Đến giờ tôi vẫn còn thấy sợ, nếu như bị bắt vì gian lận thi cử thì chết chắc, ít ra cũng là cái chết từ từ, thế nhưng chỉ cần cái nhướng mày của Ngô Vũ Phi đã làm tiêu tan mọi sự lo lắng của tôi. Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên luôn có những biện pháp quái dị mà đạt được mục đích giống tôi.
Có lần chúng tôi đùa nhua, một vị giáo sư đưa một khí áp kế, một đồng hồ bấm giờ cho ba sinh viên của mình, kêu họ đi đo độ cao của một tòa tháp.
Họ đoán tôi sẽ làm thế này: Trước tiên đo áp suất không khí dưới chân tháp rồi ghi chép vào sổ rồi lên đỉnh tháp lại ghi chép lần nữa, sau đó về trường lọ mọ trong 3 ngày, tra cứu hàng ngàn công trình trong nước và ngoài nước, tìm ra mối quan hệ giữa mực nước biển và áp suất không khí, đương nhiên còn có ảnh hưởng của vị trí địa lý, sau đó ở trong phòng thí nghiệm viết ra hàng trăm phương trình, viết bài luận văn hàng vạn chữ để nộp cho thầy.
Cách của Ngô Vũ Phi thì quả không nằm ngoài dự đoán: Cô ấy đứng trên phòng thực nghiệm, thả tay để khí áp kế cho mấy cậu sinh viên đang theo đuổi cô ở dưới bắt đầu đo đạc ghi chép, sau đó Ngô Vũ Phi đủng đỉnh đi xuống, kêu mấy người họ thu thập số liệu, lấy ra giá trị cao nhất và giá trị nhỏ nhất rồi tính giá trị trung bình, thay vào công thức vật thể rơi tự do là ra kết quả.
Còn Quý Ngân Xuyên, cậu ấy chắc chắn sẽ làm thế này: Cầm khí áp kế tìm người giữ cửa tháp tặng cho ông ta cái khí áp kế đó, rồi yêu cầu ông ấy cho xem bản đồ ngọn tháp, trên đó có ghi chiều cao của tòa tháp, nếu người giữ tháp là nữ, xem ra còn tiện thể đứng tán dóc một lúc, xin cô ấy nick chat QQ.
Đây chính là tính cách của mỗi người trong nhóm “Trương Vô Kỵ” của chúng tôi
Chúng tôi cùng trải qua rất nhiều thời khắc đáng nhớ của thời đại học, tôi cảm giác mình phải mất cả đời mới có thể quên đi được. Thế nhưng, Ngô Vũ Phi, sao cậu có thể nói cậu đã quên Quý Ngân Xuyên rồi chứ ?
Lúc tôi quay trở lại thực tại cũng đã tầm nửa đêm, không rõ là mấy giờ nữa. THì ra vừa rồi trong vòng hồi tưởng miên man tôi đã thiếp đi lúc nào không hay. Tôi bị đám người đó đánh thức, họ uống nhiều, hát ca nhảy múa mệt rồi, bay giờ lại đề nghị đi leo núi Lô Gia nửa đêm. Tôi kiên quyết từ chối lời mời của họ, tôi vẫn
thường nhớ tới cậu bạn uống say lần bám mặt đất để đi mà cứ ngỡ dựa vào tường.
Tôi không dám hình dung đám người đông như vậy trèo lên nền nhà trông sẽ ra sao.
Đám người điên loạn đi rồi, chỉ còn lại tôi và Ngô Vũ Phi,. Tôi lén xem mấy giờ, lúc nãy cứ hồi tưởng hoài không biết đến thời gian nữa. Trên mặt di động hiển thị đã 1 giờ sáng, còn có một cuộc gọi nhỡ, may mà không phải của mẹ tôi, đều là của cô gái số 24 hàng 7 đó.
Tôi cùng Ngô Vũ Phi về thẳng khách sạn, trên đường lẽ ra tôi rất muốn gợi cho cô ấy nhớ lại những ngày tháng đó, nhưng nhìn bộ mặt sầu não của cô ấy, tôi lại không hỏi nữa. Lúc vào phong, cô ấy nói với tôi một câu: “Cậu còn nhớ đã nói sẽ đồng ý làm cho tớ ba việc không?”
“Ừ,nhớ” – Tôi trả lời.
Đó là hôm tốt nghiệp khi tiễn cô ấy lên tàu. Tôi đã nhiều lần từ chối yêu cầu vô lý muốn tôi đi cùng cô ấy đến Bắc Kinh theo đuổi con đường nghệ thuật, nhưng hôm đó Phi đứng ở sân ga ôm lấy tôi và khóc, khóc đến nỗi mặt đỏ bừng lên, nhất định không chịu lên tàu. Trong lúc không biết ứng phó thế nào, tôi chợt nhớ ra nguyên tắc” không làm trái đạo nghĩa giang hồ” của Trương Vô Kỵ năm xưa, liền đồng ý sau này làm ba việc vì cô ấy.
“Có gì cậu cứ nói ?” – Tôi hỏi.
Vũ Phi xua tay: “Hôm nay uống nhiều, không nhớ ra được, ngày mai nói tiếp vậy”
Sau một đêm nghỉ ngơi, Ngô Vũ Phi lấy lại được phong đọ, sáng sớm đã đến tìm tôi. Vừa trông thấy tôi, cô ấy đã nói “Chào nhóc” rồi bắt tôi lôi hết đồng hồ và di động ra nhất loạt chỉnh lại thành năm 2001, sau đó quay đầu khẽ nói: “mấy ngày này cậu cứ coi như mình đang học đại học, muốn điên thế nào thì điên, muốn chơi thế nào thì chơi nhé.
