Lúc cắt xong tóc, tôi kéo Ngân Xuyên đến bên gương, từ một ông vua bóng đá Latin với mái tóc dài bồng bềnh lãng tử trong phút chốc trở thành chú hổ con Tô Hữu Bằng.
Tôi ngạc nhiên thốt lên: “Wah, Tô Hữu Bằng!”
Ngô Vũ Phi nhìn một lượt rồi thêm vào: “Quá đúng! Là Tô Hữu Bằng có bộ mặt khổ qua!”
Tôi nhìn lại, quả nhiên là vậy, có kêu cậu ta cười cũng không chịu cười, trên đường về không còn thao thao bất tuyệt kể về game online như lúc đi nữa, xem ra Xuyên vẫn còn ấm ức lắm.
Tôi nhớ lúc nhỏ mình cũng sợ đi cắt tóc như vậy, bởi vì các anh chàng đẹp trai như Mộng Lưu Hương chẳng hạn đều để tóc dài trông phong độ lịch lãm, ít ra cũng phải như Lâm Chí Dĩnh để đầu ngôi lệch chứ.
Nhưng lúc đó nhà trường có quy định rằng nam sinh nhất loạt cắt bằng, nữ sinh tóc ngắn ngang vai; đúng rồi, chính là kiểu tóc điển hình của các cô gái tiến bộ thời Trung Hoa dân quốc mà mọi người vẫn thấy trên tivi. Cả trường cứ nhìn kiểu tóc là phân biệt ngay được nam sinh, nữ sinh. Kiểu đầu của nam sinh đều được tạo ra từ một khuôn. Có lúc tôi nhìn thấy người khác giống hệt kiểu tóc của mình, cảm thấy thật khó chịu, cứ như đầu của mình mọc nhờ trên cổ người khác vậy.
Mỗi lần tóc chớm dài, tôi lại bị bố lôi đi cắt tóc, giống như hôm nay chúng tôi lôi Quý Ngân Xuyên đi vậy. Không ngờ sau mấy năm, sự việc lại luân hồi, tôi lớn lên lại trấn áp bạn bè mình…
31 tháng 12 ngày càng đến gần, tôi cũng thấy căng thẳng hơn. Tựu chung thì Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên đều từng tham gia các hoạt động ngoại khóa, còn tôi thì lại nuôi dưỡng tâm hồn nghệ thuật qua những chồng sách, thật không dễ dàng gì, bởi thế lần đầu tiên tham gia hoạt động này có ý nghĩa thật đặc biệt với tôi.
Ngày đó cuối cùng cũng tới, từ chiều cả trường đã nhộn nhạo, núi Lô Gia như chìm trong trạng thấy điên đảo, tôi ở trong hội trường trang trí sân khấu cũng cảm nhận thấy mặt đất đang khẽ run lên. Rồi đột nhiên bầu trời bên ngoài như bốc cháy, chốc chốc lại lóe sáng, sau đó vọng lại tiếng đùng thật to, thì ra là pháo hoa. Nhưng vì buổi dạ hội, ba người chúng tôi đến bữa tối còn không màng ăn, bận rộn việc này việc kia, giống như đồng chí Bạc Cầu, dầu cho bầu trên bên ngoài rực rỡ từng chùm pháo hoa đủ sắc màu lóe sáng, chúng tôi vẫn ở lì trong hội trường lo hoàn tất việc trang trí.
Trong lúc giải lao 10 phút, chúng tôi tranh thủ ra ngoài xem pháo hoa, tận hưởng chút không khí lễ hội. Không biết bọn họ nghĩ gì, còn tôi khi nhìn thấy những bông hoa pháo nở bung trên không trung, cảm thấy một chút gợn trong lòng rất nhiều cảm xúc đan chéo. Tôi thấy màn pháo hoa bao phủ khắp trời kia như khói lửa chiến tranh lan tỏa. Sự hình dung đó kích thích cái cao ngạo trong tôi lâu nay, tôi chợt nghĩ con người sống “thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”, rồi đau buồn phát hiện ra từ lúc được sinh ra tôi đã sống cuộc đời thật phẳng lặng, cuộc sống của tôi giống như cuốn tiểu thuyết của một bậc tiền bối nào đó giờ đang được diễn lại. Đột nhiên tôi nghĩ mình không nên làm một thằng lính mà nên trở thành một tướng quân, vị tướng trong cuộc chiến của đời tôi.
“Các cậu xem, có giống chiến tranh sắp nổ ra rồi không? Cuộc đại chiến thế giới lần thứ 3!”
Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi gật đầu, rồi Ngân Xuyên nói: “Ừ! Cậu xem nhân mã thần tộc của chúng mình ở đằng kia, họ sắp đánh tới đây rồi”.
Quý Ngân Xuyên chơi nhiều “Chiến tranh giữa các vì sao” nên nhiều khi không phân biệt rõ thế giới hư và thực, thích coi mình thuộc thần tộc, tôi thuộc tộc người còn Ngô Vũ Phi là loài sâu bọ. Có lúc đấu khẩu với Ngô Vũ Phi, cậu ta còn chọc cười nói Ngô Vũ Phi giống con giun đất trong lớp sâu bọ, cũng may Vũ Phi không hiểu về tinh cấp trong game nên chẳng so đo làm gì với cậu ta. Nếu ai đó nói tôi là giun đất, chắc chắn tôi phải quyết đấu với hắn ta rồi.
Hôm nay Ngô Vũ Phi cũng đùa thâm hơn: “Ừ, họ đến đây làm gì?”
Quý Ngân Xuyên chỉ tôi rồi nói: “Để tiêu diệt hắn ta”.
Rồi chỉ Ngô Vũ Phi: “Và cướp cậu đi”.
Ngô Vũ Phi đắc ý cười gượng.
…
Trước khi dạ hội bắt đầu, chúng tôi cùng cỗ vũ nhau. “Quý Ngân Xuyên, cậu đẹp trai quá”, “Ngô Vũ Phi, cậu xinh lắm”, “Trương Văn Lễ thật là thông minh, có duyên ghê”…
“Này dựa vào đâu, sao nói tớ là có duyên chứ?” Thật là làm tổn thương lòng tự tôn của người khác. Hai người họ thì vui sướng chỉ có tôi là thấy bứt rứt. Sau khi vào WC, tôi nhìn mình trong gương hồi lâu, lẽ nào thực sự tôi chỉ có duyên thôi sao?
Mặc dù tôi không đẹp trai, nhưng cũng có kiểu đẹp khác chứ, chẳng phải trên mạng vẫn thịnh câu: “Là con trai thì đều đẹp trai hết” đó sao.
Thế nhưng thực ra trước kia, cũng lâu rồi, hai người đó đã muốn bắt tôi lộ diện trên sân khấu, nhưng đều bị tôi từ chối: “Người ta xấu hổ mà”.
Ngô Vũ Phi lại nhắc đến chủ đề này, gọi dựng tôi: “Này, cậu biết Alfred Hitchcock không, ông đạo diễn ngang ngạnh nhất đấy!”
“Đương nhiên là biết chứ, một trong những thần tượng của tớ đấy”.
“Thế chắc cậu biết trong mỗi tác phẩm của mình ông ta đều góp mặt đúng không?” – Ngô Vũ Phi nói tiếp.
“Đúng thế, nếu không vào vai người khách qua đường thì ông ta cũng dán ảnh mình trên tường” – Quý Ngân Xuyên nói.
Ngô Vũ Phi lại chen vào: “Lần trước xem Lifeboard còn hay hơn nữa, đó là một phim diễn ra hoàn toàn trên nước, nhưng không có du thuyền hào hoa kiểu Titanic đâu nhé, trên thuyền chỉ chứa được một vài diễn viên chính thôi, để được góp mặt, ông ta lúc đầu định diễn vai xác chết trôi trên biển”.
Quý Ngân Xuyên vội tiếp lời: “Sau đó bởi góc quay khó nên phải thay đổi. Cuối cùng ông ta nghĩ ra một tuyệt chiêu, lấy ảnh mình lúc gầy và ảnh lúc béo in trên một tờ báo, coi như là quảng cáo giảm béo trên báo chí! Cậu có cần xuất hiện một lần thế không?”
“Đương nhiên tớ biết, tớ là đạo diễn hay các cậu là đạo diễn đây. Mình nghĩ Hitchcock chắc chắn muốn được diễn nhưng lại sợ mình xấu, có lỗi với người xem nên chỉ xuất hiện theo kiểu đó thôi. Nhưng tớ thì khác, tớ thì tài sắc vẹn toàn! Tớ không cần lộ mặt, “vãn bối” không có cái sở thích đó” – Tôi cao ngạo nói với Ngô Vũ Phi.
“Cậu tin không, hôm nay kiểu gì tớ cũng bắt cậu lên sân khấu?” – Ngô Vũ Phi quả quyết.
Tôi dù miệng nói tin nhưng trong bụng thầm nghĩ: “Tớ chả tin cậu có thể lôi được tớ lên đó, trừ phi cậu đánh ngất rồi cho tớ lên đó diễn vai tử thi”.
Ngô Vũ Phi trước khi lên sân khấu còn nháy mắt với tôi. Nói thực, Ngô Vũ Phi sau khi trang điểm đứng trước mặt tôi trông thật giống một ngôi sao màn bạc, tôi có cảm giác như bị điện giật. Ngô Vũ Phi lại nói thêm một câu: “Yên tâm, Alfred Hitchcock tương lai, tớ sẽ sắp xếp cho cậu lộ diện”.
Khi màn đêm vừa buông xuống là lúc tấm màn của dạ hội được kéo ra, đợi các vị lãnh đạo về chỗ của mình., Ngô Vũ Phi cùng một cậu dẫn chương trình bước ra sân khấu. Tiếp đó là phần mở màn ca múa vì hòa bình. Tôi nấp trong bóng tối quan sát mọi thứ đang diễn ra tuần tự theo kế hoạch của mình, thấy giống như lúc nhỏ chơi cờ, mặc dù bản thân không trực tiếp tham gia nhưng bạn sẽ phát hiện ra rằng cảm giác đó còn thích thú hơn là tự mình tham diễn, bởi vì các diễn viên hào nhoáng dưới ánh đèn đều là những con cờ dưới tay bạn.
