
“Đã xong rồi. Sẽ gửi qua cho ngài ngay ạ. Nhưng mà Giang tổng...”
“Nói!”
“Anh có phụ nữ bên ngoài à?”
Trầm ngâm một chút, anh hỏi: “Ý gì?”
“Trên mạng nói anh bao nuôi Phượng tiểu thư... Phượng lão gia và Phượng phu nhân vừa biết chuyện, đang làm loạn Giang gia lên rồi.”
“Ừm... mai tôi trở về sẽ giải quyết hết.”
“Vâng.”
“Trước tiên, anh điều tra tư liệu về Lâm Tiểu Noãn và Thẩm Hàn Trì cùng với công ty của Thẩm gia cho tôi. Trong ngày mai tôi muốn nó ở trên bàn làm việc.”
“Vâng, tôi biết rồi ạ.”
Giang Trầm tắt máy nhìn lên tin tức đầu đề về Phượng Tâm và tấm ảnh chụp kia, anh vứt điện thoại lên bàn, một tay chống đầu, một tay gõ gõ ngón tay lên thành ghế. Hai mắt híp lại tràn đầy vẻ nguy hiểm.
Lâm Tiểu Noãn, Thẩm Hàn Trì... muốn chơi với vật nhỏ của anh sao? Vậy chúng ta cứ từ từ chơi!
/24
|