Cô ấy nói một cách nhẹ nhõm, cứ như thể mình là Einstein vĩ đại vậy. . Einstein phát minh ra thuyết tương đối cũng không đến mức tùy ý thay đổi nhịp thời gian như thế. Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên vẫn cái tính khí ngang ngược ấy.
Thế nhưng một người trước giờ nhút nhát như tôi vẫn nhẹ nhàng đáp :”Ừ”
Hôm đó tôi bắt đầu chuyến đi điên cuồng cùng cô ấy. Hoàng Lạc Lâu, cây cầu lớn ở Trường Giang, đường Hán Chính, Đông Hồ, xem ra tất cả nơi nào đi được đều đã đi rồi, bốn khu vườn lớn quế, đào, phong, mai của Đại học Vũ Hán cũng đều được chúng tôi ghé qua. Chúng tôi thét lên: “muốn bước lên những dấu chân chúng ta đã từng đi qua”, “ muốn ăn hết những món ăn vặt mà bọn mình đã ăn”, cung may Quý Ngân Xuyên không ở đây, nếu không cậu ta sẽ đề xuất “ muốn theo từng cô gái mà tôi đã từng theo đuổi: xem cũng đủ chết mệt rồi bởi tôi nhớ những cô gái mà Ngân Xuyên đã từng theo đuổi phải đến hàng tá, bây giờ đang ở bốn phương, thậm chí cũng có người đã ra nước ngoài rồi.
Hôm nay phần lớn các bạn đều đã về nhà, ngày mai tôi cũng phải về luôn để đi làm, tôi muốn mua vé, Ngô Vũ Phi nói: “Tớ mua cho cậu từ lâu rồi, hơn thế còn biết cậu thích đi tàu nên không mua vé máy bay”.
Đúng là tôi muốn ngồi tàu về bởi tôi cảm thấy hình dang con tàu khá giống với cỗ máy thời gian trong trí tưởng tượng của tôi. Tôi nghĩ mình trở lại Đại học Vũ Hán thời điểm ba năm trước bằng cỗ máy thời gian thì cũng phải quay về bằng cỗ máy này, nếu không thì thảm rồi…
Buổi tối, chúng tôi đi xem phim ở rạp mà ba đứa tôi từng thích nhất. Đúng rồi, chính là cái rạp mà Quý Ngân Xuyên thường hay trêu chọc Ngô Vũ Phi. Cậu ta thường nhắm lúc bộ phim chiếu được một nửa thì nói với cô ấy tên của hung thủ, khi chiếu được một phần ba bộ phim tình cảm thì đã nói ai với ai chắc chắn thành đôi…
Bộ phim hôm nay là những thước phim trừu tượng, về tuổi trẻ có tên “ Hoa nở năm đó”, tôi rất thích bài hát và diễn viên Phác Thụ trong phom. Còn nhớ cứ mỗi độ cánh hoa lất phất bay, lá thu rơi xào xạc, Ngân Xuyên lại ngồi một mình bên cửa sổ, vừa đàn vừa ngâm nga bài hát “ Những bông hoa đó” của Phác Thụ, khuôn mặt thật thánh thiện.
Có ba nhân vật chính trong bộ phim, cũng là một nhóm ba người giống tôi, Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi; cũng hai chàng trai và một cô gái, dù hơi trừu tượng nhưng tôi vẫn thấy mình khá tinh tế, luôn hiểu thấu được những hiện tượng mà bề ngoài khá phức tạp rắc rối, rồi đạt tới bản chất linh hồn của nó. Một chuyện tình cảm, dù có bao nhiêu người tham gia, dù cho họ có thay đổi thế nào nhưng rồi cũng chỉ có mấy khả năng phối hợp mà thôi;
Khả năng thứ nhất là một trong hai chàng trai thành đôi với cô gái, người kia mỉm cười bước đi, kết thúc có hậu; khả năng thứ hai một trong hai chàng trai kết đôi với cô gái đó, nhưng người kia đau khổ ra đi, một kết thúc buồn. Hai khả năng đó khá bình thường. Cách thứ ba thì có khác hơn: hai chàng trai bên nhau, cô gái vui vẻ hay ôm nỗi sầu bỏ đi. Cách này khá là thời thượng, phản ánh hiện tượng đồng tính luyến ái ngày càng phổ biến hiện nay; khả năng thứ tư là không ai muốn rời xa ai, cuối cùng đều tự sát. Quả nhiên bộ phim hôm nay kết thúc với khả năng thứ tư.
Suy nghĩ miên man rồi tôi lại lỡ đãng, lại nhớ ra chuyện chúng tôi cùng nhau quay một bộ phim lúc sắp tốt nghiệp.
Mấy ngày sau chuyến du lịch cuối khóa, Quý Ngân Xuyên thường nói: “Cuộc sống sao chẳng có chút khí thế nào cả”. Rồi còn xuyên tạc ra một câu: “Tuổi trẻ như thứ tài khoản vãng lai, mẹ kiếp”.
Để thay đổi cuộc sống như thứ tài khoản vãng lai này, tôi và Ngô Vũ Phi liền bắt tay vào một chương trình mới, đó chính là dạ hội mừng tốt nghiệp. Ngô Vũ Phi đã nhận được chỉ thị nội bộ, do ần trước đảm đương tốt vai trò trong buổi dạ hội cuối năm, cô ấy lại tiếp tục được đảm nhiệm vai trò MC của dạ hội tốt nghiệp.
Thế là ba đứa tôi lại bắt đầu vắt óc nghĩ đủ biện pháp để tạo ra một buổi dạ hội đầy xúc động, để sinh viên tốt nghiệp của cả hội trường đều rơi lệ.
Lúc đầu chúng tôi định chụp những kiểu ảnh đen trắng hoài cổ.