Tôi đặc biệt chăm chú xem hai tiết mục. Một là màn đơn ca của Quý Ngân Xuyên. Lúc Quý Ngân Xuyên ra sấn khấu trông thật sành điệu, ánh đèn sân khấu tất thảy vụt tắt, trong bóng tối chợt sáng lên một ánh đèn, chiếu sáng trên đầu Quý Ngân Xuyên, cả hội trường chỉ còn chỗ cậu ta là sáng rõ, rồi cậu ấy bắt đầu hát.
Đây đúng là một bài hát buồn..
Tâm trạng của em thường bay bổng
Muốn bay bổng khắp chốn
Mong chớp lấy một chút an ủi
Em thường thích quanh quẩn giữa đám đông
Em sợ nhất cảm giác cô đơn
Con tim em mong manh thế, vừa chạm khẽ đã vỡ
Chỉ sợ làn gió thổi
Em muốn có nhiều người bên cạnh
Em sơ nhất bóng đêm đen mỗi ngày
Nhưng rồi trời vẫn tối và ngừoi vẫn sẽ đi
Không ai có thể ở mãi mãi bên một người
Và cảm giác cô đơn, ai cũng phải đối mặt
Sự kiệt quệ không chỉ có hai đứa mình cảm thấy
Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai
Em có muốn tìm một người ở bên cạnh
Niềm vui, nỗi buồn của em chỉ có anh hiểu thấu
Hãy để anh lại được cùng em sánh bước trên đường đời
Tôi im lặng ngồi trong bóng tối lắng nghe chú hổ con Quý Ngân Xuyên giúp tôi thực hiện mơ ước bấy lâu nay của mình. Kì thực từ lúc nhỏ, tôi đã tưởng tượng sẽ có một ngày tôi hát cho người con gái tôi yêu nghe bài hát mà tôi muốn hát cho cô ấy nghe nhất. Nhưng bài hát này tôi nghĩ rất hợp với để hát cho Ngô Vũ Phi nghe. Mặc dù co ấy luôn là tiêu điểm của đám đông, nhưng tôi biết chắc chắn Phi rất sợ cô đơn, bởi thế Phi thường quanh quẩn chỗ đông người, muốn có được sự an ủi.
Khán giả phía dưới im lặng lắng nghe Quý Ngân Xuyên biểu diễn, giọng hát có thoáng chút non nớt. Không ai biết, có một người khác đang trốn trong bóng tối, cũng đang khe khẽ hát, nhưng cậu ta không hát bằng miệng mà hát bằng trái tim.
Tiết mục thứ hai tôi chăm chú xem chính là vở kịch đó, lúc xem bản thân tôi thì thấy khó hiểu, nhưng cả hội trường chốc chốc lại rộ lên tiếng cười và tiếng vỗ tay cổ vũ. Thực ta tôi nửa vui sướng nửa thấy bức rứt. Vui thì thấy mọi người đều thích vở kịch và dường như đều hiểu, còn bức rứt vì chỉ có mình tôi xem không hiểu. Cuối cùng tôi cũng hiểu những bài thơ hàm súc, bức tranh trừu tượng hay bộ phiim đầy ý nghĩa được sáng tác như thế nào, xem ra cũng giống như tôi đều trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, bản thân không biết gì là OK rồi.
Vở kịch là cao trào của buổi dạ hội. Sau tràng pháo tay không dứt, Ngô Vũ Phi bước lên sân khấu giới thiệu: “Sau đây là chương trình cuối cùng của buổi dạ hội hôm nay – bốc thăm giải thưởng lớn của năm mới, xin mời các bạn lấy tấm vé vào cửa của mình ra, vâng trên mỗi tấm vé đều có một con số, tiếp theo đây tôi xin bốc giải ba, đó là XXX, giải nhì là YYY…”
Tôi trước giờ không đặt hi vọng vào những trò bốc thăm trúng thưởng thế này, bởi tôi giỏi tóan, quy luật xác suất chỉ cho tôi thấy những thứ dưới 5 % đều là xác suất nhỏ, có thể bỏ qua không tính. Tôi đếm lướt qua số người trong hội trường, ước tính xác suất trúng thưởng chưa đến 1%.
Quý Ngân Xuyên hát xong rời sân khấu liền đến ngồi cạnh tôi, cậu ta hỏi: “Sao cậu không xem số vé trên tay?”
“Chẳng cần xem, kiến thức toán học chỉ cho mình rằng tuyệt đối không có khả năng trúng giải” – Tôi nói.
Trên sân khấu, Ngô Vũ Phi vẫn tiếp tục: “Tiếp theo, chúng ta sẽ bốc thăm giải nhất, giải thưởng lớn nhất của đêm hội hôm nay , để tôi xem nhé,giải nhất là 19800726”
Sao tôi thấy con số đó quen quen, nghĩ lại đây chẳng phải là sinh nhật của tôi hay sao? Lúc nãy trước khi bắt đầu, Phi có đưa cho tôi và Quý Ngân Xuyên mỗi người một vé vào cửa, tôi từ chối không nhận :”Tớ là đạo diễn, ai dám chặn cửa tớ chứ, không cần đâu”…Sau đó cô ấy vẫn nhét vào tay tôi và nói: “Tớ cố chọn ra đấy, số vé là ngày sinh nhật của cậu, giữ làm kĩ niệm cũng được mà”.
Tôi liếc nhìn Quý Ngân Xuyên, trong bóng tối tôi biết cậu ấy đang cười, chỉ thấy hàm răng trắng trắng trông rất gian. Tôi khẽ hỏi: “Thế này chẳng phải là gian lận sao, nếu bị phát hiện thì chẳng ra làm sao cả.
Quý Ngân Xuyên khoe hàm răng trắng đáp lại : “Bọn mình vất vả lâu rồi, đến giờ vẫn chưa ăn cơm, lấy chút phần thưởng thì có là gì ?”
Tôi định cãi lại: “Đành rằng là thế, nhưng không thể lừa khán giả như thế này được.
“Được rồi, trên thế gian này có một số qui tắc phải tuân theo, nhưng có một số cái thì nên được cải tiến, cậu nghĩ xem, bọn mình đã bạn rộn với đêm hội này bao nhiêu ngày rồi, không có công lao thì cũng đã khổ công vì nó.
Tôi công nhạn Ngân Xuyên linh hoạt hơn tôi, cậu ta nói đúng , chúng tôi đã lao tâm khổ tứ bấy lâu nay, có lĩnh chút thưởng thì cũng công bằng, chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Thế là tôi đứng lên, tay bụm miệng tỏ vẻ ngạc nhiên nói liên tiếp mấy câu: “là tôi sai? Thật không thể tưởng tượng nổi”. Sau đó tôi chạy lên sân khấu giữa ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Trước khi lên tôi còn kịp thấy nụ cười ngụ ý “xác suất tóan học “ của Quý Ngân Xuyên.
Vừa lên sân khấu, đứng trước đông đảo khán giả , mặt đỏ bừng lên. Phần thưởng cho giải nhất là phiếu ăn miễn phí trị giá 300 tệ tại cửa hàng lẩu Anh Hùng Tam Quốc cùng một cuốn truyện tranh. Vừa nhìn đã bước giải thưởng này chuẩn bị hòan toàn theo chủ ý của Ngô Vũ Phi, bởi vì cuốn truyện tranh là cuốn truyện cô ấy muốn mua lúc đi dạo trên đường với Quý Ngân Xuyên nhưng lại chê nó đắt. Tôi nhận giải thưởng, sau đó mấy người trúng giải cùng chụp ảnh với Ngô Vũ Phi. Tôi chỉ nhớ Ngô Vũ Phi và tôi đứng rất sát nhau, cô ấy khẽ nói vào tai tôi: “Cậu đừng có vui sướng quá, lẩu cho cậu còn truyện tranh phải cho tớ..”
Lần đầu tiên trong gần 20 năm làm người, tôi bổng bị quân cờ dưới tay mình điều khiển. Nói thực, cảm giác trên sấn khấu dưới ánh đèn cũng tuyệt, chỉ là bản thân tôi không thích hợp với việc biễu diễn trên sân khấu, đó là hậu quả của hơn 10 năm bị nhốt trong nhà, tôi quen trầm lặng rồi, nếu bạn bắt tôi phát biểu vài câu trước đám đông thì thà chết còn hơn. ĐIều này hoàn toàn tương phản với tính cách phô trương của Quý Ngân Xuyên. Quan điểm của Xuyên là: “Lúc đá bóng tôi không bao giờ ở chân dự bị, nếu bắt tôi ngồi dự bị thì thà thiến tôi còn hơn.
Bởi thế, lúc ở trên sân khấu tôi rất lo lắng, dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn Ngô Vũ Phi. Nếu hôm đó cô ấy dám nói một câu kiểu như: “ Tiếp theo xin mời bạn trúng giải cao nhất phát biểu cảm tưởng”, tôi thề rằng khi xuống sân khấu nhất định sẽ trừ khử cô ấy, còn nếu Quý Ngân Xuyên dám thương hoa tiếc ngọc, thì cũng sẽ diệt hết, thiến trước rồi trừ khử sau.
Nhưng Ngô Vũ Phi cũng biết điểm dừng, xem ra cô ấy lo tôi trở mặt , đến lúc đó lại không cho cô ta truyện tranh nữa. Sau khi chúng tôi chụp vài kiểu ảnh , dạ hội kết thúc trong tiếng nhạc vui nhộn , đúng rồi, giống kết thúc thường xuất hiện trong các đêm diễn của Đài Truyền Hình trung ương: Rất nhiều người đổ xô lên sân khấu, sau đó từ phía trên thả xuống rất nhiều bóng bay , giấy màu kim tuyến tung bay , trông rất có không khí thật là đã mắt.
Thế nhưng đứng ở góc độ khác nhau cũng có cách nghĩ khác nhau thì cách nghĩ cũng khác nhau về một vấn đề, lúc đó tôi không còn tâm trạng nào thưởng thức, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến nỗi khổ của người quét dọn khi kết thúc dạ hội. Bởi thế,sau khi dời sân khấu, tôi lập tức rời khỏi hội trường, vốn dĩ đang đói lả rồi, nếu còn kêu tôi quét dọn thì thật sốc quá.
Chạy được một lúc, tôi băn khoăn một mình làm sao ăn hết xuất lẩu 300 tệ hay là có thể chia làm vài lần ?
