“Ngươi... Ngươi...” Vị Quý phi này bắt đầu cứng lưỡi, thật sự là không biết nên nói chuyện với cô nương Lam Ánh Nhi này thế nào.
Lại nói, hôm nay nàng ta cực kì tức giận chạy đến Cung Ánh Tuyền này, hoàn toàn là vì hành động đêm qua của Hoàng thượng.
Vốn là lật thẻ bài trúng cung Quý phi của nàng ta, lại không ngờ rằng người mình chờ được là một Hoàng thượng say khướt.
Được rồi! Uống nhiều thì uống nhiều, nhưng tại sao có thể quá đáng đến mức khi ôm nàng cũng không ngừng gọi “Ánh Nhi, Ánh Nhi!”
Tô Nguyệt Như nàng dẫu gì cũng là trắc phi trong phủ Trạm vương, bây giờ ngoại trừ Hoàng hậu thì nàng ta chính là nữ nhân tôn quý nhất trong hậu cung phi tần, sao có thể chịu nhục như vậy được.
Vì vậy hỏi thăm được Hoàng thượng đêm nay nghị sự với Triệu tướng quân trở về từ biên cương, lúc này mới tức giận đến Cung Ánh Tuyền tìm Lam Ánh Nhi làm loạn.
Nhưng lại không ngờ...
“Cộp!”
Đột nhiên, Vệ Lai lập tức nhảy từ bàn đá xuống, chạy đến trước mặt nàng, duỗi tay ra, sờ tới quần áo chỗ eo nàng ta: Sau đó dùng lực xé ra, cẩm phục đắt tiền lập tức bung ra.
“Á!” Tô Nguyệt Như sợ tới mức hét to một tiếng.
Nhưng động tác của Vệ Lai không ngừng, dưới chân lại trơn trượt lùi ra sau, kéo đống y phục đẹp đẽ kia xuống.
Bước kế tiếp, áo lót trong cái yếm.
Cho đến khi cả người vị Quý phi nọ trần như nhộng, lúc này mới nhấc chân, không khách khí chút nào đạp nàng vào suối nước nóng.
“Muốn Hoàng thượng hả? Chờ đấy, lão tử gọi hộ ngươi!”
Nói xong, cầm y phục của đối phương quẳng ra ngoài.
Tô Nguyệt Như sợ đến choáng váng, vòng hai tay ra trước bảo vệ ngực, vừa cố gắng rụt người xuống nước, đồng thời trong miệng kêu lên: “Lam Ánh Nhi, ngươi làm gì! Ngươi trả quần áo lại cho bổn cung!”
Vệ Lai sao có thể nghe nàng, cô không thèm để ý, ôm đống quần áo kia ra khỏi phòng tắm.
Lại sai Xuân Hỉ đóng cửa phòng tắm lại, sau đó nói với một đám hạ nhân đã vây xung quanh: “Không cho phép bất kỳ ai vào, tất cả ở đây canh chừng cho lão tử!”
Ngay sau đó phát hiện ra có hai nha đầu lạ đang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn cô, sửng sốt, “Ai nữa đây?”
Lại nói, hôm nay nàng ta cực kì tức giận chạy đến Cung Ánh Tuyền này, hoàn toàn là vì hành động đêm qua của Hoàng thượng.
Vốn là lật thẻ bài trúng cung Quý phi của nàng ta, lại không ngờ rằng người mình chờ được là một Hoàng thượng say khướt.
Được rồi! Uống nhiều thì uống nhiều, nhưng tại sao có thể quá đáng đến mức khi ôm nàng cũng không ngừng gọi “Ánh Nhi, Ánh Nhi!”
Tô Nguyệt Như nàng dẫu gì cũng là trắc phi trong phủ Trạm vương, bây giờ ngoại trừ Hoàng hậu thì nàng ta chính là nữ nhân tôn quý nhất trong hậu cung phi tần, sao có thể chịu nhục như vậy được.
Vì vậy hỏi thăm được Hoàng thượng đêm nay nghị sự với Triệu tướng quân trở về từ biên cương, lúc này mới tức giận đến Cung Ánh Tuyền tìm Lam Ánh Nhi làm loạn.
Nhưng lại không ngờ...
“Cộp!”
Đột nhiên, Vệ Lai lập tức nhảy từ bàn đá xuống, chạy đến trước mặt nàng, duỗi tay ra, sờ tới quần áo chỗ eo nàng ta: Sau đó dùng lực xé ra, cẩm phục đắt tiền lập tức bung ra.
“Á!” Tô Nguyệt Như sợ tới mức hét to một tiếng.
Nhưng động tác của Vệ Lai không ngừng, dưới chân lại trơn trượt lùi ra sau, kéo đống y phục đẹp đẽ kia xuống.
Bước kế tiếp, áo lót trong cái yếm.
Cho đến khi cả người vị Quý phi nọ trần như nhộng, lúc này mới nhấc chân, không khách khí chút nào đạp nàng vào suối nước nóng.
“Muốn Hoàng thượng hả? Chờ đấy, lão tử gọi hộ ngươi!”
Nói xong, cầm y phục của đối phương quẳng ra ngoài.
Tô Nguyệt Như sợ đến choáng váng, vòng hai tay ra trước bảo vệ ngực, vừa cố gắng rụt người xuống nước, đồng thời trong miệng kêu lên: “Lam Ánh Nhi, ngươi làm gì! Ngươi trả quần áo lại cho bổn cung!”
Vệ Lai sao có thể nghe nàng, cô không thèm để ý, ôm đống quần áo kia ra khỏi phòng tắm.
Lại sai Xuân Hỉ đóng cửa phòng tắm lại, sau đó nói với một đám hạ nhân đã vây xung quanh: “Không cho phép bất kỳ ai vào, tất cả ở đây canh chừng cho lão tử!”
Ngay sau đó phát hiện ra có hai nha đầu lạ đang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn cô, sửng sốt, “Ai nữa đây?”
/197
|