Để đạt được mục đích đó, tôi bảo Quý Ngân Xuyên viết những ca từ bóng bẩy, rồi đến những nơi phong cảnh tuyệt đẹp, bắt Quý Ngân Xuyên tạo dáng như Từ Chí Ma, đeo thêm một cặp kính (lẽ ra còn định quấn khăn quàng cổ, nhưng sau sợ cả đoàn làm phim phản đối nên thôi). Ngô Vũ Phi thì mặc đồng phục nữ sinh – đây là chủ kiến của Quý Ngân Xuyên, bởi gần đây cậu ấy thường trốn trong phòng xem AV Nhật Bản, trong đó các cô gái không hóa trang thành nữ sinh thì là y tá. Bởi thể khi cậu ta chỉ đạo Ngô Vũ Phi tạo các tư thế thuần khiết, tôi dán mắt nhìn cậu ta, xem ra tố chất tâm lý của hắn rất tốt, mặt không hề đỏ chút nào, trịnh trọng như đạo diễn của Tam Quốc diễn nghĩa.
Có một hôm trong lúc giải lao, chúng tôi nói chuyện về phim truyền hình, Ngô Vũ Phi cũng thích xem tivi giống mẹ tôi, xem ra lúc nhỏ lại cái kiểu cứ đi học về là ngồi dính chặt trên ghế sofa có đánh cũng không rời, bởi thế việc học khá chểnh mảng, trong đầu chỉ đầy những tư tưởng ấu trĩ, ngày ngày mơ mộng theo con đường nghệ thuật, cả đơi muốn trở thành ngôi sao điện ảnh.
Nói đến phim truyền hình, cô ấy lại ca cẩm rằng các bộ phim trong nước chẳng hay chút nào, đều là những phim nhà quê; phim võ thuật Hồng Kông thì phim trường quá nhỏ, mỗi lần nói “hai nước khai chiến” chỉ thấy hơn mười người ở đó đánh đánh chém chém, không có chút hấp dẫn nào cả. Quý Ngân Xuyên nghe thấy thì thích thú hưởng ứng: “Thế đã là gì, lần trước tớ xem phim võ thuật trong nước sản xuất, nam diễn viên chính trong phim còn đi giày thể thao, hiệu Huili nữa đấy”.
Hôm đó chúng tôi cứ thế bàn tán sôi nổi về nhữ cảnh phim trong nước, càng nói càng thấy bất mãn, nói đến khi mặt trời lặn. Trời tối mà chúng tôi thì ngày càng bị kích động hơn, cuối cùng quyết định tự quay một bộ phim để đời mang dấu ấn của mình.
Dạ hội tốt nghiệp là đêm đẫm nước mắt mỗi năm. Chúng tôi đều thích phim của đạo diễn người Nhật Nham Tỉnh, đặc biệt là “Thư tình”, thích mối tình mỏng manh tựa cánh hoa anh đào, nhẹ nhàng không hề phô trương nhưng cũng khiến cho người xem rơi lệ. Để có nhiều sự lựa chọn hơn, ba người chúng tôi mỗi người viết một kịch bản.
Thao thức suốt một tuần, chúng tôi tập hợp lại và bắt đầu thảo luận về kich bản của mỗi người.
Kịch bản đầu tiên là của Ngô Vũ Phi. Vũ Phi giới thiệu qua về tình tiết câu chuyện: Vào một ngày hè khi hoa cẩu vĩ nở rộ, các sinh viên tốt nghiệp đã rời trường, Ngô Phi Phi - một cô sinh viên năm 2 đang đi dạo dưới bóng cây, bỗng phát hiện rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đang bày bán sách; đang lúc nhàn rỗi, cô liền tới đó xem có anh chàng đẹp trai nào hay không…
Tôi và Quý Ngân Xuyên đưa mắt nhìn nhau, tôi biết cậu ta chắc chắn đang nghĩ tới từ “mê giai”.
“… Sau một hồi cố gắng, cuối cùng cô ấy đã phát hiện ra một anh chàng rất đẹp trai, còn đẹp thế nào thì mời tham khảo dáng vóc của Quý Ngân Xuyên… “
Quý Ngân Xuyên đắc chí cười nhăn nhở, trong lòng tôi thầm phản đối, tại sao không tham khảo mình chứ?
“…Và khuôn mặt của Trương Văn Lễ, sau đó cô ấy giả vờ mua sách, cố ý cầm một cuốn sách, mặc cả giá rất lâu, sau đó lại không mua nữa. Thế là Phi đã đạt được mục đích châm chọc anh chàng đẹp trai kia. Rồi cuối cùng có một hôm Ngô Phi Phi đã mua một cuốn sách, bởi nếu cô ấy không mua một quyển nào, anh chàng đẹp trai đó nhất định sẽ trở mặt.
Thế nhưng tính ra thì cô ấy mua được nó với giá hời, bởi cô đã có được tên tuổi, số điện thoại, nick QQ… Tiếp đó là những hành động săn đuổi anh chàng đẹp trai đó, chàng trai đó có tên là…”
Ngô Vũ Phi ngừng lại một chút, nhìn chúng tôi đầy hàm ý rồi nói: “…tên là Trương Tiểu Xuyên. Từ đó Ngô Phi Phi ngày nào cũng đến xem Trương Tiểu Xuyên đá bóng, đi ăn cùng cậu ta, nhưng Trương Tiểu Xuyên chỉ coi Phi Phi là em gái. Cuối cùng một hôm trong lúc uống say Trương Tiểu Xuyên đã kể với Ngô Phi Phi rằng cậu ta đã từng rất thích một cô gái, nhưng trước giờ cậu ấy chưa bày tỏ điều gì vì người càng đẹp trai lại càng sợ bị từ chối, bởi thế đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều cô khủng long cùng anh chàng đẹp trai tay trong tay đi trong sân trường còn các cô gái đẹp lại đi cùng dã thú.