Nhìn bóng dưới ánh đèn, tôi giật mình khi thấy dư hai bóng?Ngoảnh đầu lại thì thấy Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên đang theo sát tôi. Quý Ngâ Xuyên là chân tiền đạo của đội bóng khoa, tốc độ chạy rất nhanh. Ngô Vũ Phi thì còn hơn thế, chưa kịp tẩy trang đã vội chạy ra đây, đôi môi đỏ đỏ, dưới ánh đèn chập choạng trông thật giống nữ quỷ.
“Các cậu theo tớ làm gì ?” – Tôi hỏi.
Tôi dừng lại nhìn hai người họ, đồng thời dùng mắt ra hiệu với Quý Ngân Xuyên, tối nay thật là ý nghĩa, đầy kỉ niệm, một thiên niên kỉ vui vẻ, một đêm thật lãng mạn. Pháo hoa đẹp quá. Quý Ngân Xuyên cậu hãy nhanh chóng nắm bắt cơ hội thổ lộ với cô ấy đi.
“Truyện tranh..” Ngô Vũ Phi nhỏ nhẹ nói, trông đáng thương như chú mèo con
Tôi đưa quyển truyện trong tay cho cô ấy, quay người định bước đi, nhưng nhìn bóng người hắt ra qua ánh đèn đường, tôi phát hiện họ vẫn còn đang theo tôi
Tôi lại quay lại nói: “Ê, hai cậu làm gì vậy?”
Trong lòng tôi lúc đó thầm mắng Quý Ngân Xuyên thật là ngốc, lúc đầu chẳng phải cậu đã nói binh mã thần tộc ở đó, muốn qua đây tiêu diệt tôi cướp cô ấy đi sao? Cơ hôi tốt thế này sao không cướp cô ấy đi.
“Lẩu ..” – lần này thì là tiếng của Quý Ngân Xuyên.
Tôi đột nhiên hiểu ra cậu ta đói đến mức mụ mẫm rồi. TÌnh yêu đối với người đang chết đói thì đúng là một thứ xa xỉ, ăn no mặc ấm rồi mới nghỉ đến cái đó, lời người xưa quả có lý.
Thế là đêm thiêng liêng chuyển giao hai thế kỉ, chính trong đêm pháo hoa rực rỡ với tiếng gío đông gào rít, ba người chúng tôi cùng ngồi bên nồi lẩu nghi ngút khói, chia sẽ với nhau khoảnh khắc của đầu tiên của một thiên niên kỉ mới
Mặc dù trong lúc chụp ảnh trên sân khấu, Ngô Vũ Phi nói truyện tranh là của cô ấy, lẩu thuộc về tôi, nhưng lúc bắt đầu ăn,hai người họ không hề khách khí, ăn còn nhanh hơn cả tôi.
“Này, hai cậu không phải đã nói lậu thuộc về tớ sao?” – Tôi khẽ lên tiếng phản đối
Ngô Vũ Phi cắn một miếng thịt bò và nói: “Ồ, thế à, vậy được. Đợi chút rồi sẽ đưa cậu đọc truyện đó.
“không được, truyện tranh tớ đọc xong thì vẫn còn, nhưng lẩu các cậu ăn rồi thì không còn nửa..” – Tôi vẫn không chịu.
Ngô Vũ Phi vẩy vẩy chiếc đũa: “Truyện tranh là thứ lương thưc của tinh thần mà !”
Quý Ngân Xuyên vừa ngồm ngoàm nhai thịt vừa chen ngang: “Đúng thế, đúng thế, tinh thần là tài sản vô giá.
…
Sau một hồi ăn no nê, Quý Ngân Xuyên bắt đầu từ tốn uống bia, cũng không còn tranh thịt bò với Vũ Phi nữa. Cậu ta nói :” Đúng rồi, Ngô Vũ Phi, Trương Văn Lễ này, các cậu có phát hiện ra ba đứa mình rất hữu duyên không?”
“Hữu duyên ?”- Tôi và Vũ Phi nhìn nhau cảm thấy bất ngờ.
Thành thực mà nói trước kia tôi cũng biết uống chút ít, nhưng trong buổi tiệc chia tay lớp hồi học phổ thông , có một bạn học uống say sưa quá, vừa quay đầu bước đã lưan ra đất, nằm thẳng cẳng. Lúc đó chỉ mình tôi không uống say, tôi hỏi: “Này, có cần tôi đỡ cậu dậy không ?”Cậu ta chẳng nhấc nổi đầu lê, đáp lại: “Cảm ơn cậu, có bức tường đỡ là đủ rồi !” Lúc đó tôi lạnh cả người, từ đó tôi không dám uống rượu nữa.
“Tên của bon mình hả ?” – Ngô Vũ Phi băn khoăn.
Ngô Vũ Phi, Trương Văn Lễ, Quý Ngân Xuyên? Tôi chẳng thấy có duyên phận gì ở đây cả. Tôi nhìn Vũ Phi cô ấy cũng lắc đầu.
“Ngốc quá, hai cậu thật là, cậu đọc họ của mình lên xem xem” – Ngân Xuyên lớn tiếng.
Ngô Vũ Phi đọc: “Ngô – Trương – Quý”
Tôi thì đọc : “Quý – Ngô – Trương” , chẳng có gì là duyên phận cả?”
Quý Ngân Xuyên hét lên với tôi: “Trương Văn Lễ cậu đần vừa thôi, cậu không thể đặt tên mình lên phía trước được sao, nghe đây này, Trương – Ngô – Quý, ha ha, chính là Trương Vô Kỵ”.
Quý Ngân Xuyên vẫn dương dương tự đắc, cứ như thể phát hiện thêm một đại lục mới.
Nhưng phải nói thật, cậu ta rất sáng tạo, hơn thế tôi cũng thích xem võ thuật. Sau khi chúng tôi hết chóang một chút liền bắt đầu liến thoắng về phát hiện thú vị này
Quý Ngân Xuyên nói: “Trương Vô Kỵ trước giờ là thần tượng của tớ, Minh Giáo lão đại đó, luyện Cửu Dương thần chưởng, cái gì mà Na Di..”
Ngô Vũ Phi chen vào: “Càn Khôn Đại Na Di”.
Quý Ngân Xuyên tiếp lời: “Đúng rồi, Càn Khôn Đại Na Di. Lúc nhỏ hai môn võ mà tớ thích luyện nhất là Càn Khôn Đại Na Di và Lăng Ba Vi Bộ, có biết tại sao không?”
Ngô Vũ Phi lắc đầu, tôi cũng lắc đầu.
“Là do lúc đá bóng có thể dùng tới. Cậu xem nếu biết Lăng Ba Vi Bộ thì việc vượt qua các cầu thủ đối phương sẽ chẳng là vấn đề gì sao? Còn nữa, có Càn Khôn Đại Na Di thì tốt rồi có thể thay đổi cách điều khiển bóng trên không , muốn sút bóng theo đường cong nào thì sút. Đừng nói sút cong hình chuối kiểu Beckham, đến hình chữ S, chữ Z tớ cũng sút được...
Tôi thực sự khâm phục trí tưởng tượng phong phú và hết sức tự nhiên của cậu ta.
Tối hôm đó tôi uống rất nhiều, nói cũng rất nhiều. Mặc dù tôi rất vui , niềm vui tràn ngập khi lần đầu tiên trong đời được làm cái mình muốn nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh một việc khác, đó chính là kì thi. Đã sắp tới kì thi học kì rồi. Từ nhỏ tôi đã xem cuộc sống là một kì thi, là chơi cờ, là việc lựa chọn đúmng, đi từng nước cờ hay. Về điều này tôi khác hai ngưoiừ bản chất hay trốn tíêt như họ, họ là dân nghệ sĩ còn tôi là nhà khoa học.
Còn nhớ lúc nhỏ có một lần tôi bị 79 điểm tóan, tôi đã khóc rất lâu, bởi tôi chưa từng thi mà bị điểm dưới 95, cuối cùng tôi nghĩ ra một cách , sửa 79 thành 99, trong lòng mới thấy thỏai mái hơn.
Quý Ngân Xuyên không thấy tôi nói gì liền hỏi: “Này, cậu đang nghĩ gì đấy?”
“Tớ đang nghĩ lại sắp đến kì thi rồi” – Tôi nói.
Ngô Vũ Phi chen vào: “Lần trước tớ hỏi cậu tham gia dạ hội liệu có ảnh hưởng đến việc học không, chẳng phải cậu đã ngạo mạn nói rằng: “Có biết không, việc học phải phụ thuộc vào gia tốc, cậu xem những tên mọt sách đó, ngày nào cũng lên phòng tự học, nhưng đó đều là vận động đều, còn tớ là vận động tăng tốc, có tin là trong một tuần tớ có thể vượt qua bọn họ hay không?”
Tôi nói: “Nhưng mà, nhưng mà…học vật lí thì biết , cho dù cậu có tăng tốc nhanh như thế nào thì cũng cần có bước lấy đà để tăng tốc, nếu không thì nguy rồi.
“Được thôi, ngày mai bọn mình đến phòng tự học cùng đại ca!” – Quý Ngân Xuyên đề nghị.
“Ai là đại ca” – Tôi vặn hỏi.
“Là cậu đó, họ của cậu đứng đầu trong Trương Vô Kỵ” – Quý Ngân Xuyên cười gian xảo.
Ngô Vũ Phi cười hì hì, thêm vào một câu: “Thành tích lại tốt như thế”
…
Bữa lẩu tối đó đã kết thúc với quyết định như vậy, ba người chúng tôi trở thành một nhóm nhỏ bí mật với tên Trương Vô Kỵ. Tôi là đại ca, hai người họ thì không cần phân lớn nhở. Nhiệm vụ đầu tiên của đại ca là giúp hai tên đàn em vượt qua kì thi này, đương nhiên, thực ra tối hôm đó tôi đã có nhiệm vụ đầu tiên, đó là thanh thản.
Suốt buổi tối hôm đó tôi nghĩ về chiêu tán gái mới của Quý Ngân Xuyên: trước tiên là kết nghĩa kim lan, sau đó là giả bộ cùng nhau học vì sự lớn mạnh của Trung Quốc, rồi từ từ nảy sinh cảm tình, sau đó khi cơ hội đã chín muồn thì phát động tấn công.
