Bước nhanh đến trước cửa, vừa mở cửa, đang chuẩn bị kêu Tần đại ca đi vào hỏi thăm, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy Thuần Vu Yến được rất nhiều hạ nhân vây quanh đang vào viện.
Hoàng hậu đến, cung nữ thái giám trong sân lập tức quỳ xuống đất đồng thời hô Thiên tuế.
Vệ Lai đứng ở cửa phòng chỉ ngây ngốc nhìn, không nói gì, cũng không hành lễ.
Dĩ nhiên, Thuần Vu Yến sẽ không so đo những thứ này với nàng. Nhiều ngày như vậy nàng đã sớm biết tính khí Vệ Lai, để nàng chịu những ràng buộc lễ giáo này, thật sự là quá khó khăn.
“Các ngươi chờ bên ngoài, không có sự cho phép của ta, không ai được phép đi vào!” Trầm giọng phân phó một tiếng, bọn hạ nhân lập tức lùi về phía sau ba bước, cùng hô. “Vâng.”!
Vệ Lai nhún nhún vai, biết Thuần Vu Yến tuyệt đối không chỉ đơn giản là đến thăm nàng.
Chỉ hơi đau đầu với nữ nhân khổ tình này, nhìn bộ dáng cô buồn rầu thê lương, thật sự là có tán gẫu cũng sẽ sa sút theo tâm trạng.
Được rồi! Hiện giờ cô vốn đã hơi sa sút...A, không đúng, là mất mát. Mất mát vì vốn tưởng rằng tình thân là ấm áp nhưng không ngờ lại xen lẫn chút gì đó khác.
Nếu để cô mang theo tâm tình như vậy nghe Thuần Vu Yến nói những câu chẳng vui vẻ gì mấy, Vệ Lai rất khó bảo đảm sau khi nghe phải câu nào không thuận tai mình sẽ đá nàng ra ngoài mất.
Thấy nàng có chút không ổn, Thuần Vu Yến đi nhanh hai bước, sau đó kéo Vệ Lai.
“Sao vậy?” Vừa nói vừa đi vào trong, Xuân Hỉ lập tức ở ngoài kéo cửa phòng, “Có phải không ngủ được không? Nhìn sắc mặt ngươi trắng bệch như vậy, nhất định là không quen với lãnh cung này.”
Vệ Lai mắt trợn trắng, người này cái gì cũng nói được. Cái gì gọi là không quen? Có ai sẽ quen ở chỗ này?
“Ánh Nhi!” Thuần Vu Yến chủ động kéo cô ngồi xuống, “Ta biết nơi này kém xa Cung Ánh Tuyền. Chưa nói đến ôn tuyền kia, điều kiện phòng sân vốn cũng không bằng lúc trước. Ánh Nhi...” Nàng có chút khó xử, “Ta không biết ngươi có hận ta không, dù sao chủ ý này là ta đưa ra, là ta đưa ngươi từ một tòa cung tốt như vậy đến nơi này. Chỉ là Ánh Nhi ngươi ngàn vạn lần không được hiểu lầm, ta tuyệt đối không phải là cố ý gây chuyện với ngươi, mà thật sự là tình huống lúc đó quá bất tiện, nếu như mà ta không nói như vậy, sợ là không giải quyết được.”
Hoàng hậu đến, cung nữ thái giám trong sân lập tức quỳ xuống đất đồng thời hô Thiên tuế.
Vệ Lai đứng ở cửa phòng chỉ ngây ngốc nhìn, không nói gì, cũng không hành lễ.
Dĩ nhiên, Thuần Vu Yến sẽ không so đo những thứ này với nàng. Nhiều ngày như vậy nàng đã sớm biết tính khí Vệ Lai, để nàng chịu những ràng buộc lễ giáo này, thật sự là quá khó khăn.
“Các ngươi chờ bên ngoài, không có sự cho phép của ta, không ai được phép đi vào!” Trầm giọng phân phó một tiếng, bọn hạ nhân lập tức lùi về phía sau ba bước, cùng hô. “Vâng.”!
Vệ Lai nhún nhún vai, biết Thuần Vu Yến tuyệt đối không chỉ đơn giản là đến thăm nàng.
Chỉ hơi đau đầu với nữ nhân khổ tình này, nhìn bộ dáng cô buồn rầu thê lương, thật sự là có tán gẫu cũng sẽ sa sút theo tâm trạng.
Được rồi! Hiện giờ cô vốn đã hơi sa sút...A, không đúng, là mất mát. Mất mát vì vốn tưởng rằng tình thân là ấm áp nhưng không ngờ lại xen lẫn chút gì đó khác.
Nếu để cô mang theo tâm tình như vậy nghe Thuần Vu Yến nói những câu chẳng vui vẻ gì mấy, Vệ Lai rất khó bảo đảm sau khi nghe phải câu nào không thuận tai mình sẽ đá nàng ra ngoài mất.
Thấy nàng có chút không ổn, Thuần Vu Yến đi nhanh hai bước, sau đó kéo Vệ Lai.
“Sao vậy?” Vừa nói vừa đi vào trong, Xuân Hỉ lập tức ở ngoài kéo cửa phòng, “Có phải không ngủ được không? Nhìn sắc mặt ngươi trắng bệch như vậy, nhất định là không quen với lãnh cung này.”
Vệ Lai mắt trợn trắng, người này cái gì cũng nói được. Cái gì gọi là không quen? Có ai sẽ quen ở chỗ này?
“Ánh Nhi!” Thuần Vu Yến chủ động kéo cô ngồi xuống, “Ta biết nơi này kém xa Cung Ánh Tuyền. Chưa nói đến ôn tuyền kia, điều kiện phòng sân vốn cũng không bằng lúc trước. Ánh Nhi...” Nàng có chút khó xử, “Ta không biết ngươi có hận ta không, dù sao chủ ý này là ta đưa ra, là ta đưa ngươi từ một tòa cung tốt như vậy đến nơi này. Chỉ là Ánh Nhi ngươi ngàn vạn lần không được hiểu lầm, ta tuyệt đối không phải là cố ý gây chuyện với ngươi, mà thật sự là tình huống lúc đó quá bất tiện, nếu như mà ta không nói như vậy, sợ là không giải quyết được.”
/197
|