Ngô Phi Phi rất đau lòng, thế nhưng cô vẫn kiên trì ngày ngày ngồi nghe Trương Tiểu Xuyên kể lại những vui buồn mà cậu ấy trải qua mỗi ngày thầm yêu cô gái kia. Ngô Phi Phi đã ở bên Trương Tiểu Xuyên suốt mùa hè năm ấy, đương nhiên ở phần giữa còn cảy ra một số đoạn lãng mạn nữa, hai người cũng dần nảy sinh tình cảm. Cho đến một hôm, bạn cùng phòng của Ngô Phi Phi mua về một quyển sách cảu một chị khóa trên, trong đó Phi Phi phát hiện ra một sự trùng hợp bất ngờ - tác giả quyển sách đó là Triệu Băng, chính là chị khóa trên mà Trương Tiểu Xuyên thầm yêu. Điều ngạc nhiên hơn là ở phần sau, cô phát hiện ra một trang sách viết kín tên của Trương Tiểu Xuyên, còn có bức thư tình gửi anh ấy, thì ra Triệu Băng cũng tương tư, cũng đang thầm thương trộm nhớ Trương Tiểu Xuyên.
Ngô Phi Phi cảm thấy rất hứng thú với phát hiện này, nhưng ngay lập tức cô lại rơi vào tâm trạng khó xử, cô do dự không biết có nên nói chuyện này với Trương Tiểu Xuyên hay không. Nếu nói với anh ấy trong khi thời gian học còn lại không nhiều, không lâu nữa mỗi người một phương trời, biết rồi chỉ thêm phiền não, hơn thế từ góc độ của bản thân, cô ấy cũng không muốn nói với Trương Tiểu Xuyên. Vì thế cô ấy vẫn mượn cớ xin chỉ giáo, ngày ngày cùng Tiểu Xuyên ôn bài, cùng đi ăn cơm.
Trong buổi tối trước ngày tốt nghiệp, Trương Tiểu Xuyên đã uống rất nhiều, ôm chầm lấy Ngô Phi Phi, Phi Phi đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng bỗng nghe Tiểu Xuyên gọi “ Triệu Băng, Triệu Băng”. Ngô Phi Phi suy sụp, trong lúc đau khổ, cô đã kể hết cho Trương Tiểu Xuyên mọi chuyện. Vừa nghe xong, anh ấy liền tỉnh rượu…”
Quý Ngân Xuyên vội nói: “Này, ngắt lời một chút, làm gì có cách giải rượu hay vậy chứ? Giả tạo quá!”
Ngô Vũ Phi liền đính chính: “Được, như thế này đi, anh ấy vừa nghe xong rất xúc động rồi ngất đi, sau đó… sau đó các cậu nói xem nên thế nào, cái cậu Quý Ngân Xuyên đáng chết này, cậu làm loạn mạch suy nghĩ của tớ rồi đây này…”
Lúc đó trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh Ngô Phi Phi hô hấp nhân tạo cho Trươgn Tiểu Xuyên. Đúng, cách này được, vừa thông minh vừa thắng thế, thế là tôi tiếp lời: “Sau đó thì Ngô Phi Phi làm hô hấp nhân tạo cho Trương Tiểu Xuyên, nhưng…”
Quý Ngân Xuyên ngắt lời, nhưng Tiểu Xuyên chỉ giả bộ ngất thôi…
Ngô Vũ Phi trợn mắt nói: “Chỉ có người như cậu mới hạ lưu như thế!”
Tôi đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, đúng vậy”.
Ngô Vũ Phi lại lườm tôi: “Cậu cũng đừng giả bộ, xem ra cậu cũng chẳng tốt đẹp gì.
“…Sau đó Tiểu Xuyên đã ngủ suốt ngày hôm sau, cho đến lúc Triệu Băng sắp lên tàu, chính Ngô Phi Phi đã lao vào khu ký túc nam, đánh thức cậu ta, sau đó hai người lao ra nhà ga”.
Ngô Vũ Phi lại xúc động nói: “Khi tàu sắp chuyển bánh, Trương Tiểu Xuyên mắt đẫm lệ bày tỏ tình cảm, đương nhiên cô gái đó cũng khóc, nhưng cảnh xúc động nhất là Ngô Phi Phi đứng dưới tàu nhìn theo, lệ tuôn như mưa, vừa chạy vừa khóc – nếu chưa hiểu thì tham khảo cảnh trong phim “Tân dòng sông li biệt”…
… Kết cục sau đó là, anh chàng Trương Tiểu Xuyên một thời gian sau khi thổ lộ với Triệu Băng đã quay về tìm Ngô Phi Phi, bởi lúc đó anh ta mới hiểu thì ra người yêu mình nhất, người tốt với mình nhất là Ngô Phi Phi. Anh ta quay lại tìm rất nhiều nơi: sân bóng, núi Lô Gia, ký túc xá nữ, cuối cùng ở nơi hai người lần đầu gặp gỡ - người bán sách kẻ mặc cả, anh ta đã gặp được Ngô Phi Phi hiện lên những ngày đã qua của hai người: cùng đi bộ dưới ánh trăng, lúc hoàng hôn Tiểu Xuyên tung hoành trên sân bóng…
… Trong cảnh này nhạc nổi lên, rất cảm động, hai người trao cho nhau nụ hôn dưới gốc sồi, rồi Phi Phi hỏi bao giờ Trương Tiểu Xuyên đi, cậu ấy nói: “Ngốc ạ, anh nói muốn đi bao giờ, anh tiếp tục ở đây học cao học”. Sau đó nhạc lại nổi lên, over.
Ngô Vũ Phi hào hứng: “Hay không? Hay không? Vỗ tay, vỗ tay…”
Tôi và Quý Ngân Xuyên đồng thanh nói: “Tầm thường quá!” Thật không chịu nổi Ngô Vũ Phi nữa, xem “Vườn sao băng” nhiều quá, luôn thích các kết thúc có hậu. Tôi nói: “Để tớ kể chuyện buồn hơn một chút nào”.