Về đến văn phòng, Quý Ngân Xuyên nói cậu ta không thể phạm lỗi như Hàn Huyền, vội vàng tấn công được. Một cô gái sành điệu như Ngô Vũ Phi đến người đẹp trai và cao ngạo như Hàn Huyền, dù có hạ mình xếp hoa, thắp nến, đàn những ca khúc trữ tình cũng không làm cô ấy rung động thì chỉ có một cách đó là dùng từng làn gío xuân và từng hạt mưa bụi cảm hóa cô ấy, chiều chuộng cô ấy, cùng cô ấy làm tất cả những việc gì cô ấy muốn, cái này về học thuật mà nói thì là yêu chiều, đúng rồi, chính là yêu chiều. Phải khiến cho cô ấy một ngày nào đó sau khi rời xa cậu sẽ cảm thấy như mất đi cả thế giới, lúc đó mục tiêu của cậu đã đạt được.
“Có một điều duy nhất mà mình không hiểu, cậu cung phụng yêu chiều thì cứ cung phụng yêu chiều, sao lại lôi tớ vào làm gì?”
Quý Ngân Xuyên giải thích: “Tớ đã từng phân tích kĩ rồi, cô gái kiểu Ngô Vũ Phi thường thích có nhiều người, thích các cậu bạn xung quanh theo đuổi mình, nhưng nhiều người quá thì không tốt, thế nên..”
“Tại sao lại chọn tớ chứ?”
“Cậu này sao vậy nhỉ, định “10 vạn câu hỏi tại sao” đấy à?” Được rồi, để mình nói cho cậu hiểu, có hai điểm, thứ nhất hai đứa mình là thân thiết nhất, tớ chẳng có người bạn thân nào khác cả.
“Thứ hai thì sao ?” – Tôi hỏi.
Quý Ngân Xuyên ậm ừ không muốn nói.
“Bảo cậu nói thì cứ nói đi, đừng sợ, đại ca đây không bắt nạt cậu đâu.
“Tớ nói rồi cậu không được tức giận đâu đấy!”
“Được, tớ đã tức giận bao giờ đâu.
“Tớ nghĩ IQ của cậu cao” – Lúc này tôi đã phát hiện ra ngữ điệu của cậu ấy hơi khác rồi, bởi tôi đã đánh hơi thấy sự thay đổi.
Quả nhiên cậu ấy đã nói vế tiếp theo.
“Nhưng xem ra cậu rõ ràng không có chút EQ nào, bởi thế, tớ dẫn cậu đi theo đuổi Ngô Vũ Phi thì khá là yên tâm.
Tôi tức điên lên được..
Cái nhóm vững chắc của ba đứa tôi được xây dựng vững chắc trong đợt ôn luyện đó. Trong quá trình chuẩn bị cho kì thi học kì, tôi, Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi rất thân thiết. Nhưng tôi phát hiện ra rằng đi với họ cũng khá nguy hiểm. Nếu so sánh thì giống như tiểu thuyết của Cổ Long, đầy sự phản trắc, mỗi giây phút đều phải đề cao cảnh giác, không biết được ai liên kết bí mật với ai, có thể sáng sớm nay tôi vẫn cùng Ngô Vũ Phi đối phó với Quý Ngân Xuyên, ai dè đến tối một tin nhắn của Ngô Vũ Phi đã đủ bán đứng tôi rồi.
Lấy ví dụ lần trước, tôi và Vũ Phi hùa lừa Quý Ngân Xuyên đi cắt tóc, sau đó đến hôm dạ hội Ngân Xuyên lại câu kết với Ngô Vũ Phi lừa tôi lên sân khấu, còn lừa cả lẩu và truyện trạnh của tôi.
Tôi dần phát hiện ra rằng, ba đứa tôi có một đặc điểm chung đó là thiên tài dựng truyện, có thể nói về một sự việc một cách lôi cuốn thật lọt tai, thậm chú tự nhiên không có sơ hở nào. Tuy nhiên tôi có một điểm khác so với họ, đó là hai người có thể làm diễn viên, còn tôi từ trước tới nay chỉ là người khổng lồ về tư tưởng nhưng lại lùn tịt về hành động.
Cuộc sống đại học cứ thế trôi qua bình dị và vui vẻ, mặc dù có nhiều kí ức bị mai một dần , giống như một tấm kính hữu cơ bị đập tan, bề mặt đã vỡ, nhưng vẫn còn hàng nghìn hàng vạn sợi liên kết với nhau. Tôi vẫn nhớ những câu nói hài hước, những sự việc vui vẻ của chúng tôi. Hơn thế, dù tôi không còn nhớ nữa thì tôi vẫn còn có cuốn nhật kí, trí nhớ của tôi sẽ phản lại mình nhưng nhật kí thì sẽ không vậy.
Mỗi sáng khi thức dậy tôi lại chịu trách nhiệm đánh thức Ngân Xuyên lúc đó còn đang mơ màng, sau đó lên phòng học tranh chỗ , đợi hai người họ đến học. Còn nhớ mỗi lần Ngân Xuyên bị lôi kéo đến bồn rửa mặt, mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, có hôm đứng đánh răng mà vẫn còn ngủ tiếp, lúc đó tôi nghĩ lúc trước cậu ta đúng là một con ngựa, đương nhiên là một con ngựa rất đẹp như Bạch Mã trong Tây Du Kí vậy.
Buổi nào lên lớp là tôi cũng ngồi ở giữa, hai người họ ngồi hai bên. Mấy môn học đó đều khô khan, vừa vào lớp hai người liền bắt đầu ngủ, người bên phải, người bên trái rất đối xứng. Lúc đó cậu ta kêu tôi lên lớp kiếm chỗ thường không nói là kiếm chỗ, mà là : “Này đại ca, mau lên phòng học kiếm cho tui một chỗ ngủ”.
Để giải quyết vấn đề Quý Ngân Xuyên ban đêm mất ngủ còn lúc lên lớp lại say giấc nồng, tôi đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp đến mức bắt cậu ta uống thứ thuốc Hội nhân thận bảo cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng đều không hiệu quả . Quý Ngân Xuyên hoàn toàn giống như một người Mỹ, cậu ấy mà đi Mỹ chắc chắn sẽ không có khó khăn gì về chênh lệch múi giờ.
Một hôm lên lớp tôi đột nhiên nhớ đến câu: “Lấy độc trị độc”,buổi học sau đó, tôi mang máy ghi âm đi thu lại lời giảng bài khô khan nhất, rồi đến khi Ngân Xuyên không ngủ được thì bật lên cho cậu ấy nghe. Quả nhiên,hiệu quả rất cao. Quý Ngân Xuyên nói chỉ cần nghe giọng ông thầy đó là lập tức có thể ngủ ngay, còn hiệu quả hơn dùng Thập toàn giao nang “Một hơi chạy 5 tầng lầu.
Ngô Vũ Phi thì thường nói không có hứng học, tôi bảo Phi: “Chỉ cần coi môn học như một bí kíp võ công, tưởng tượng việc học là luyện thần công thì OK rồi”. Khi Ngân Xuyên nói không thích thi tôi khuyến khích cậu ấy tưởng tượng việc thi cử như là chơi game PK, đang luyện lên cấp . “Cậu nghĩ xem, từ nhở đến lớn mình đã thi bao nhiêu lần rồi , xem ra có thể lên cấp đại ca của hội rồi ấy chứ.
Thế nhưng cho đến hôm thi, hai người họ vẫn không đủ tự tin là mình có thể vượt qua. . Họ cố đòi ngồi gần tôi cho bằng được, rồi yêu cầu lúc thi tôi đáp bài cho họ
Nhưng từ bé đến giờ, tôi chưa làm trò gian lận bao giờ mà đều là đối tượng bị người khác lừa. Còn nhớ lúc thi đại học, vốn dĩ thí sinh mỗi trường đều được đánh trộn số báo danh, người khác không biết tôi là Trương Văn Lễ nổi tiếng, bởi thế buổi thi đầu tiên có mấy người ngồi cạnh không quấy rầy gì tôi. Nhưng khi vừa thi xong môn ngữ văn đầu tiên, các thí sinh trong trường cùng địa điểm thi đó vây lấy tôi, tranh nhau xem đáp án tôi làm.
Sau buổi thi đó thân phận của tôi đã bị bại lộ, thôi thì thảm rồi, một buổi thi lại bị một cậu ngồi cạnh quấy rầy, cậu ta có vẻ như ở vùng ngoại thành Thượng Hải, mấy năm rồi không thi đỗ, có lẽ áp lực khoa cử rất nặng nề. Tôi nhớ trước lúc thi Tóan, tôi ngậm một viên thuốc, đó là loại thuốc bổ hàng ngoại mà mẹ cứ ép tôi mang theo, cậu ta phát hiện ra liền một mực hỏi xin tôi một viên.
Cái đó thì không tính làm gì, nhưng lúc vào thi toán, cậu ta bắt đầu làm phiền tôi, trước tiên là mượn bút, tôi đưa bút, cậu ta cầm lên bàn mình rồi nhưng đầu vẫn hướng về phía tôi, tôi thì không dám lật mặt cậu ta, cảm giác thật là khó chịu
Về sau không biết cậu học sinh đó thì vào trường nào rồi, dù sao trong biển người mênh mông, cậu ta gặp được tôi là vận may chứ không phải bất hạnh. Nếu tôi dốc toàn lực để đạt điểm cao hơn, xem ra cậu ta cũng có thể đậu vào Đại Học Vũ Hán ở Trung Sơn, nhưng vấn đề là có nhiều câu hỏi tôi cố ý làm sai, báo hại cậu ta cũng bị sai lây, đến giờ tôi vẫn muốn nói câu xin lỗi cậu ta.
Thế nhưng đến kì thi học kì này, tôi lại đồng ý đáp bài cho Ngô Vũ Phi. Do kinh nghiệm chiến đấu ít, tâm lý lại yếu, lúc tôi truyền giấy cho Ngô Vũ Phi thì không đến nơi mà rớt xuống đất, đúng lúc đó thầy giám thị bước tới. Trống ngực tôi đập thình thịch, sau đó Ngô Vũ Phi ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, tươi cười nói với thầy: “Thưa thầy, thầy có thê giúp em nhặt tờ giấy đó lên được không ạ ? Vâng, đúng là tờ giấy đó đấy ạ, tờ viết đầy chữ đó thầy ạ.
Ông thầy háo sắc đó đẩu gọng kính, nuốt nước miếng (tôi không nghe thấy nhưng Quý Ngân Xuyên khẳng định rằng cậu ta nghe thấy) rồi nói : “Được.
