Trong mắt nàng mang theo mong đợi, rất chân thành, tuyệt đối không giống giả vờ.
Hoắc Thiên Trạm lại hớp một ngụm rượu, nhìn nàng thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, mở miệng nói.
“Nàng đã hỏi, vậy thì ta sẽ nói!” Hắn muốn đưa tay ra giữ vai Vệ Lai, nhưng cánh tay mới đưa ra được một nửa lại dừng giữa không trung, tuy vậy vẫn không hạ xuống. Lúc thu tay về, cởi áo choàng của mình ra đưa tới — “Ban đêm gió lạnh, lấy cái này đắp lên chân sẽ ấm hơn chút.”
Vệ Lai cười nhận lấy, ngoại trừ thân phận của Hoàng thượng và chuyện huynh đệ tranh thê, Hoắc Thiên Trạm thật ra không tệ.
“Ánh Nhi!” Hắn bắt đầu nói chuyện xưa của nàng, “Nàng là nữ nhi của tộc trưởng Tộc Nhu Thiên, năm nay 16 tuổi. Tộc Nhu Thiên ở nơi tận cùng phía Tây Thiên Sở, cũng không tính là lớn, nhưng nơi đó lại thờ thần linh phụng thần linh các đời quốc quân công nhận. Cũng không biết từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu, Hoàng đế Thiên Sở các đời mỗi khi có đại hỉ, đại tang, đại nạn, cũng sẽ đến Tộc Nhu Thiên tế bái, cầu nguyện tượng thần. Dần dần, nơi đó và Hoàng gia liền sinh ra một cầu nối ngầm. Nói là bộ tộc nhỏ, nhưng lại được Hoàng gia ra sức bảo vệ, Tộc Trưởng nơi đó nghiễm nhiên thành vua một cõi. Nàng là nữ nhi của tộc trưởng, đương nhiên cũng sẽ giống như công chúa.”
Vệ Lai nhíu mày, “Công chúa giả, không làm cũng được.”
Hoắc Thiên Trạm không để ý nàng, tiếp tục nói.
“Ba năm trước, Tiên Đế mới vừa lên ngôi. Tình cờ thấy nước sông lên cao, ta theo hoàng huynh cùng nhau đến Tộc Nhu Thiên cúng bái thần linh. Khi đó ta còn là Vương gia nhàn hạ, không có ý định gì với triều chính. Khi Hoàng huynh cúng bái thần linh, ta lén chạy ra ngoài đi dạo xung quanh. Tộc Nhu Thiên các nàng có một hồ nhỏ rất đẹp, phía trên mọc đầy hoa sen, còn mở cả đường cho người ta chơi thuyền. Ta đến bên hồ vốn chỉ muốn ngắm phong cảnh, tình cờ thấy nàng đang chơi thuyền trên hồ.”
Khi hắn nói chuyện hoàn toàn như người chìm vào trong ký ức, ánh mắt sâu kín tìm kiếm trên mặt nước, giống như nơi này chính là hồ nước ở Tộc Nhu Thiên ấy. Giống như lúc này đây trên mặt nước đang có một cô gái chèo thuyền đi qua, tên nàng ấy là Lam Ánh Nhi...
Hoắc Thiên Trạm lại hớp một ngụm rượu, nhìn nàng thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, mở miệng nói.
“Nàng đã hỏi, vậy thì ta sẽ nói!” Hắn muốn đưa tay ra giữ vai Vệ Lai, nhưng cánh tay mới đưa ra được một nửa lại dừng giữa không trung, tuy vậy vẫn không hạ xuống. Lúc thu tay về, cởi áo choàng của mình ra đưa tới — “Ban đêm gió lạnh, lấy cái này đắp lên chân sẽ ấm hơn chút.”
Vệ Lai cười nhận lấy, ngoại trừ thân phận của Hoàng thượng và chuyện huynh đệ tranh thê, Hoắc Thiên Trạm thật ra không tệ.
“Ánh Nhi!” Hắn bắt đầu nói chuyện xưa của nàng, “Nàng là nữ nhi của tộc trưởng Tộc Nhu Thiên, năm nay 16 tuổi. Tộc Nhu Thiên ở nơi tận cùng phía Tây Thiên Sở, cũng không tính là lớn, nhưng nơi đó lại thờ thần linh phụng thần linh các đời quốc quân công nhận. Cũng không biết từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu, Hoàng đế Thiên Sở các đời mỗi khi có đại hỉ, đại tang, đại nạn, cũng sẽ đến Tộc Nhu Thiên tế bái, cầu nguyện tượng thần. Dần dần, nơi đó và Hoàng gia liền sinh ra một cầu nối ngầm. Nói là bộ tộc nhỏ, nhưng lại được Hoàng gia ra sức bảo vệ, Tộc Trưởng nơi đó nghiễm nhiên thành vua một cõi. Nàng là nữ nhi của tộc trưởng, đương nhiên cũng sẽ giống như công chúa.”
Vệ Lai nhíu mày, “Công chúa giả, không làm cũng được.”
Hoắc Thiên Trạm không để ý nàng, tiếp tục nói.
“Ba năm trước, Tiên Đế mới vừa lên ngôi. Tình cờ thấy nước sông lên cao, ta theo hoàng huynh cùng nhau đến Tộc Nhu Thiên cúng bái thần linh. Khi đó ta còn là Vương gia nhàn hạ, không có ý định gì với triều chính. Khi Hoàng huynh cúng bái thần linh, ta lén chạy ra ngoài đi dạo xung quanh. Tộc Nhu Thiên các nàng có một hồ nhỏ rất đẹp, phía trên mọc đầy hoa sen, còn mở cả đường cho người ta chơi thuyền. Ta đến bên hồ vốn chỉ muốn ngắm phong cảnh, tình cờ thấy nàng đang chơi thuyền trên hồ.”
Khi hắn nói chuyện hoàn toàn như người chìm vào trong ký ức, ánh mắt sâu kín tìm kiếm trên mặt nước, giống như nơi này chính là hồ nước ở Tộc Nhu Thiên ấy. Giống như lúc này đây trên mặt nước đang có một cô gái chèo thuyền đi qua, tên nàng ấy là Lam Ánh Nhi...
/197
|