Có lần chúng tôi đùa nhua, một vị giáo sư đưa một khí áp kế, một đồng hồ bấm giờ cho ba sinh viên của mình, kêu họ đi đo độ cao của một tòa tháp.
Họ đoán tôi sẽ làm thế này: Trước tiên đo áp suất không khí dưới chân tháp rồi ghi chép vào sổ rồi lên đỉnh tháp lại ghi chép lần nữa, sau đó về trường lọ mọ trong 3 ngày, tra cứu hàng ngàn công trình trong nước và ngoài nước, tìm ra mối quan hệ giữa mực nước biển và áp suất không khí, đương nhiên còn có ảnh hưởng của vị trí địa lý, sau đó ở trong phòng thí nghiệm viết ra hàng trăm phương trình, viết bài luận văn hàng vạn chữ để nộp cho thầy.
Cách của Ngô Vũ Phi thì quả không nằm ngoài dự đoán: Cô ấy đứng trên phòng thực nghiệm, thả tay để khí áp kế cho mấy cậu sinh viên đang theo đuổi cô ở dưới bắt đầu đo đạc ghi chép, sau đó Ngô Vũ Phi đủng đỉnh đi xuống, kêu mấy người họ thu thập số liệu, lấy ra giá trị cao nhất và giá trị nhỏ nhất rồi tính giá trị trung bình, thay vào công thức vật thể rơi tự do là ra kết quả.
Còn Quý Ngân Xuyên, cậu ấy chắc chắn sẽ làm thế này: Cầm khí áp kế tìm người giữ cửa tháp tặng cho ông ta cái khí áp kế đó, rồi yêu cầu ông ấy cho xem bản đồ ngọn tháp, trên đó có ghi chiều cao của tòa tháp, nếu người giữ tháp là nữ, xem ra còn tiện thể đứng tán dóc một lúc, xin cô ấy nick chat QQ.
Đây chính là tính cách của mỗi người trong nhóm “Trương Vô Kỵ” của chúng tôi
Chúng tôi cùng trải qua rất nhiều thời khắc đáng nhớ của thời đại học, tôi cảm giác mình phải mất cả đời mới có thể quên đi được. Thế nhưng, Ngô Vũ Phi, sao cậu có thể nói cậu đã quên Quý Ngân Xuyên rồi chứ ?
Lúc tôi quay trở lại thực tại cũng đã tầm nửa đêm, không rõ là mấy giờ nữa. THì ra vừa rồi trong vòng hồi tưởng miên man tôi đã thiếp đi lúc nào không hay. Tôi bị đám người đó đánh thức, họ uống nhiều, hát ca nhảy múa mệt rồi, bay giờ lại đề nghị đi leo núi Lô Gia nửa đêm. Tôi kiên quyết từ chối lời mời của họ, tôi vẫn
thường nhớ tới cậu bạn uống say lần bám mặt đất để đi mà cứ ngỡ dựa vào tường.
Tôi không dám hình dung đám người đông như vậy trèo lên nền nhà trông sẽ ra sao.
Đám người điên loạn đi rồi, chỉ còn lại tôi và Ngô Vũ Phi,. Tôi lén xem mấy giờ, lúc nãy cứ hồi tưởng hoài không biết đến thời gian nữa. Trên mặt di động hiển thị đã 1 giờ sáng, còn có một cuộc gọi nhỡ, may mà không phải của mẹ tôi, đều là của cô gái số 24 hàng 7 đó.
Tôi cùng Ngô Vũ Phi về thẳng khách sạn, trên đường lẽ ra tôi rất muốn gợi cho cô ấy nhớ lại những ngày tháng đó, nhưng nhìn bộ mặt sầu não của cô ấy, tôi lại không hỏi nữa. Lúc vào phong, cô ấy nói với tôi một câu: “Cậu còn nhớ đã nói sẽ đồng ý làm cho tớ ba việc không?”
“Ừ,nhớ” – Tôi trả lời.
Đó là hôm tốt nghiệp khi tiễn cô ấy lên tàu. Tôi đã nhiều lần từ chối yêu cầu vô lý muốn tôi đi cùng cô ấy đến Bắc Kinh theo đuổi con đường nghệ thuật, nhưng hôm đó Phi đứng ở sân ga ôm lấy tôi và khóc, khóc đến nỗi mặt đỏ bừng lên, nhất định không chịu lên tàu. Trong lúc không biết ứng phó thế nào, tôi chợt nhớ ra nguyên tắc” không làm trái đạo nghĩa giang hồ” của Trương Vô Kỵ năm xưa, liền đồng ý sau này làm ba việc vì cô ấy.
“Có gì cậu cứ nói ?” – Tôi hỏi.
Vũ Phi xua tay: “Hôm nay uống nhiều, không nhớ ra được, ngày mai nói tiếp vậy”
Sau một đêm nghỉ ngơi, Ngô Vũ Phi lấy lại được phong đọ, sáng sớm đã đến tìm tôi. Vừa trông thấy tôi, cô ấy đã nói “Chào nhóc” rồi bắt tôi lôi hết đồng hồ và di động ra nhất loạt chỉnh lại thành năm 2001, sau đó quay đầu khẽ nói: “mấy ngày này cậu cứ coi như mình đang học đại học, muốn điên thế nào thì điên, muốn chơi thế nào thì chơi nhé.
Cô ấy nói một cách nhẹ nhõm, cứ như thể mình là Einstein vĩ đại vậy. . Einstein phát minh ra thuyết tương đối cũng không đến mức tùy ý thay đổi nhịp thời gian như thế. Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên vẫn cái tính khí ngang ngược ấy.