Sau đó tờ giấy đến tay Vũ Phi một cách thuận lợi, qua tay của một ông thầy giám thị háo sắc.
Tôi ngạc nhiên thốt lên: “Wah, Tô Hữu Bằng!”
Ngô Vũ Phi nhìn một lượt rồi thêm vào: “Quá đúng! Là Tô Hữu Bằng có bộ mặt khổ qua!”
Tôi nhìn lại, quả nhiên là vậy, có kêu cậu ta cười cũng không chịu cười, trên đường về không còn thao thao bất tuyệt kể về game online như lúc đi nữa, xem ra Xuyên vẫn còn ấm ức lắm.
Tôi nhớ lúc nhỏ mình cũng sợ đi cắt tóc như vậy, bởi vì các anh chàng đẹp trai như Mộng Lưu Hương chẳng hạn đều để tóc dài trông phong độ lịch lãm, ít ra cũng phải như Lâm Chí Dĩnh để đầu ngôi lệch chứ.
Nhưng lúc đó nhà trường có quy định rằng nam sinh nhất loạt cắt bằng, nữ sinh tóc ngắn ngang vai; đúng rồi, chính là kiểu tóc điển hình của các cô gái tiến bộ thời Trung Hoa dân quốc mà mọi người vẫn thấy trên tivi. Cả trường cứ nhìn kiểu tóc là phân biệt ngay được nam sinh, nữ sinh. Kiểu đầu của nam sinh đều được tạo ra từ một khuôn. Có lúc tôi nhìn thấy người khác giống hệt kiểu tóc của mình, cảm thấy thật khó chịu, cứ như đầu của mình mọc nhờ trên cổ người khác vậy.
Mỗi lần tóc chớm dài, tôi lại bị bố lôi đi cắt tóc, giống như hôm nay chúng tôi lôi Quý Ngân Xuyên đi vậy. Không ngờ sau mấy năm, sự việc lại luân hồi, tôi lớn lên lại trấn áp bạn bè mình…
31 tháng 12 ngày càng đến gần, tôi cũng thấy căng thẳng hơn. Tựu chung thì Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên đều từng tham gia các hoạt động ngoại khóa, còn tôi thì lại nuôi dưỡng tâm hồn nghệ thuật qua những chồng sách, thật không dễ dàng gì, bởi thế lần đầu tiên tham gia hoạt động này có ý nghĩa thật đặc biệt với tôi.
Ngày đó cuối cùng cũng tới, từ chiều cả trường đã nhộn nhạo, núi Lô Gia như chìm trong trạng thấy điên đảo, tôi ở trong hội trường trang trí sân khấu cũng cảm nhận thấy mặt đất đang khẽ run lên. Rồi đột nhiên bầu trời bên ngoài như bốc cháy, chốc chốc lại lóe sáng, sau đó vọng lại tiếng đùng thật to, thì ra là pháo hoa. Nhưng vì buổi dạ hội, ba người chúng tôi đến bữa tối còn không màng ăn, bận rộn việc này việc kia, giống như đồng chí Bạc Cầu, dầu cho bầu trên bên ngoài rực rỡ từng chùm pháo hoa đủ sắc màu lóe sáng, chúng tôi vẫn ở lì trong hội trường lo hoàn tất việc trang trí.
Trong lúc giải lao 10 phút, chúng tôi tranh thủ ra ngoài xem pháo hoa, tận hưởng chút không khí lễ hội. Không biết bọn họ nghĩ gì, còn tôi khi nhìn thấy những bông hoa pháo nở bung trên không trung, cảm thấy một chút gợn trong lòng rất nhiều cảm xúc đan chéo. Tôi thấy màn pháo hoa bao phủ khắp trời kia như khói lửa chiến tranh lan tỏa. Sự hình dung đó kích thích cái cao ngạo trong tôi lâu nay, tôi chợt nghĩ con người sống “thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”, rồi đau buồn phát hiện ra từ lúc được sinh ra tôi đã sống cuộc đời thật phẳng lặng, cuộc sống của tôi giống như cuốn tiểu thuyết của một bậc tiền bối nào đó giờ đang được diễn lại. Đột nhiên tôi nghĩ mình không nên làm một thằng lính mà nên trở thành một tướng quân, vị tướng trong cuộc chiến của đời tôi.
“Các cậu xem, có giống chiến tranh sắp nổ ra rồi không? Cuộc đại chiến thế giới lần thứ 3!”
Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi gật đầu, rồi Ngân Xuyên nói: “Ừ! Cậu xem nhân mã thần tộc của chúng mình ở đằng kia, họ sắp đánh tới đây rồi”.
Quý Ngân Xuyên chơi nhiều “Chiến tranh giữa các vì sao” nên nhiều khi không phân biệt rõ thế giới hư và thực, thích coi mình thuộc thần tộc, tôi thuộc tộc người còn Ngô Vũ Phi là loài sâu bọ. Có lúc đấu khẩu với Ngô Vũ Phi, cậu ta còn chọc cười nói Ngô Vũ Phi giống con giun đất trong lớp sâu bọ, cũng may Vũ Phi không hiểu về tinh cấp trong game nên chẳng so đo làm gì với cậu ta. Nếu ai đó nói tôi là giun đất, chắc chắn tôi phải quyết đấu với hắn ta rồi.
Hôm nay Ngô Vũ Phi cũng đùa thâm hơn: “Ừ, họ đến đây làm gì?”
Quý Ngân Xuyên chỉ tôi rồi nói: “Để tiêu diệt hắn ta”.
Rồi chỉ Ngô Vũ Phi: “Và cướp cậu đi”.
Ngô Vũ Phi đắc ý cười gượng.
…
Trước khi dạ hội bắt đầu, chúng tôi cùng cỗ vũ nhau. “Quý Ngân Xuyên, cậu đẹp trai quá”, “Ngô Vũ Phi, cậu xinh lắm”, “Trương Văn Lễ thật là thông minh, có duyên ghê”…
“Này dựa vào đâu, sao nói tớ là có duyên chứ?” Thật là làm tổn thương lòng tự tôn của người khác. Hai người họ thì vui sướng chỉ có tôi là thấy bứt rứt. Sau khi vào WC, tôi nhìn mình trong gương hồi lâu, lẽ nào thực sự tôi chỉ có duyên thôi sao?
Mặc dù tôi không đẹp trai, nhưng cũng có kiểu đẹp khác chứ, chẳng phải trên mạng vẫn thịnh câu: “Là con trai thì đều đẹp trai hết” đó sao.
Thế nhưng thực ra trước kia, cũng lâu rồi, hai người đó đã muốn bắt tôi lộ diện trên sân khấu, nhưng đều bị tôi từ chối: “Người ta xấu hổ mà”.
Ngô Vũ Phi lại nhắc đến chủ đề này, gọi dựng tôi: “Này, cậu biết Alfred Hitchcock không, ông đạo diễn ngang ngạnh nhất đấy!”
“Đương nhiên là biết chứ, một trong những thần tượng của tớ đấy”.
“Thế chắc cậu biết trong mỗi tác phẩm của mình ông ta đều góp mặt đúng không?” – Ngô Vũ Phi nói tiếp.
“Đúng thế, nếu không vào vai người khách qua đường thì ông ta cũng dán ảnh mình trên tường” – Quý Ngân Xuyên nói.
Ngô Vũ Phi lại chen vào: “Lần trước xem Lifeboard còn hay hơn nữa, đó là một phim diễn ra hoàn toàn trên nước, nhưng không có du thuyền hào hoa kiểu Titanic đâu nhé, trên thuyền chỉ chứa được một vài diễn viên chính thôi, để được góp mặt, ông ta lúc đầu định diễn vai xác chết trôi trên biển”.
Quý Ngân Xuyên vội tiếp lời: “Sau đó bởi góc quay khó nên phải thay đổi. Cuối cùng ông ta nghĩ ra một tuyệt chiêu, lấy ảnh mình lúc gầy và ảnh lúc béo in trên một tờ báo, coi như là quảng cáo giảm béo trên báo chí! Cậu có cần xuất hiện một lần thế không?”
“Đương nhiên tớ biết, tớ là đạo diễn hay các cậu là đạo diễn đây. Mình nghĩ Hitchcock chắc chắn muốn được diễn nhưng lại sợ mình xấu, có lỗi với người xem nên chỉ xuất hiện theo kiểu đó thôi. Nhưng tớ thì khác, tớ thì tài sắc vẹn toàn! Tớ không cần lộ mặt, “vãn bối” không có cái sở thích đó” – Tôi cao ngạo nói với Ngô Vũ Phi.
“Cậu tin không, hôm nay kiểu gì tớ cũng bắt cậu lên sân khấu?” – Ngô Vũ Phi quả quyết.
Tôi dù miệng nói tin nhưng trong bụng thầm nghĩ: “Tớ chả tin cậu có thể lôi được tớ lên đó, trừ phi cậu đánh ngất rồi cho tớ lên đó diễn vai tử thi”.
Ngô Vũ Phi trước khi lên sân khấu còn nháy mắt với tôi. Nói thực, Ngô Vũ Phi sau khi trang điểm đứng trước mặt tôi trông thật giống một ngôi sao màn bạc, tôi có cảm giác như bị điện giật. Ngô Vũ Phi lại nói thêm một câu: “Yên tâm, Alfred Hitchcock tương lai, tớ sẽ sắp xếp cho cậu lộ diện”.
Khi màn đêm vừa buông xuống là lúc tấm màn của dạ hội được kéo ra, đợi các vị lãnh đạo về chỗ của mình., Ngô Vũ Phi cùng một cậu dẫn chương trình bước ra sân khấu. Tiếp đó là phần mở màn ca múa vì hòa bình. Tôi nấp trong bóng tối quan sát mọi thứ đang diễn ra tuần tự theo kế hoạch của mình, thấy giống như lúc nhỏ chơi cờ, mặc dù bản thân không trực tiếp tham gia nhưng bạn sẽ phát hiện ra rằng cảm giác đó còn thích thú hơn là tự mình tham diễn, bởi vì các diễn viên hào nhoáng dưới ánh đèn đều là những con cờ dưới tay bạn.
Tôi đặc biệt chăm chú xem hai tiết mục. Một là màn đơn ca của Quý Ngân Xuyên. Lúc Quý Ngân Xuyên ra sấn khấu trông thật sành điệu, ánh đèn sân khấu tất thảy vụt tắt, trong bóng tối chợt sáng lên một ánh đèn, chiếu sáng trên đầu Quý Ngân Xuyên, cả hội trường chỉ còn chỗ cậu ta là sáng rõ, rồi cậu ấy bắt đầu hát.
