Nói xong, Tần đại ca không ở lâu thêm một khắc nào nữa, vội vàng ra khỏi phòng.
Vệ Lai mở ra, đó là một khối vàng ròng đánh thành khóa Trường Mệnh, cho trẻ mới sinh đeo. Rất nặng, tính chất không tồi.
Nhưng vừa nhìn đã biết là trải qua năm tháng, cũ cũ, phía trên phủ một lớp bụi.
Lại mở thư, quả nhiên là bút tích quen thuộc của tộc trưởng tộc Nhu Thiên.
Còn chưa nhìn nội dung, trong lòng Vệ Lai đã có cảm giác ấm áp. Ngàn vàng cũng không bằng một tờ thư nhà, mặc dù bức thư nhà này là cho Lam Ánh Nhi...
“Con gái Ánh Nhi của ta!” Trên giấy thư, “Tần tiểu tử đã truyền lại lời của con cho cha, cha thấy rất an ủi. Nhưng con vẫn ở lại trong cung, cha thật sự lo lắng. Trong thiên hạ hoàng quyền chí thượng, ai biết Hoàng đế kia một ngày nào đó sẽ ép con. Chiếc khóa vàng trường mệnh này từ nhỏ con đã đeo, không phải phụ thân buồn lo vô cớ, chỉ sợ thật sự sẽ có ngày đó... Nếu như vậy, con hãy mang khóa vàng này đi gặp Thái Hoàng Thái Hậu, nếu lão nhân gia không quá hồ đồ, tuyệt đối sẽ không cho phép Hoàng đế làm ra chuyện quá đáng như vậy. Con gái Ánh Nhi của ta, nhớ lấy, cả đời chỉ cầu bình an là được rồi, đừng vào Hoàng Gia, đừng tham phú quý. Nhớ lấy!”
Đọc được dòng cuối, đôi mày thanh tú của Vệ Lai nhíu chặt. Không phải cô quá nhạy cảm, mà thật sự là phong thư và chiếc khóa vàng này làm cô dấy lên một suy nghĩ khác.
Vốn tưởng rằng Lam Ánh Nhi có phụ thân là một người có tư tưởng thoáng, biết cuộc sống trong thâm cung không tốt như người ngoài tưởng tượng, nên mới không muốn gả con gái vào.
Nhưng hôm nay xem ra, chuyện này hình như không hề đơn giản. Sở dĩ không để Lam Ánh Nhi vào cửa hoàng gia là còn có nguyên nhân khác sao!
Phiền lòng mà vo tờ giấy kia thành một nắm, sau đó đứng dậy ngâm nước, vo thành bột giấy rồi mới ném ra ngoài.
Chiếc khóa vàng kia được Vệ Lai đặt trên người, mặc dù không biết vật này rốt cuộc có ích gì, nhưng dù gì cũng là đồ của Lam Ánh Nhi, vẫn giữ lại thì hơn.
Vốn là một phong thư nhà rất ấm áp, trong lòng cô không hiểu sao lại dấy lên một tia nhạy cảm ức chế. Ấm áp không còn, chỉ dư lại phiền não.
Vệ Lai mở ra, đó là một khối vàng ròng đánh thành khóa Trường Mệnh, cho trẻ mới sinh đeo. Rất nặng, tính chất không tồi.
Nhưng vừa nhìn đã biết là trải qua năm tháng, cũ cũ, phía trên phủ một lớp bụi.
Lại mở thư, quả nhiên là bút tích quen thuộc của tộc trưởng tộc Nhu Thiên.
Còn chưa nhìn nội dung, trong lòng Vệ Lai đã có cảm giác ấm áp. Ngàn vàng cũng không bằng một tờ thư nhà, mặc dù bức thư nhà này là cho Lam Ánh Nhi...
“Con gái Ánh Nhi của ta!” Trên giấy thư, “Tần tiểu tử đã truyền lại lời của con cho cha, cha thấy rất an ủi. Nhưng con vẫn ở lại trong cung, cha thật sự lo lắng. Trong thiên hạ hoàng quyền chí thượng, ai biết Hoàng đế kia một ngày nào đó sẽ ép con. Chiếc khóa vàng trường mệnh này từ nhỏ con đã đeo, không phải phụ thân buồn lo vô cớ, chỉ sợ thật sự sẽ có ngày đó... Nếu như vậy, con hãy mang khóa vàng này đi gặp Thái Hoàng Thái Hậu, nếu lão nhân gia không quá hồ đồ, tuyệt đối sẽ không cho phép Hoàng đế làm ra chuyện quá đáng như vậy. Con gái Ánh Nhi của ta, nhớ lấy, cả đời chỉ cầu bình an là được rồi, đừng vào Hoàng Gia, đừng tham phú quý. Nhớ lấy!”
Đọc được dòng cuối, đôi mày thanh tú của Vệ Lai nhíu chặt. Không phải cô quá nhạy cảm, mà thật sự là phong thư và chiếc khóa vàng này làm cô dấy lên một suy nghĩ khác.
Vốn tưởng rằng Lam Ánh Nhi có phụ thân là một người có tư tưởng thoáng, biết cuộc sống trong thâm cung không tốt như người ngoài tưởng tượng, nên mới không muốn gả con gái vào.
Nhưng hôm nay xem ra, chuyện này hình như không hề đơn giản. Sở dĩ không để Lam Ánh Nhi vào cửa hoàng gia là còn có nguyên nhân khác sao!
Phiền lòng mà vo tờ giấy kia thành một nắm, sau đó đứng dậy ngâm nước, vo thành bột giấy rồi mới ném ra ngoài.
Chiếc khóa vàng kia được Vệ Lai đặt trên người, mặc dù không biết vật này rốt cuộc có ích gì, nhưng dù gì cũng là đồ của Lam Ánh Nhi, vẫn giữ lại thì hơn.
Vốn là một phong thư nhà rất ấm áp, trong lòng cô không hiểu sao lại dấy lên một tia nhạy cảm ức chế. Ấm áp không còn, chỉ dư lại phiền não.
/197
|