Thế nhưng một người trước giờ nhút nhát như tôi vẫn nhẹ nhàng đáp :”Ừ”
Hôm đó tôi bắt đầu chuyến đi điên cuồng cùng cô ấy. Hoàng Lạc Lâu, cây cầu lớn ở Trường Giang, đường Hán Chính, Đông Hồ, xem ra tất cả nơi nào đi được đều đã đi rồi, bốn khu vườn lớn quế, đào, phong, mai của Đại học Vũ Hán cũng đều được chúng tôi ghé qua. Chúng tôi thét lên: “muốn bước lên những dấu chân chúng ta đã từng đi qua”, “ muốn ăn hết những món ăn vặt mà bọn mình đã ăn”, cung may Quý Ngân Xuyên không ở đây, nếu không cậu ta sẽ đề xuất “ muốn theo từng cô gái mà tôi đã từng theo đuổi: xem cũng đủ chết mệt rồi bởi tôi nhớ những cô gái mà Ngân Xuyên đã từng theo đuổi phải đến hàng tá, bây giờ đang ở bốn phương, thậm chí cũng có người đã ra nước ngoài rồi.
Hôm nay phần lớn các bạn đều đã về nhà, ngày mai tôi cũng phải về luôn để đi làm, tôi muốn mua vé, Ngô Vũ Phi nói: “Tớ mua cho cậu từ lâu rồi, hơn thế còn biết cậu thích đi tàu nên không mua vé máy bay”.
Đúng là tôi muốn ngồi tàu về bởi tôi cảm thấy hình dang con tàu khá giống với cỗ máy thời gian trong trí tưởng tượng của tôi. Tôi nghĩ mình trở lại Đại học Vũ Hán thời điểm ba năm trước bằng cỗ máy thời gian thì cũng phải quay về bằng cỗ máy này, nếu không thì thảm rồi…
Buổi tối, chúng tôi đi xem phim ở rạp mà ba đứa tôi từng thích nhất. Đúng rồi, chính là cái rạp mà Quý Ngân Xuyên thường hay trêu chọc Ngô Vũ Phi. Cậu ta thường nhắm lúc bộ phim chiếu được một nửa thì nói với cô ấy tên của hung thủ, khi chiếu được một phần ba bộ phim tình cảm thì đã nói ai với ai chắc chắn thành đôi…
Bộ phim hôm nay là những thước phim trừu tượng, về tuổi trẻ có tên “ Hoa nở năm đó”, tôi rất thích bài hát và diễn viên Phác Thụ trong phom. Còn nhớ cứ mỗi độ cánh hoa lất phất bay, lá thu rơi xào xạc, Ngân Xuyên lại ngồi một mình bên cửa sổ, vừa đàn vừa ngâm nga bài hát “ Những bông hoa đó” của Phác Thụ, khuôn mặt thật thánh thiện.
Có ba nhân vật chính trong bộ phim, cũng là một nhóm ba người giống tôi, Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi; cũng hai chàng trai và một cô gái, dù hơi trừu tượng nhưng tôi vẫn thấy mình khá tinh tế, luôn hiểu thấu được những hiện tượng mà bề ngoài khá phức tạp rắc rối, rồi đạt tới bản chất linh hồn của nó. Một chuyện tình cảm, dù có bao nhiêu người tham gia, dù cho họ có thay đổi thế nào nhưng rồi cũng chỉ có mấy khả năng phối hợp mà thôi;
Khả năng thứ nhất là một trong hai chàng trai thành đôi với cô gái, người kia mỉm cười bước đi, kết thúc có hậu; khả năng thứ hai một trong hai chàng trai kết đôi với cô gái đó, nhưng người kia đau khổ ra đi, một kết thúc buồn. Hai khả năng đó khá bình thường. Cách thứ ba thì có khác hơn: hai chàng trai bên nhau, cô gái vui vẻ hay ôm nỗi sầu bỏ đi. Cách này khá là thời thượng, phản ánh hiện tượng đồng tính luyến ái ngày càng phổ biến hiện nay; khả năng thứ tư là không ai muốn rời xa ai, cuối cùng đều tự sát. Quả nhiên bộ phim hôm nay kết thúc với khả năng thứ tư.
Suy nghĩ miên man rồi tôi lại lỡ đãng, lại nhớ ra chuyện chúng tôi cùng nhau quay một bộ phim lúc sắp tốt nghiệp.
Mấy ngày sau chuyến du lịch cuối khóa, Quý Ngân Xuyên thường nói: “Cuộc sống sao chẳng có chút khí thế nào cả”. Rồi còn xuyên tạc ra một câu: “Tuổi trẻ như thứ tài khoản vãng lai, mẹ kiếp”.
Để thay đổi cuộc sống như thứ tài khoản vãng lai này, tôi và Ngô Vũ Phi liền bắt tay vào một chương trình mới, đó chính là dạ hội mừng tốt nghiệp. Ngô Vũ Phi đã nhận được chỉ thị nội bộ, do ần trước đảm đương tốt vai trò trong buổi dạ hội cuối năm, cô ấy lại tiếp tục được đảm nhiệm vai trò MC của dạ hội tốt nghiệp.
Thế là ba đứa tôi lại bắt đầu vắt óc nghĩ đủ biện pháp để tạo ra một buổi dạ hội đầy xúc động, để sinh viên tốt nghiệp của cả hội trường đều rơi lệ.
Lúc đầu chúng tôi định chụp những kiểu ảnh đen trắng hoài cổ.