Đây đúng là một bài hát buồn..
Tâm trạng của em thường bay bổng
Muốn bay bổng khắp chốn
Mong chớp lấy một chút an ủi
Em thường thích quanh quẩn giữa đám đông
Em sợ nhất cảm giác cô đơn
Con tim em mong manh thế, vừa chạm khẽ đã vỡ
Chỉ sợ làn gió thổi
Em muốn có nhiều người bên cạnh
Em sơ nhất bóng đêm đen mỗi ngày
Nhưng rồi trời vẫn tối và ngừoi vẫn sẽ đi
Không ai có thể ở mãi mãi bên một người
Và cảm giác cô đơn, ai cũng phải đối mặt
Sự kiệt quệ không chỉ có hai đứa mình cảm thấy
Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai
Em có muốn tìm một người ở bên cạnh
Niềm vui, nỗi buồn của em chỉ có anh hiểu thấu
Hãy để anh lại được cùng em sánh bước trên đường đời
Tôi im lặng ngồi trong bóng tối lắng nghe chú hổ con Quý Ngân Xuyên giúp tôi thực hiện mơ ước bấy lâu nay của mình. Kì thực từ lúc nhỏ, tôi đã tưởng tượng sẽ có một ngày tôi hát cho người con gái tôi yêu nghe bài hát mà tôi muốn hát cho cô ấy nghe nhất. Nhưng bài hát này tôi nghĩ rất hợp với để hát cho Ngô Vũ Phi nghe. Mặc dù co ấy luôn là tiêu điểm của đám đông, nhưng tôi biết chắc chắn Phi rất sợ cô đơn, bởi thế Phi thường quanh quẩn chỗ đông người, muốn có được sự an ủi.
Khán giả phía dưới im lặng lắng nghe Quý Ngân Xuyên biểu diễn, giọng hát có thoáng chút non nớt. Không ai biết, có một người khác đang trốn trong bóng tối, cũng đang khe khẽ hát, nhưng cậu ta không hát bằng miệng mà hát bằng trái tim.
Tiết mục thứ hai tôi chăm chú xem chính là vở kịch đó, lúc xem bản thân tôi thì thấy khó hiểu, nhưng cả hội trường chốc chốc lại rộ lên tiếng cười và tiếng vỗ tay cổ vũ. Thực ta tôi nửa vui sướng nửa thấy bức rứt. Vui thì thấy mọi người đều thích vở kịch và dường như đều hiểu, còn bức rứt vì chỉ có mình tôi xem không hiểu. Cuối cùng tôi cũng hiểu những bài thơ hàm súc, bức tranh trừu tượng hay bộ phiim đầy ý nghĩa được sáng tác như thế nào, xem ra cũng giống như tôi đều trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, bản thân không biết gì là OK rồi.
Vở kịch là cao trào của buổi dạ hội. Sau tràng pháo tay không dứt, Ngô Vũ Phi bước lên sân khấu giới thiệu: “Sau đây là chương trình cuối cùng của buổi dạ hội hôm nay – bốc thăm giải thưởng lớn của năm mới, xin mời các bạn lấy tấm vé vào cửa của mình ra, vâng trên mỗi tấm vé đều có một con số, tiếp theo đây tôi xin bốc giải ba, đó là XXX, giải nhì là YYY…”
Tôi trước giờ không đặt hi vọng vào những trò bốc thăm trúng thưởng thế này, bởi tôi giỏi tóan, quy luật xác suất chỉ cho tôi thấy những thứ dưới 5 % đều là xác suất nhỏ, có thể bỏ qua không tính. Tôi đếm lướt qua số người trong hội trường, ước tính xác suất trúng thưởng chưa đến 1%.
Quý Ngân Xuyên hát xong rời sân khấu liền đến ngồi cạnh tôi, cậu ta hỏi: “Sao cậu không xem số vé trên tay?”
“Chẳng cần xem, kiến thức toán học chỉ cho mình rằng tuyệt đối không có khả năng trúng giải” – Tôi nói.
Trên sân khấu, Ngô Vũ Phi vẫn tiếp tục: “Tiếp theo, chúng ta sẽ bốc thăm giải nhất, giải thưởng lớn nhất của đêm hội hôm nay , để tôi xem nhé,giải nhất là 19800726”
Sao tôi thấy con số đó quen quen, nghĩ lại đây chẳng phải là sinh nhật của tôi hay sao? Lúc nãy trước khi bắt đầu, Phi có đưa cho tôi và Quý Ngân Xuyên mỗi người một vé vào cửa, tôi từ chối không nhận :”Tớ là đạo diễn, ai dám chặn cửa tớ chứ, không cần đâu”…Sau đó cô ấy vẫn nhét vào tay tôi và nói: “Tớ cố chọn ra đấy, số vé là ngày sinh nhật của cậu, giữ làm kĩ niệm cũng được mà”.
Tôi liếc nhìn Quý Ngân Xuyên, trong bóng tối tôi biết cậu ấy đang cười, chỉ thấy hàm răng trắng trắng trông rất gian. Tôi khẽ hỏi: “Thế này chẳng phải là gian lận sao, nếu bị phát hiện thì chẳng ra làm sao cả.
Quý Ngân Xuyên khoe hàm răng trắng đáp lại : “Bọn mình vất vả lâu rồi, đến giờ vẫn chưa ăn cơm, lấy chút phần thưởng thì có là gì ?”
Tôi định cãi lại: “Đành rằng là thế, nhưng không thể lừa khán giả như thế này được.
“Được rồi, trên thế gian này có một số qui tắc phải tuân theo, nhưng có một số cái thì nên được cải tiến, cậu nghĩ xem, bọn mình đã bạn rộn với đêm hội này bao nhiêu ngày rồi, không có công lao thì cũng đã khổ công vì nó.
Tôi công nhạn Ngân Xuyên linh hoạt hơn tôi, cậu ta nói đúng , chúng tôi đã lao tâm khổ tứ bấy lâu nay, có lĩnh chút thưởng thì cũng công bằng, chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Thế là tôi đứng lên, tay bụm miệng tỏ vẻ ngạc nhiên nói liên tiếp mấy câu: “là tôi sai? Thật không thể tưởng tượng nổi”. Sau đó tôi chạy lên sân khấu giữa ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Trước khi lên tôi còn kịp thấy nụ cười ngụ ý “xác suất tóan học “ của Quý Ngân Xuyên.
Vừa lên sân khấu, đứng trước đông đảo khán giả , mặt đỏ bừng lên. Phần thưởng cho giải nhất là phiếu ăn miễn phí trị giá 300 tệ tại cửa hàng lẩu Anh Hùng Tam Quốc cùng một cuốn truyện tranh. Vừa nhìn đã bước giải thưởng này chuẩn bị hòan toàn theo chủ ý của Ngô Vũ Phi, bởi vì cuốn truyện tranh là cuốn truyện cô ấy muốn mua lúc đi dạo trên đường với Quý Ngân Xuyên nhưng lại chê nó đắt. Tôi nhận giải thưởng, sau đó mấy người trúng giải cùng chụp ảnh với Ngô Vũ Phi. Tôi chỉ nhớ Ngô Vũ Phi và tôi đứng rất sát nhau, cô ấy khẽ nói vào tai tôi: “Cậu đừng có vui sướng quá, lẩu cho cậu còn truyện tranh phải cho tớ..”
Lần đầu tiên trong gần 20 năm làm người, tôi bổng bị quân cờ dưới tay mình điều khiển. Nói thực, cảm giác trên sấn khấu dưới ánh đèn cũng tuyệt, chỉ là bản thân tôi không thích hợp với việc biễu diễn trên sân khấu, đó là hậu quả của hơn 10 năm bị nhốt trong nhà, tôi quen trầm lặng rồi, nếu bạn bắt tôi phát biểu vài câu trước đám đông thì thà chết còn hơn. ĐIều này hoàn toàn tương phản với tính cách phô trương của Quý Ngân Xuyên. Quan điểm của Xuyên là: “Lúc đá bóng tôi không bao giờ ở chân dự bị, nếu bắt tôi ngồi dự bị thì thà thiến tôi còn hơn.
Bởi thế, lúc ở trên sân khấu tôi rất lo lắng, dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn Ngô Vũ Phi. Nếu hôm đó cô ấy dám nói một câu kiểu như: “ Tiếp theo xin mời bạn trúng giải cao nhất phát biểu cảm tưởng”, tôi thề rằng khi xuống sân khấu nhất định sẽ trừ khử cô ấy, còn nếu Quý Ngân Xuyên dám thương hoa tiếc ngọc, thì cũng sẽ diệt hết, thiến trước rồi trừ khử sau.
Nhưng Ngô Vũ Phi cũng biết điểm dừng, xem ra cô ấy lo tôi trở mặt , đến lúc đó lại không cho cô ta truyện tranh nữa. Sau khi chúng tôi chụp vài kiểu ảnh , dạ hội kết thúc trong tiếng nhạc vui nhộn , đúng rồi, giống kết thúc thường xuất hiện trong các đêm diễn của Đài Truyền Hình trung ương: Rất nhiều người đổ xô lên sân khấu, sau đó từ phía trên thả xuống rất nhiều bóng bay , giấy màu kim tuyến tung bay , trông rất có không khí thật là đã mắt.
Thế nhưng đứng ở góc độ khác nhau cũng có cách nghĩ khác nhau thì cách nghĩ cũng khác nhau về một vấn đề, lúc đó tôi không còn tâm trạng nào thưởng thức, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến nỗi khổ của người quét dọn khi kết thúc dạ hội. Bởi thế,sau khi dời sân khấu, tôi lập tức rời khỏi hội trường, vốn dĩ đang đói lả rồi, nếu còn kêu tôi quét dọn thì thật sốc quá.
Chạy được một lúc, tôi băn khoăn một mình làm sao ăn hết xuất lẩu 300 tệ hay là có thể chia làm vài lần ?
Nhìn bóng dưới ánh đèn, tôi giật mình khi thấy dư hai bóng?Ngoảnh đầu lại thì thấy Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên đang theo sát tôi. Quý Ngâ Xuyên là chân tiền đạo của đội bóng khoa, tốc độ chạy rất nhanh. Ngô Vũ Phi thì còn hơn thế, chưa kịp tẩy trang đã vội chạy ra đây, đôi môi đỏ đỏ, dưới ánh đèn chập choạng trông thật giống nữ quỷ.
