Vệ Lai không để ý đến hắn, trước mặt nhiều người như vậy lại cố tình đi đến trước mặt cô, chỉ vì một câu này thôi sao?
Cô còn chưa ngốc đến mức vào thời điểm này nói chuyện về Tiên Đế với hắn, chứ đừng nói đến thời tiết quỷ quái gì đó.
Xuân Hỉ nói, thành Bắc Giao này là một bãi săn của hoàng gia ở thành Sở Đô, mỗi khi đến hai mùa Xuân và Thu sẽ có mấy lượt săn.
Tổ tiên hoàng tộc Thiên Sở có được như ngày nay là từ trên lưng ngựa, họ vốn là người Du Mục, từng bước từng bước từ bắc đến nam dời đô đến nơi này.
Tuy rằng đến thế hệ ngày nay bản tính của người du mục đã ko còn nhiều lắm, nhưng vẫn yêu thích cưỡi ngựa bắn cung.
Vệ Lai không đi cùng Hoắc Thiên Trạm, chỉ đứng xen lẫn trong đống người đi theo xa xa.
Cuối cùng đợi đến khi Hoắc Thiên Trạm dẫn cả đám ngồi xuống ở vị trí đã sớm chuẩn bị sẵn, cô mới kéo Xuân Hỉ chọn một cái ghế để ngồi.
Hoắc Thiên Trạm cố ý nhìn về phía cô, cô quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn vào ánh mắt của hắn: Bởi vì ở bên cạnh cô còn có Lão thái thái lạnh lùng nhìn cô, nhìn tới mức ánh mắt có thể ăn thịt người.
Ba tiếng trống vang lên, cuộc đi săn cuối cùng trong năm của nước Thiên Sở bắt đầu.
Mắt nhìn người đi săn giục ngựa chạy vào rừng, vũ trụ nhỏ trong cơ thể Vệ Lai đang hừng hực thiêu đốt.
Cô biết cưỡi ngựa, săn thú cô cũng biết, thậm chí cô từng sống trong một bộ tộc ở Nam Phi hơn ba tháng, ngày ngày đều săn thú với người trong bộ tộc mà sống.
Đáng tiếc tất cả những người đi săn đều là nam nhân, đáng tiếc hơn nữa trên người cô còn có thương tích, sẽ không ai đồng ý cho cô tham gia.
Cô vẫn không cam lòng nhìn Hoắc Thiên Trạm, như hiểu được ý nghĩ trong đầu cô, Hoắc Thiên Trạm hơi lắc đầu với cô, chặt đứt ý nghĩ của cô.
Khoảng hơn nửa canh giờ, người đi săn đầu tiên trở về, mang theo chiến lợi phẩm của mình chờ Hoàng thượng phong thưởng đất.
Cô cho là cuộc đi săn lần này cũng như vậy, cùng lắm là lại đổi vài nhóm người tiếp tục so đấu.
Đang chán địnhvào xe ngủ,lại nghe được một giọng nữ trong vắt vang lên:
“Hoàng thượng, mẫu hậu! Hay là để thần thiếp đi so tài một phen!”
Cô còn chưa ngốc đến mức vào thời điểm này nói chuyện về Tiên Đế với hắn, chứ đừng nói đến thời tiết quỷ quái gì đó.
Xuân Hỉ nói, thành Bắc Giao này là một bãi săn của hoàng gia ở thành Sở Đô, mỗi khi đến hai mùa Xuân và Thu sẽ có mấy lượt săn.
Tổ tiên hoàng tộc Thiên Sở có được như ngày nay là từ trên lưng ngựa, họ vốn là người Du Mục, từng bước từng bước từ bắc đến nam dời đô đến nơi này.
Tuy rằng đến thế hệ ngày nay bản tính của người du mục đã ko còn nhiều lắm, nhưng vẫn yêu thích cưỡi ngựa bắn cung.
Vệ Lai không đi cùng Hoắc Thiên Trạm, chỉ đứng xen lẫn trong đống người đi theo xa xa.
Cuối cùng đợi đến khi Hoắc Thiên Trạm dẫn cả đám ngồi xuống ở vị trí đã sớm chuẩn bị sẵn, cô mới kéo Xuân Hỉ chọn một cái ghế để ngồi.
Hoắc Thiên Trạm cố ý nhìn về phía cô, cô quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn vào ánh mắt của hắn: Bởi vì ở bên cạnh cô còn có Lão thái thái lạnh lùng nhìn cô, nhìn tới mức ánh mắt có thể ăn thịt người.
Ba tiếng trống vang lên, cuộc đi săn cuối cùng trong năm của nước Thiên Sở bắt đầu.
Mắt nhìn người đi săn giục ngựa chạy vào rừng, vũ trụ nhỏ trong cơ thể Vệ Lai đang hừng hực thiêu đốt.
Cô biết cưỡi ngựa, săn thú cô cũng biết, thậm chí cô từng sống trong một bộ tộc ở Nam Phi hơn ba tháng, ngày ngày đều săn thú với người trong bộ tộc mà sống.
Đáng tiếc tất cả những người đi săn đều là nam nhân, đáng tiếc hơn nữa trên người cô còn có thương tích, sẽ không ai đồng ý cho cô tham gia.
Cô vẫn không cam lòng nhìn Hoắc Thiên Trạm, như hiểu được ý nghĩ trong đầu cô, Hoắc Thiên Trạm hơi lắc đầu với cô, chặt đứt ý nghĩ của cô.
Khoảng hơn nửa canh giờ, người đi săn đầu tiên trở về, mang theo chiến lợi phẩm của mình chờ Hoàng thượng phong thưởng đất.
Cô cho là cuộc đi săn lần này cũng như vậy, cùng lắm là lại đổi vài nhóm người tiếp tục so đấu.
Đang chán địnhvào xe ngủ,lại nghe được một giọng nữ trong vắt vang lên:
“Hoàng thượng, mẫu hậu! Hay là để thần thiếp đi so tài một phen!”
/197
|