“Được!” Vệ Lai rất sảng khoái gật đầu.
Thứ nhất cô cũng có chút hứng thú với việc đi săn, thứ hai là thật sự cảm thấy hôm nay không thích hợp để nói với hắn chuyện đi khỏi đây, nói không tốt sợ rằng khiến hắn mất hứng.
Trở mặt với vị Hoàng đế này đối với cô mà nói không có chút ích lợi nào cả.
“Ừ! Một lát nữa để Xuân Hỉ thay đồ cho nàng, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai ta đến đón nàng.”
Nói dứt lời, nhanh chóng xoay người rời đi.
Vệ Lai cười cười, cô biết, để một người đàn ông khống chế được dục vọng với cô gái mà mình yêu, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.
Huống chi hắn còn là Hoàng thượng!
...
Ngày hôm sau đi săn, Xuân Hỉ dậy sớm nâng một cái áo choàng dày đến.
Vệ Lai có chút khó xử, vuốt lông tơ trên áo bất đắc dĩ nói: “Còn chưa đến mùa Đông, không đến nỗi phải mặc cái áo dày này chứ?”
Tiểu nha đầu lắc đầu: “Trên người cô nương còn có thương tích, bãi săn bên kia gió rất lớn, người bị thương cơ thể vốn yếu, người cũng không thể để bị cảm lạnh.”
Không so đo với nàng nữa, Vệ Lai tự mình cầm cái áo choàng bình thường choàng lên, sau đó nói:
“Ta khoác cái này trước, nếu lạnh thật, ngươi lấy cái kia ra thay.”
Vừa ra cửa phòng, đúng lúc Hoắc Thiên Trạm bước vào cửa cung, phía sau là Hoàng hậu Thuần Vu Yến.
Vệ Lai than nhẹ một tiếng, thật rất thông cảm với cảnh ngộ của Thuần Vu Yến.
Nếu là cô, để cô cùng với trượng phu đi đón nữ nhân hắn yêu, vậy nếu không phải cô bị điên thì chính là sắp điên...
Lúc xuất cung, Thuần Vu Yến để Vệ Lai ngồi cùng chiếc long xa với Hoắc Thiên Trạm, mình lại ngồi trong xe khác nói là đi bồi Thái hoàng Thái hậu.
Vệ Lai giữ nàng lại, hơi hất cằm về phía Hoắc Thiên Trạm...
“Ai thèm ngồi cùng hắn, buồn muốn chết! Yến Yến ngươi nhanh đi chịu khổ đi, để cho ta mang theo Xuân Hỉ yên tĩnh!”
Hoắc Thiên Trạm bất đắc dĩ, không quan tâm đến nàng nữa, chỉ nói với Thuần Vu Yến: “Hoàng hậu cùng trẫm ngồi long xa, đây là quy định.” Sau liền xoay người bỏ đi, không để ý Vệ Lai nữa.
Bãi săn ở Kinh Giao, đoàn người chậm rãi đi gần hai canh giờ mới đến nơi.
Trời hơi âm u, nặng nề như sắp có tuyết rơi: Hoắc Thiên Trạm từ trên long xa xuống vừa hay nhìn thấy Vệ Lai cũng nhảy xuống từ một chiếc xe khác, không khỏi chậm rãi tiến lên, nghĩ nghĩ, trầm giọng nói:
“Ngày nàng gả cho hoàng huynh, cũng âm u như thế.”
Thứ nhất cô cũng có chút hứng thú với việc đi săn, thứ hai là thật sự cảm thấy hôm nay không thích hợp để nói với hắn chuyện đi khỏi đây, nói không tốt sợ rằng khiến hắn mất hứng.
Trở mặt với vị Hoàng đế này đối với cô mà nói không có chút ích lợi nào cả.
“Ừ! Một lát nữa để Xuân Hỉ thay đồ cho nàng, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai ta đến đón nàng.”
Nói dứt lời, nhanh chóng xoay người rời đi.
Vệ Lai cười cười, cô biết, để một người đàn ông khống chế được dục vọng với cô gái mà mình yêu, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.
Huống chi hắn còn là Hoàng thượng!
...
Ngày hôm sau đi săn, Xuân Hỉ dậy sớm nâng một cái áo choàng dày đến.
Vệ Lai có chút khó xử, vuốt lông tơ trên áo bất đắc dĩ nói: “Còn chưa đến mùa Đông, không đến nỗi phải mặc cái áo dày này chứ?”
Tiểu nha đầu lắc đầu: “Trên người cô nương còn có thương tích, bãi săn bên kia gió rất lớn, người bị thương cơ thể vốn yếu, người cũng không thể để bị cảm lạnh.”
Không so đo với nàng nữa, Vệ Lai tự mình cầm cái áo choàng bình thường choàng lên, sau đó nói:
“Ta khoác cái này trước, nếu lạnh thật, ngươi lấy cái kia ra thay.”
Vừa ra cửa phòng, đúng lúc Hoắc Thiên Trạm bước vào cửa cung, phía sau là Hoàng hậu Thuần Vu Yến.
Vệ Lai than nhẹ một tiếng, thật rất thông cảm với cảnh ngộ của Thuần Vu Yến.
Nếu là cô, để cô cùng với trượng phu đi đón nữ nhân hắn yêu, vậy nếu không phải cô bị điên thì chính là sắp điên...
Lúc xuất cung, Thuần Vu Yến để Vệ Lai ngồi cùng chiếc long xa với Hoắc Thiên Trạm, mình lại ngồi trong xe khác nói là đi bồi Thái hoàng Thái hậu.
Vệ Lai giữ nàng lại, hơi hất cằm về phía Hoắc Thiên Trạm...
“Ai thèm ngồi cùng hắn, buồn muốn chết! Yến Yến ngươi nhanh đi chịu khổ đi, để cho ta mang theo Xuân Hỉ yên tĩnh!”
Hoắc Thiên Trạm bất đắc dĩ, không quan tâm đến nàng nữa, chỉ nói với Thuần Vu Yến: “Hoàng hậu cùng trẫm ngồi long xa, đây là quy định.” Sau liền xoay người bỏ đi, không để ý Vệ Lai nữa.
Bãi săn ở Kinh Giao, đoàn người chậm rãi đi gần hai canh giờ mới đến nơi.
Trời hơi âm u, nặng nề như sắp có tuyết rơi: Hoắc Thiên Trạm từ trên long xa xuống vừa hay nhìn thấy Vệ Lai cũng nhảy xuống từ một chiếc xe khác, không khỏi chậm rãi tiến lên, nghĩ nghĩ, trầm giọng nói:
“Ngày nàng gả cho hoàng huynh, cũng âm u như thế.”
/197
|