Để đạt được mục đích đó, tôi bảo Quý Ngân Xuyên viết những ca từ bóng bẩy, rồi đến những nơi phong cảnh tuyệt đẹp, bắt Quý Ngân Xuyên tạo dáng như Từ Chí Ma, đeo thêm một cặp kính (lẽ ra còn định quấn khăn quàng cổ, nhưng sau sợ cả đoàn làm phim phản đối nên thôi). Ngô Vũ Phi thì mặc đồng phục nữ sinh – đây là chủ kiến của Quý Ngân Xuyên, bởi gần đây cậu ấy thường trốn trong phòng xem AV Nhật Bản, trong đó các cô gái không hóa trang thành nữ sinh thì là y tá. Bởi thể khi cậu ta chỉ đạo Ngô Vũ Phi tạo các tư thế thuần khiết, tôi dán mắt nhìn cậu ta, xem ra tố chất tâm lý của hắn rất tốt, mặt không hề đỏ chút nào, trịnh trọng như đạo diễn của Tam Quốc diễn nghĩa.
Có một hôm trong lúc giải lao, chúng tôi nói chuyện về phim truyền hình, Ngô Vũ Phi cũng thích xem tivi giống mẹ tôi, xem ra lúc nhỏ lại cái kiểu cứ đi học về là ngồi dính chặt trên ghế sofa có đánh cũng không rời, bởi thế việc học khá chểnh mảng, trong đầu chỉ đầy những tư tưởng ấu trĩ, ngày ngày mơ mộng theo con đường nghệ thuật, cả đơi muốn trở thành ngôi sao điện ảnh.
Nói đến phim truyền hình, cô ấy lại ca cẩm rằng các bộ phim trong nước chẳng hay chút nào, đều là những phim nhà quê; phim võ thuật Hồng Kông thì phim trường quá nhỏ, mỗi lần nói “hai nước khai chiến” chỉ thấy hơn mười người ở đó đánh đánh chém chém, không có chút hấp dẫn nào cả. Quý Ngân Xuyên nghe thấy thì thích thú hưởng ứng: “Thế đã là gì, lần trước tớ xem phim võ thuật trong nước sản xuất, nam diễn viên chính trong phim còn đi giày thể thao, hiệu Huili nữa đấy”.
Hôm đó chúng tôi cứ thế bàn tán sôi nổi về nhữ cảnh phim trong nước, càng nói càng thấy bất mãn, nói đến khi mặt trời lặn. Trời tối mà chúng tôi thì ngày càng bị kích động hơn, cuối cùng quyết định tự quay một bộ phim để đời mang dấu ấn của mình.
Dạ hội tốt nghiệp là đêm đẫm nước mắt mỗi năm. Chúng tôi đều thích phim của đạo diễn người Nhật Nham Tỉnh, đặc biệt là “Thư tình”, thích mối tình mỏng manh tựa cánh hoa anh đào, nhẹ nhàng không hề phô trương nhưng cũng khiến cho người xem rơi lệ. Để có nhiều sự lựa chọn hơn, ba người chúng tôi mỗi người viết một kịch bản.
Thao thức suốt một tuần, chúng tôi tập hợp lại và bắt đầu thảo luận về kich bản của mỗi người.
Kịch bản đầu tiên là của Ngô Vũ Phi. Vũ Phi giới thiệu qua về tình tiết câu chuyện: Vào một ngày hè khi hoa cẩu vĩ nở rộ, các sinh viên tốt nghiệp đã rời trường, Ngô Phi Phi - một cô sinh viên năm 2 đang đi dạo dưới bóng cây, bỗng phát hiện rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đang bày bán sách; đang lúc nhàn rỗi, cô liền tới đó xem có anh chàng đẹp trai nào hay không…
Tôi và Quý Ngân Xuyên đưa mắt nhìn nhau, tôi biết cậu ta chắc chắn đang nghĩ tới từ “mê giai”.
“… Sau một hồi cố gắng, cuối cùng cô ấy đã phát hiện ra một anh chàng rất đẹp trai, còn đẹp thế nào thì mời tham khảo dáng vóc của Quý Ngân Xuyên… “
Quý Ngân Xuyên đắc chí cười nhăn nhở, trong lòng tôi thầm phản đối, tại sao không tham khảo mình chứ?
“…Và khuôn mặt của Trương Văn Lễ, sau đó cô ấy giả vờ mua sách, cố ý cầm một cuốn sách, mặc cả giá rất lâu, sau đó lại không mua nữa. Thế là Phi đã đạt được mục đích châm chọc anh chàng đẹp trai kia. Rồi cuối cùng có một hôm Ngô Phi Phi đã mua một cuốn sách, bởi nếu cô ấy không mua một quyển nào, anh chàng đẹp trai đó nhất định sẽ trở mặt.
Thế nhưng tính ra thì cô ấy mua được nó với giá hời, bởi cô đã có được tên tuổi, số điện thoại, nick QQ… Tiếp đó là những hành động săn đuổi anh chàng đẹp trai đó, chàng trai đó có tên là…”
Ngô Vũ Phi ngừng lại một chút, nhìn chúng tôi đầy hàm ý rồi nói: “…tên là Trương Tiểu Xuyên. Từ đó Ngô Phi Phi ngày nào cũng đến xem Trương Tiểu Xuyên đá bóng, đi ăn cùng cậu ta, nhưng Trương Tiểu Xuyên chỉ coi Phi Phi là em gái. Cuối cùng một hôm trong lúc uống say Trương Tiểu Xuyên đã kể với Ngô Phi Phi rằng cậu ta đã từng rất thích một cô gái, nhưng trước giờ cậu ấy chưa bày tỏ điều gì vì người càng đẹp trai lại càng sợ bị từ chối, bởi thế đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều cô khủng long cùng anh chàng đẹp trai tay trong tay đi trong sân trường còn các cô gái đẹp lại đi cùng dã thú.
