Xuân Hỉ chặn lại nói: “Hai người bọn họ là đi theo Quý phi nương nương đến đây, vì cô nương đang tắm, Quý phi nương nương xông vào nô tỳ không ngăn được, nhưng hai hạ nhân kia dù thế nào cũng không được vào.”
“Tốt!” Tán thưởng gật đầu, “Vậy đưa hai người kia lại đây cho lão tử nhìn kỹ! Nhớ, lát nữa Hoàng thượng tới dù ta nói gì, các ngươi đều gật đầu là được! Nghe rõ chưa?”
“Nô tỳ tuân lệnh!”
“Tiểu Tần Tử!” Nàng nói với Tần đại ca, “Ngươi đi tìm Hoàng thượng, nói Cung Ánh Tuyền đã xảy ra chuyện, bảo hắn mau mau đến đây!”
Rồi nói với Xuân Hỉ: “Ngươi dẫn hai ba tiểu nha đầu lanh lợi ra ngoài, nói chuyện phiếm: Ừ... Tán gẫu đấy — Nói Quý phi nương nương muốn Hoàng thượng đến điên rồi, tự mình lột sạch quần áo vào Cung Ánh Tuyền tắm rửa, muốn dùng sắc dụ dỗ Hoàng thượng!”
“Cái này...” Tiểu nha đầu đổ mồ hôi lạnh, có chút khó xử, “Cô nương, việc này không phải quá...”
“Ta không phải là chủ tử của ngươi sao?”
“Dạ phải!” Xuân Hỉ cúi đầu.
“Lời chủ tử nói ngươi không nghe?”
Tiểu nha đầu lại cúi đầu, sau đó tự động kéo mấy nha đầu ra ngoài viện.
Khoảng nửa canh giờ, Hoắc Thiên Trạm tới.
Vệ Lai dám cam đoan, đây là lần đầu tiên cô nhiệt liệt hoan nghênh vị Hoàng đế bệ hạ này đến trước mặt mình.
Dường như cô dùng tốc độ nhanh nhất lẻn đến trước mặt Hoắc Thiên Trạm, cho đến khi Hoắc Thiên Trạm theo bản năng duỗi hai cánh tay tóm cô lại, phòng ngừa cô xông qua luôn người hắn.
“Này!” cô giãy khỏi vòng tay chắc chắn của hắn, lắc hai cái, “Ngươi đã tới rồi à! Người ta bắt nạt ta kia kìa, ngươi không tới ta không biết làm thế nào! Muốn ngủ cũng không được yên!”
Trời đã sớm tối đen, trong Cung Ánh Tuyền thắp rất nhiều đèn cung đình, từ xa nhìn lại rất đẹp.
“Nàng mà cũng có thể bị người khác bắt nạt ư?” Hoắc Thiên Trạm cười khổ, lại mang theo cưng chiều vô hạn, “Khi có người ngoài ở đây nàng có thề gọi ta là Hoàng thượng không? Lúc không có người ngoài thì nàng có thể gọi ta là Thiên Trạm! Đừng có gọi ‘này’ được không?” Mắt nhìn thấy nô tài đứng đầy sân cũng có chút lúng túng quay đầu đi chỗ khác, vị Hoàng đế này cũng có chút không kiềm chế được.
“Tốt!” Tán thưởng gật đầu, “Vậy đưa hai người kia lại đây cho lão tử nhìn kỹ! Nhớ, lát nữa Hoàng thượng tới dù ta nói gì, các ngươi đều gật đầu là được! Nghe rõ chưa?”
“Nô tỳ tuân lệnh!”
“Tiểu Tần Tử!” Nàng nói với Tần đại ca, “Ngươi đi tìm Hoàng thượng, nói Cung Ánh Tuyền đã xảy ra chuyện, bảo hắn mau mau đến đây!”
Rồi nói với Xuân Hỉ: “Ngươi dẫn hai ba tiểu nha đầu lanh lợi ra ngoài, nói chuyện phiếm: Ừ... Tán gẫu đấy — Nói Quý phi nương nương muốn Hoàng thượng đến điên rồi, tự mình lột sạch quần áo vào Cung Ánh Tuyền tắm rửa, muốn dùng sắc dụ dỗ Hoàng thượng!”
“Cái này...” Tiểu nha đầu đổ mồ hôi lạnh, có chút khó xử, “Cô nương, việc này không phải quá...”
“Ta không phải là chủ tử của ngươi sao?”
“Dạ phải!” Xuân Hỉ cúi đầu.
“Lời chủ tử nói ngươi không nghe?”
Tiểu nha đầu lại cúi đầu, sau đó tự động kéo mấy nha đầu ra ngoài viện.
Khoảng nửa canh giờ, Hoắc Thiên Trạm tới.
Vệ Lai dám cam đoan, đây là lần đầu tiên cô nhiệt liệt hoan nghênh vị Hoàng đế bệ hạ này đến trước mặt mình.
Dường như cô dùng tốc độ nhanh nhất lẻn đến trước mặt Hoắc Thiên Trạm, cho đến khi Hoắc Thiên Trạm theo bản năng duỗi hai cánh tay tóm cô lại, phòng ngừa cô xông qua luôn người hắn.
“Này!” cô giãy khỏi vòng tay chắc chắn của hắn, lắc hai cái, “Ngươi đã tới rồi à! Người ta bắt nạt ta kia kìa, ngươi không tới ta không biết làm thế nào! Muốn ngủ cũng không được yên!”
Trời đã sớm tối đen, trong Cung Ánh Tuyền thắp rất nhiều đèn cung đình, từ xa nhìn lại rất đẹp.
“Nàng mà cũng có thể bị người khác bắt nạt ư?” Hoắc Thiên Trạm cười khổ, lại mang theo cưng chiều vô hạn, “Khi có người ngoài ở đây nàng có thề gọi ta là Hoàng thượng không? Lúc không có người ngoài thì nàng có thể gọi ta là Thiên Trạm! Đừng có gọi ‘này’ được không?” Mắt nhìn thấy nô tài đứng đầy sân cũng có chút lúng túng quay đầu đi chỗ khác, vị Hoàng đế này cũng có chút không kiềm chế được.
/197
|