“Các cậu theo tớ làm gì ?” – Tôi hỏi.
Tôi dừng lại nhìn hai người họ, đồng thời dùng mắt ra hiệu với Quý Ngân Xuyên, tối nay thật là ý nghĩa, đầy kỉ niệm, một thiên niên kỉ vui vẻ, một đêm thật lãng mạn. Pháo hoa đẹp quá. Quý Ngân Xuyên cậu hãy nhanh chóng nắm bắt cơ hội thổ lộ với cô ấy đi.
“Truyện tranh..” Ngô Vũ Phi nhỏ nhẹ nói, trông đáng thương như chú mèo con
Tôi đưa quyển truyện trong tay cho cô ấy, quay người định bước đi, nhưng nhìn bóng người hắt ra qua ánh đèn đường, tôi phát hiện họ vẫn còn đang theo tôi
Tôi lại quay lại nói: “Ê, hai cậu làm gì vậy?”
Trong lòng tôi lúc đó thầm mắng Quý Ngân Xuyên thật là ngốc, lúc đầu chẳng phải cậu đã nói binh mã thần tộc ở đó, muốn qua đây tiêu diệt tôi cướp cô ấy đi sao? Cơ hôi tốt thế này sao không cướp cô ấy đi.
“Lẩu ..” – lần này thì là tiếng của Quý Ngân Xuyên.
Tôi đột nhiên hiểu ra cậu ta đói đến mức mụ mẫm rồi. TÌnh yêu đối với người đang chết đói thì đúng là một thứ xa xỉ, ăn no mặc ấm rồi mới nghỉ đến cái đó, lời người xưa quả có lý.
Thế là đêm thiêng liêng chuyển giao hai thế kỉ, chính trong đêm pháo hoa rực rỡ với tiếng gío đông gào rít, ba người chúng tôi cùng ngồi bên nồi lẩu nghi ngút khói, chia sẽ với nhau khoảnh khắc của đầu tiên của một thiên niên kỉ mới
Mặc dù trong lúc chụp ảnh trên sân khấu, Ngô Vũ Phi nói truyện tranh là của cô ấy, lẩu thuộc về tôi, nhưng lúc bắt đầu ăn,hai người họ không hề khách khí, ăn còn nhanh hơn cả tôi.
“Này, hai cậu không phải đã nói lậu thuộc về tớ sao?” – Tôi khẽ lên tiếng phản đối
Ngô Vũ Phi cắn một miếng thịt bò và nói: “Ồ, thế à, vậy được. Đợi chút rồi sẽ đưa cậu đọc truyện đó.
“không được, truyện tranh tớ đọc xong thì vẫn còn, nhưng lẩu các cậu ăn rồi thì không còn nửa..” – Tôi vẫn không chịu.
Ngô Vũ Phi vẩy vẩy chiếc đũa: “Truyện tranh là thứ lương thưc của tinh thần mà !”
Quý Ngân Xuyên vừa ngồm ngoàm nhai thịt vừa chen ngang: “Đúng thế, đúng thế, tinh thần là tài sản vô giá.
…
Sau một hồi ăn no nê, Quý Ngân Xuyên bắt đầu từ tốn uống bia, cũng không còn tranh thịt bò với Vũ Phi nữa. Cậu ta nói :” Đúng rồi, Ngô Vũ Phi, Trương Văn Lễ này, các cậu có phát hiện ra ba đứa mình rất hữu duyên không?”
“Hữu duyên ?”- Tôi và Vũ Phi nhìn nhau cảm thấy bất ngờ.
Thành thực mà nói trước kia tôi cũng biết uống chút ít, nhưng trong buổi tiệc chia tay lớp hồi học phổ thông , có một bạn học uống say sưa quá, vừa quay đầu bước đã lưan ra đất, nằm thẳng cẳng. Lúc đó chỉ mình tôi không uống say, tôi hỏi: “Này, có cần tôi đỡ cậu dậy không ?”Cậu ta chẳng nhấc nổi đầu lê, đáp lại: “Cảm ơn cậu, có bức tường đỡ là đủ rồi !” Lúc đó tôi lạnh cả người, từ đó tôi không dám uống rượu nữa.
“Tên của bon mình hả ?” – Ngô Vũ Phi băn khoăn.
Ngô Vũ Phi, Trương Văn Lễ, Quý Ngân Xuyên? Tôi chẳng thấy có duyên phận gì ở đây cả. Tôi nhìn Vũ Phi cô ấy cũng lắc đầu.
“Ngốc quá, hai cậu thật là, cậu đọc họ của mình lên xem xem” – Ngân Xuyên lớn tiếng.
Ngô Vũ Phi đọc: “Ngô – Trương – Quý”
Tôi thì đọc : “Quý – Ngô – Trương” , chẳng có gì là duyên phận cả?”
Quý Ngân Xuyên hét lên với tôi: “Trương Văn Lễ cậu đần vừa thôi, cậu không thể đặt tên mình lên phía trước được sao, nghe đây này, Trương – Ngô – Quý, ha ha, chính là Trương Vô Kỵ”.
Quý Ngân Xuyên vẫn dương dương tự đắc, cứ như thể phát hiện thêm một đại lục mới.
Nhưng phải nói thật, cậu ta rất sáng tạo, hơn thế tôi cũng thích xem võ thuật. Sau khi chúng tôi hết chóang một chút liền bắt đầu liến thoắng về phát hiện thú vị này
Quý Ngân Xuyên nói: “Trương Vô Kỵ trước giờ là thần tượng của tớ, Minh Giáo lão đại đó, luyện Cửu Dương thần chưởng, cái gì mà Na Di..”
Ngô Vũ Phi chen vào: “Càn Khôn Đại Na Di”.
Quý Ngân Xuyên tiếp lời: “Đúng rồi, Càn Khôn Đại Na Di. Lúc nhỏ hai môn võ mà tớ thích luyện nhất là Càn Khôn Đại Na Di và Lăng Ba Vi Bộ, có biết tại sao không?”
Ngô Vũ Phi lắc đầu, tôi cũng lắc đầu.
“Là do lúc đá bóng có thể dùng tới. Cậu xem nếu biết Lăng Ba Vi Bộ thì việc vượt qua các cầu thủ đối phương sẽ chẳng là vấn đề gì sao? Còn nữa, có Càn Khôn Đại Na Di thì tốt rồi có thể thay đổi cách điều khiển bóng trên không , muốn sút bóng theo đường cong nào thì sút. Đừng nói sút cong hình chuối kiểu Beckham, đến hình chữ S, chữ Z tớ cũng sút được...
Tôi thực sự khâm phục trí tưởng tượng phong phú và hết sức tự nhiên của cậu ta.
Tối hôm đó tôi uống rất nhiều, nói cũng rất nhiều. Mặc dù tôi rất vui , niềm vui tràn ngập khi lần đầu tiên trong đời được làm cái mình muốn nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh một việc khác, đó chính là kì thi. Đã sắp tới kì thi học kì rồi. Từ nhỏ tôi đã xem cuộc sống là một kì thi, là chơi cờ, là việc lựa chọn đúmng, đi từng nước cờ hay. Về điều này tôi khác hai ngưoiừ bản chất hay trốn tíêt như họ, họ là dân nghệ sĩ còn tôi là nhà khoa học.
Còn nhớ lúc nhỏ có một lần tôi bị 79 điểm tóan, tôi đã khóc rất lâu, bởi tôi chưa từng thi mà bị điểm dưới 95, cuối cùng tôi nghĩ ra một cách , sửa 79 thành 99, trong lòng mới thấy thỏai mái hơn.
Quý Ngân Xuyên không thấy tôi nói gì liền hỏi: “Này, cậu đang nghĩ gì đấy?”
“Tớ đang nghĩ lại sắp đến kì thi rồi” – Tôi nói.
Ngô Vũ Phi chen vào: “Lần trước tớ hỏi cậu tham gia dạ hội liệu có ảnh hưởng đến việc học không, chẳng phải cậu đã ngạo mạn nói rằng: “Có biết không, việc học phải phụ thuộc vào gia tốc, cậu xem những tên mọt sách đó, ngày nào cũng lên phòng tự học, nhưng đó đều là vận động đều, còn tớ là vận động tăng tốc, có tin là trong một tuần tớ có thể vượt qua bọn họ hay không?”
Tôi nói: “Nhưng mà, nhưng mà…học vật lí thì biết , cho dù cậu có tăng tốc nhanh như thế nào thì cũng cần có bước lấy đà để tăng tốc, nếu không thì nguy rồi.
“Được thôi, ngày mai bọn mình đến phòng tự học cùng đại ca!” – Quý Ngân Xuyên đề nghị.
“Ai là đại ca” – Tôi vặn hỏi.
“Là cậu đó, họ của cậu đứng đầu trong Trương Vô Kỵ” – Quý Ngân Xuyên cười gian xảo.
Ngô Vũ Phi cười hì hì, thêm vào một câu: “Thành tích lại tốt như thế”
…
Bữa lẩu tối đó đã kết thúc với quyết định như vậy, ba người chúng tôi trở thành một nhóm nhỏ bí mật với tên Trương Vô Kỵ. Tôi là đại ca, hai người họ thì không cần phân lớn nhở. Nhiệm vụ đầu tiên của đại ca là giúp hai tên đàn em vượt qua kì thi này, đương nhiên, thực ra tối hôm đó tôi đã có nhiệm vụ đầu tiên, đó là thanh thản.
Suốt buổi tối hôm đó tôi nghĩ về chiêu tán gái mới của Quý Ngân Xuyên: trước tiên là kết nghĩa kim lan, sau đó là giả bộ cùng nhau học vì sự lớn mạnh của Trung Quốc, rồi từ từ nảy sinh cảm tình, sau đó khi cơ hội đã chín muồn thì phát động tấn công.