Ngô Phi Phi rất đau lòng, thế nhưng cô vẫn kiên trì ngày ngày ngồi nghe Trương Tiểu Xuyên kể lại những vui buồn mà cậu ấy trải qua mỗi ngày thầm yêu cô gái kia. Ngô Phi Phi đã ở bên Trương Tiểu Xuyên suốt mùa hè năm ấy, đương nhiên ở phần giữa còn cảy ra một số đoạn lãng mạn nữa, hai người cũng dần nảy sinh tình cảm. Cho đến một hôm, bạn cùng phòng của Ngô Phi Phi mua về một quyển sách cảu một chị khóa trên, trong đó Phi Phi phát hiện ra một sự trùng hợp bất ngờ - tác giả quyển sách đó là Triệu Băng, chính là chị khóa trên mà Trương Tiểu Xuyên thầm yêu. Điều ngạc nhiên hơn là ở phần sau, cô phát hiện ra một trang sách viết kín tên của Trương Tiểu Xuyên, còn có bức thư tình gửi anh ấy, thì ra Triệu Băng cũng tương tư, cũng đang thầm thương trộm nhớ Trương Tiểu Xuyên.
Ngô Phi Phi cảm thấy rất hứng thú với phát hiện này, nhưng ngay lập tức cô lại rơi vào tâm trạng khó xử, cô do dự không biết có nên nói chuyện này với Trương Tiểu Xuyên hay không. Nếu nói với anh ấy trong khi thời gian học còn lại không nhiều, không lâu nữa mỗi người một phương trời, biết rồi chỉ thêm phiền não, hơn thế từ góc độ của bản thân, cô ấy cũng không muốn nói với Trương Tiểu Xuyên. Vì thế cô ấy vẫn mượn cớ xin chỉ giáo, ngày ngày cùng Tiểu Xuyên ôn bài, cùng đi ăn cơm.
Trong buổi tối trước ngày tốt nghiệp, Trương Tiểu Xuyên đã uống rất nhiều, ôm chầm lấy Ngô Phi Phi, Phi Phi đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng bỗng nghe Tiểu Xuyên gọi “ Triệu Băng, Triệu Băng”. Ngô Phi Phi suy sụp, trong lúc đau khổ, cô đã kể hết cho Trương Tiểu Xuyên mọi chuyện. Vừa nghe xong, anh ấy liền tỉnh rượu…”
Quý Ngân Xuyên vội nói: “Này, ngắt lời một chút, làm gì có cách giải rượu hay vậy chứ? Giả tạo quá!”
Ngô Vũ Phi liền đính chính: “Được, như thế này đi, anh ấy vừa nghe xong rất xúc động rồi ngất đi, sau đó… sau đó các cậu nói xem nên thế nào, cái cậu Quý Ngân Xuyên đáng chết này, cậu làm loạn mạch suy nghĩ của tớ rồi đây này…”
Lúc đó trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh Ngô Phi Phi hô hấp nhân tạo cho Trươgn Tiểu Xuyên. Đúng, cách này được, vừa thông minh vừa thắng thế, thế là tôi tiếp lời: “Sau đó thì Ngô Phi Phi làm hô hấp nhân tạo cho Trương Tiểu Xuyên, nhưng…”
Quý Ngân Xuyên ngắt lời, nhưng Tiểu Xuyên chỉ giả bộ ngất thôi…
Ngô Vũ Phi trợn mắt nói: “Chỉ có người như cậu mới hạ lưu như thế!”
Tôi đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, đúng vậy”.
Ngô Vũ Phi lại lườm tôi: “Cậu cũng đừng giả bộ, xem ra cậu cũng chẳng tốt đẹp gì.
“…Sau đó Tiểu Xuyên đã ngủ suốt ngày hôm sau, cho đến lúc Triệu Băng sắp lên tàu, chính Ngô Phi Phi đã lao vào khu ký túc nam, đánh thức cậu ta, sau đó hai người lao ra nhà ga”.
Ngô Vũ Phi lại xúc động nói: “Khi tàu sắp chuyển bánh, Trương Tiểu Xuyên mắt đẫm lệ bày tỏ tình cảm, đương nhiên cô gái đó cũng khóc, nhưng cảnh xúc động nhất là Ngô Phi Phi đứng dưới tàu nhìn theo, lệ tuôn như mưa, vừa chạy vừa khóc – nếu chưa hiểu thì tham khảo cảnh trong phim “Tân dòng sông li biệt”…
… Kết cục sau đó là, anh chàng Trương Tiểu Xuyên một thời gian sau khi thổ lộ với Triệu Băng đã quay về tìm Ngô Phi Phi, bởi lúc đó anh ta mới hiểu thì ra người yêu mình nhất, người tốt với mình nhất là Ngô Phi Phi. Anh ta quay lại tìm rất nhiều nơi: sân bóng, núi Lô Gia, ký túc xá nữ, cuối cùng ở nơi hai người lần đầu gặp gỡ - người bán sách kẻ mặc cả, anh ta đã gặp được Ngô Phi Phi hiện lên những ngày đã qua của hai người: cùng đi bộ dưới ánh trăng, lúc hoàng hôn Tiểu Xuyên tung hoành trên sân bóng…
… Trong cảnh này nhạc nổi lên, rất cảm động, hai người trao cho nhau nụ hôn dưới gốc sồi, rồi Phi Phi hỏi bao giờ Trương Tiểu Xuyên đi, cậu ấy nói: “Ngốc ạ, anh nói muốn đi bao giờ, anh tiếp tục ở đây học cao học”. Sau đó nhạc lại nổi lên, over.
Ngô Vũ Phi hào hứng: “Hay không? Hay không? Vỗ tay, vỗ tay…”
Tôi và Quý Ngân Xuyên đồng thanh nói: “Tầm thường quá!” Thật không chịu nổi Ngô Vũ Phi nữa, xem “Vườn sao băng” nhiều quá, luôn thích các kết thúc có hậu. Tôi nói: “Để tớ kể chuyện buồn hơn một chút nào”.
/41
|