Vệ Lai chủ động đưa tay qua cho hắn cầm, Hoắc Thiên Trạm cảm kích nhìn nàng, sau đó tiếp tục nói.
“Ta còn nhớ, khi đó nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, nổi bật giữa lá hoa sen xanh rậm trong hồ, xinh đẹp đến nỗi ta nhìn tưởng như tiên nữ hạ xuống phàm trần. Ta muốn nói chuyện với nàng, nhưng thuyền nàng đã đi khá xa rồi, ta liền lượm cục đá ném lên mặt hồ. Lại không ngờ, thuyền của nàng bị cỏ lau cuốn lấy, lập tức lật một nửa. Ta sốt ruột, dùng khinh công nhẹ bay đến giữa hồ cứu nàng, khi vớt nàng từ trong nước lên, mặt nàng trắng bệch như tờ giấy. Cả đời này của Hoắc Thiên Trạm ta chưa từng có lúc nào lo lắng cho một người ngoài như vậy, cho nên ta biết rõ, Lam Ánh Nhi nàng là ác mộng mà cả đời ta không trốn thoát được.”
“Sau đó thì sao?” Vệ Lai nhíu lông mày, “Theo lý thuyết ở tình huống như thế, Lam Ánh Nhi động lòng với ngươi, là chuyện rất hợp lý!”
Hoắc Thiên Trạm nhăn mũi với nàng, rất yêu thương đưa tay vỗ nhẹ một cái lên đầu nàng.
“Nàng cũng biết là chuyện rất hợp lý! Nhưng tại sao nàng hết lần này tới lần khác không trao trái tim cho ta?”
“Lam Ánh Nhi nhất định là ngu ngốc rồi!” Vệ Lai có thể tưởng tượng ra một hình ảnh như vậy, đó là cảnh tượng kinh điển thường xuất hiện trong phim truyền hình. Nếu là phim truyền hình ở thế kỷ 21, có lẽ cô sẽ giơ ngón giữa với TV sau đó mắng nó cẩu huyết. Nhưng giờ được nghe một cổ nhân sống sờ sờ sinh động nói ra, lại chân thật như vậy.
“Ông trời, luôn không theo ý nguyện của con người.” Hoắc Thiên Trạm xoa tóc nàng, trong ánh mắt có chút tức giận, lại như cẩn thận, muốn trách nàng, cuối cùng không đành lòng. “Là muốn nâng niu nàng trong tay, nhưng sau đấy hoàng huynh lại trúng cỏ độc trong núi, độc kia nàng lại giải được. Nàng giải độc cho huynh ấy một ngày, lại chăm sóc huynh ấy mười ngày... Khi nàng xuất hiện trước mặt ta lần nữa, trong lòng chỉ có mỗi hoàng huynh thôi.”
Vệ Lai trầm mặc, cô không biết dáng vẻ của Tiên Đế kia như thế nào, cũng không biết Tiên Đế lấy được trái tim Lam Ánh Nhi như thế nào.
Nhưng trong thời gian ở chung, tính tình Hoắc Thiên Trạm, Hoắc Thiên Trạm đối tốt với cô thật sự thấy rõ.
Thật lòng mà nói, một Hoàng đế có thể làm được như thế, là quá đủ rồi.
“Ta còn nhớ, khi đó nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, nổi bật giữa lá hoa sen xanh rậm trong hồ, xinh đẹp đến nỗi ta nhìn tưởng như tiên nữ hạ xuống phàm trần. Ta muốn nói chuyện với nàng, nhưng thuyền nàng đã đi khá xa rồi, ta liền lượm cục đá ném lên mặt hồ. Lại không ngờ, thuyền của nàng bị cỏ lau cuốn lấy, lập tức lật một nửa. Ta sốt ruột, dùng khinh công nhẹ bay đến giữa hồ cứu nàng, khi vớt nàng từ trong nước lên, mặt nàng trắng bệch như tờ giấy. Cả đời này của Hoắc Thiên Trạm ta chưa từng có lúc nào lo lắng cho một người ngoài như vậy, cho nên ta biết rõ, Lam Ánh Nhi nàng là ác mộng mà cả đời ta không trốn thoát được.”
“Sau đó thì sao?” Vệ Lai nhíu lông mày, “Theo lý thuyết ở tình huống như thế, Lam Ánh Nhi động lòng với ngươi, là chuyện rất hợp lý!”
Hoắc Thiên Trạm nhăn mũi với nàng, rất yêu thương đưa tay vỗ nhẹ một cái lên đầu nàng.
“Nàng cũng biết là chuyện rất hợp lý! Nhưng tại sao nàng hết lần này tới lần khác không trao trái tim cho ta?”
“Lam Ánh Nhi nhất định là ngu ngốc rồi!” Vệ Lai có thể tưởng tượng ra một hình ảnh như vậy, đó là cảnh tượng kinh điển thường xuất hiện trong phim truyền hình. Nếu là phim truyền hình ở thế kỷ 21, có lẽ cô sẽ giơ ngón giữa với TV sau đó mắng nó cẩu huyết. Nhưng giờ được nghe một cổ nhân sống sờ sờ sinh động nói ra, lại chân thật như vậy.
“Ông trời, luôn không theo ý nguyện của con người.” Hoắc Thiên Trạm xoa tóc nàng, trong ánh mắt có chút tức giận, lại như cẩn thận, muốn trách nàng, cuối cùng không đành lòng. “Là muốn nâng niu nàng trong tay, nhưng sau đấy hoàng huynh lại trúng cỏ độc trong núi, độc kia nàng lại giải được. Nàng giải độc cho huynh ấy một ngày, lại chăm sóc huynh ấy mười ngày... Khi nàng xuất hiện trước mặt ta lần nữa, trong lòng chỉ có mỗi hoàng huynh thôi.”
Vệ Lai trầm mặc, cô không biết dáng vẻ của Tiên Đế kia như thế nào, cũng không biết Tiên Đế lấy được trái tim Lam Ánh Nhi như thế nào.
Nhưng trong thời gian ở chung, tính tình Hoắc Thiên Trạm, Hoắc Thiên Trạm đối tốt với cô thật sự thấy rõ.
Thật lòng mà nói, một Hoàng đế có thể làm được như thế, là quá đủ rồi.
/197
|