Về đến văn phòng, Quý Ngân Xuyên nói cậu ta không thể phạm lỗi như Hàn Huyền, vội vàng tấn công được. Một cô gái sành điệu như Ngô Vũ Phi đến người đẹp trai và cao ngạo như Hàn Huyền, dù có hạ mình xếp hoa, thắp nến, đàn những ca khúc trữ tình cũng không làm cô ấy rung động thì chỉ có một cách đó là dùng từng làn gío xuân và từng hạt mưa bụi cảm hóa cô ấy, chiều chuộng cô ấy, cùng cô ấy làm tất cả những việc gì cô ấy muốn, cái này về học thuật mà nói thì là yêu chiều, đúng rồi, chính là yêu chiều. Phải khiến cho cô ấy một ngày nào đó sau khi rời xa cậu sẽ cảm thấy như mất đi cả thế giới, lúc đó mục tiêu của cậu đã đạt được.
“Có một điều duy nhất mà mình không hiểu, cậu cung phụng yêu chiều thì cứ cung phụng yêu chiều, sao lại lôi tớ vào làm gì?”
Quý Ngân Xuyên giải thích: “Tớ đã từng phân tích kĩ rồi, cô gái kiểu Ngô Vũ Phi thường thích có nhiều người, thích các cậu bạn xung quanh theo đuổi mình, nhưng nhiều người quá thì không tốt, thế nên..”
“Tại sao lại chọn tớ chứ?”
“Cậu này sao vậy nhỉ, định “10 vạn câu hỏi tại sao” đấy à?” Được rồi, để mình nói cho cậu hiểu, có hai điểm, thứ nhất hai đứa mình là thân thiết nhất, tớ chẳng có người bạn thân nào khác cả.
“Thứ hai thì sao ?” – Tôi hỏi.
Quý Ngân Xuyên ậm ừ không muốn nói.
“Bảo cậu nói thì cứ nói đi, đừng sợ, đại ca đây không bắt nạt cậu đâu.
“Tớ nói rồi cậu không được tức giận đâu đấy!”
“Được, tớ đã tức giận bao giờ đâu.
“Tớ nghĩ IQ của cậu cao” – Lúc này tôi đã phát hiện ra ngữ điệu của cậu ấy hơi khác rồi, bởi tôi đã đánh hơi thấy sự thay đổi.
Quả nhiên cậu ấy đã nói vế tiếp theo.
“Nhưng xem ra cậu rõ ràng không có chút EQ nào, bởi thế, tớ dẫn cậu đi theo đuổi Ngô Vũ Phi thì khá là yên tâm.
Tôi tức điên lên được..
Cái nhóm vững chắc của ba đứa tôi được xây dựng vững chắc trong đợt ôn luyện đó. Trong quá trình chuẩn bị cho kì thi học kì, tôi, Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi rất thân thiết. Nhưng tôi phát hiện ra rằng đi với họ cũng khá nguy hiểm. Nếu so sánh thì giống như tiểu thuyết của Cổ Long, đầy sự phản trắc, mỗi giây phút đều phải đề cao cảnh giác, không biết được ai liên kết bí mật với ai, có thể sáng sớm nay tôi vẫn cùng Ngô Vũ Phi đối phó với Quý Ngân Xuyên, ai dè đến tối một tin nhắn của Ngô Vũ Phi đã đủ bán đứng tôi rồi.
Lấy ví dụ lần trước, tôi và Vũ Phi hùa lừa Quý Ngân Xuyên đi cắt tóc, sau đó đến hôm dạ hội Ngân Xuyên lại câu kết với Ngô Vũ Phi lừa tôi lên sân khấu, còn lừa cả lẩu và truyện trạnh của tôi.
Tôi dần phát hiện ra rằng, ba đứa tôi có một đặc điểm chung đó là thiên tài dựng truyện, có thể nói về một sự việc một cách lôi cuốn thật lọt tai, thậm chú tự nhiên không có sơ hở nào. Tuy nhiên tôi có một điểm khác so với họ, đó là hai người có thể làm diễn viên, còn tôi từ trước tới nay chỉ là người khổng lồ về tư tưởng nhưng lại lùn tịt về hành động.
Cuộc sống đại học cứ thế trôi qua bình dị và vui vẻ, mặc dù có nhiều kí ức bị mai một dần , giống như một tấm kính hữu cơ bị đập tan, bề mặt đã vỡ, nhưng vẫn còn hàng nghìn hàng vạn sợi liên kết với nhau. Tôi vẫn nhớ những câu nói hài hước, những sự việc vui vẻ của chúng tôi. Hơn thế, dù tôi không còn nhớ nữa thì tôi vẫn còn có cuốn nhật kí, trí nhớ của tôi sẽ phản lại mình nhưng nhật kí thì sẽ không vậy.
Mỗi sáng khi thức dậy tôi lại chịu trách nhiệm đánh thức Ngân Xuyên lúc đó còn đang mơ màng, sau đó lên phòng học tranh chỗ , đợi hai người họ đến học. Còn nhớ mỗi lần Ngân Xuyên bị lôi kéo đến bồn rửa mặt, mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, có hôm đứng đánh răng mà vẫn còn ngủ tiếp, lúc đó tôi nghĩ lúc trước cậu ta đúng là một con ngựa, đương nhiên là một con ngựa rất đẹp như Bạch Mã trong Tây Du Kí vậy.
Buổi nào lên lớp là tôi cũng ngồi ở giữa, hai người họ ngồi hai bên. Mấy môn học đó đều khô khan, vừa vào lớp hai người liền bắt đầu ngủ, người bên phải, người bên trái rất đối xứng. Lúc đó cậu ta kêu tôi lên lớp kiếm chỗ thường không nói là kiếm chỗ, mà là : “Này đại ca, mau lên phòng học kiếm cho tui một chỗ ngủ”.
Để giải quyết vấn đề Quý Ngân Xuyên ban đêm mất ngủ còn lúc lên lớp lại say giấc nồng, tôi đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp đến mức bắt cậu ta uống thứ thuốc Hội nhân thận bảo cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng đều không hiệu quả . Quý Ngân Xuyên hoàn toàn giống như một người Mỹ, cậu ấy mà đi Mỹ chắc chắn sẽ không có khó khăn gì về chênh lệch múi giờ.
Một hôm lên lớp tôi đột nhiên nhớ đến câu: “Lấy độc trị độc”,buổi học sau đó, tôi mang máy ghi âm đi thu lại lời giảng bài khô khan nhất, rồi đến khi Ngân Xuyên không ngủ được thì bật lên cho cậu ấy nghe. Quả nhiên,hiệu quả rất cao. Quý Ngân Xuyên nói chỉ cần nghe giọng ông thầy đó là lập tức có thể ngủ ngay, còn hiệu quả hơn dùng Thập toàn giao nang “Một hơi chạy 5 tầng lầu.
Ngô Vũ Phi thì thường nói không có hứng học, tôi bảo Phi: “Chỉ cần coi môn học như một bí kíp võ công, tưởng tượng việc học là luyện thần công thì OK rồi”. Khi Ngân Xuyên nói không thích thi tôi khuyến khích cậu ấy tưởng tượng việc thi cử như là chơi game PK, đang luyện lên cấp . “Cậu nghĩ xem, từ nhở đến lớn mình đã thi bao nhiêu lần rồi , xem ra có thể lên cấp đại ca của hội rồi ấy chứ.
Thế nhưng cho đến hôm thi, hai người họ vẫn không đủ tự tin là mình có thể vượt qua. . Họ cố đòi ngồi gần tôi cho bằng được, rồi yêu cầu lúc thi tôi đáp bài cho họ
Nhưng từ bé đến giờ, tôi chưa làm trò gian lận bao giờ mà đều là đối tượng bị người khác lừa. Còn nhớ lúc thi đại học, vốn dĩ thí sinh mỗi trường đều được đánh trộn số báo danh, người khác không biết tôi là Trương Văn Lễ nổi tiếng, bởi thế buổi thi đầu tiên có mấy người ngồi cạnh không quấy rầy gì tôi. Nhưng khi vừa thi xong môn ngữ văn đầu tiên, các thí sinh trong trường cùng địa điểm thi đó vây lấy tôi, tranh nhau xem đáp án tôi làm.
Sau buổi thi đó thân phận của tôi đã bị bại lộ, thôi thì thảm rồi, một buổi thi lại bị một cậu ngồi cạnh quấy rầy, cậu ta có vẻ như ở vùng ngoại thành Thượng Hải, mấy năm rồi không thi đỗ, có lẽ áp lực khoa cử rất nặng nề. Tôi nhớ trước lúc thi Tóan, tôi ngậm một viên thuốc, đó là loại thuốc bổ hàng ngoại mà mẹ cứ ép tôi mang theo, cậu ta phát hiện ra liền một mực hỏi xin tôi một viên.
Cái đó thì không tính làm gì, nhưng lúc vào thi toán, cậu ta bắt đầu làm phiền tôi, trước tiên là mượn bút, tôi đưa bút, cậu ta cầm lên bàn mình rồi nhưng đầu vẫn hướng về phía tôi, tôi thì không dám lật mặt cậu ta, cảm giác thật là khó chịu
Về sau không biết cậu học sinh đó thì vào trường nào rồi, dù sao trong biển người mênh mông, cậu ta gặp được tôi là vận may chứ không phải bất hạnh. Nếu tôi dốc toàn lực để đạt điểm cao hơn, xem ra cậu ta cũng có thể đậu vào Đại Học Vũ Hán ở Trung Sơn, nhưng vấn đề là có nhiều câu hỏi tôi cố ý làm sai, báo hại cậu ta cũng bị sai lây, đến giờ tôi vẫn muốn nói câu xin lỗi cậu ta.
Thế nhưng đến kì thi học kì này, tôi lại đồng ý đáp bài cho Ngô Vũ Phi. Do kinh nghiệm chiến đấu ít, tâm lý lại yếu, lúc tôi truyền giấy cho Ngô Vũ Phi thì không đến nơi mà rớt xuống đất, đúng lúc đó thầy giám thị bước tới. Trống ngực tôi đập thình thịch, sau đó Ngô Vũ Phi ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, tươi cười nói với thầy: “Thưa thầy, thầy có thê giúp em nhặt tờ giấy đó lên được không ạ ? Vâng, đúng là tờ giấy đó đấy ạ, tờ viết đầy chữ đó thầy ạ.
Ông thầy háo sắc đó đẩu gọng kính, nuốt nước miếng (tôi không nghe thấy nhưng Quý Ngân Xuyên khẳng định rằng cậu ta nghe thấy) rồi nói : “Được.
Sau đó tờ giấy đến tay Vũ Phi một cách thuận lợi, qua tay của một ông thầy giám thị háo sắc.
/41
|