Cô biết Điện Thanh Tâm ở đâu, lần đó lấy cớ đi ra ngoài dạo đã từng đi ngang qua chỗ đó.
Vệ Lai lúc này thấy rất may mắn cục Quốc An huấn luyện khiến cô có năng lực xác định phương hướng và đường đi rất tốt, bằng không ban đêm ở cổ đại không có đèn đường chỉ có thể nương nhờ ánh trăng chiếu sáng, muốn tìm được một nơi mới chỉ đi qua một lần thật đúng là chẳng dễ dàng.
Đoạn đường này đi coi như thuận lợi, vòng vòng vèo vèo qua rất nhiều đường nhỏ, gặp mấy thái giám tuần tra ban đêm, rất dễ dàng tránh được.
Cũng may mấy ngày gần đây dưỡng thương khá tốt, cô đến tường viện bên cạnh Điện Thanh Tâm vịn một cành cây lật người lên cũng không có cảm giác lôi kéo đau đớn.
Đứng trên tường viện một lát, đợi chắc chắn phía dưới không có người, lúc này mới gần như không tiếng động lướt qua.
Vệ Lai không biết khinh công của cổ đại, nhưng tốc độ di chuyển thần bí và nhẫn thuật cũng là tứ đại vương bản lĩnh xuất chúng của cục Quốc An.
Mặc dù cô tập không tốt bằng Phượng Tố Nhi, nhưng tuyệt đối cũng có thể ứng phó với vài chuyện xảy ra.
Ít nhất vào lúc này cô leo tường nhảy vào viện, có thể làm đến mức thần không biết quỷ không hay.
Nghĩ Điện Thanh Tâm này hẳn là nơi Hoàng đế thương lượng nghị sự, Vệ Lai đi chưa được mấy bước liền phát hiện cấm quân bảo vệ và thái gián cung nữ không ngừng đi qua đi lại.
Đêm cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới một hai tiếng chim hót cũng có vẻ càng bất ngờ.
Vệ Lai vốn muốn tìm con đường nhỏ mò ra gian phòng có ánh nến sáng rực phía sau kia, nhưng chỉ đi chưa được mấy bước liền phát hiện ra ở nơi này thật sự có quá nhiều hạ nhân đi tới đi lui.
Muốn tránh bọn họ tuy rằng không phải không được, nhưng rất phiền phức, phải tốn chút công sức.
Cô không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn sớm nghe được Hoắc Thiên Trạm và thái tử đang thương lượng gì.
Mặc dù ngày mai hoặc mấy ngày nữa đi hỏi Hoắc Thiên Trạm, đối phương cũng nhất định sẽ nói đầu đuôi gốc ngọn cho nàng biết.
Nhưng Vệ Lai không chờ được!
Chuyện này liên quan đến an nguy của Quý Mạc Trần, sao cô có thể dửng dưng như thường được.
Cô muốn sớm biết kế hoạch của bọn họ đến sắp phát điên rồi, nếu như có thể, cô phải chuẩn bị ra đối sách vẹn toàn, tuyệt đối không thể để thái tử nổi lên nửa phần ý nghĩ hãm hại Quý Mạc Trần.
Vệ Lai lúc này thấy rất may mắn cục Quốc An huấn luyện khiến cô có năng lực xác định phương hướng và đường đi rất tốt, bằng không ban đêm ở cổ đại không có đèn đường chỉ có thể nương nhờ ánh trăng chiếu sáng, muốn tìm được một nơi mới chỉ đi qua một lần thật đúng là chẳng dễ dàng.
Đoạn đường này đi coi như thuận lợi, vòng vòng vèo vèo qua rất nhiều đường nhỏ, gặp mấy thái giám tuần tra ban đêm, rất dễ dàng tránh được.
Cũng may mấy ngày gần đây dưỡng thương khá tốt, cô đến tường viện bên cạnh Điện Thanh Tâm vịn một cành cây lật người lên cũng không có cảm giác lôi kéo đau đớn.
Đứng trên tường viện một lát, đợi chắc chắn phía dưới không có người, lúc này mới gần như không tiếng động lướt qua.
Vệ Lai không biết khinh công của cổ đại, nhưng tốc độ di chuyển thần bí và nhẫn thuật cũng là tứ đại vương bản lĩnh xuất chúng của cục Quốc An.
Mặc dù cô tập không tốt bằng Phượng Tố Nhi, nhưng tuyệt đối cũng có thể ứng phó với vài chuyện xảy ra.
Ít nhất vào lúc này cô leo tường nhảy vào viện, có thể làm đến mức thần không biết quỷ không hay.
Nghĩ Điện Thanh Tâm này hẳn là nơi Hoàng đế thương lượng nghị sự, Vệ Lai đi chưa được mấy bước liền phát hiện cấm quân bảo vệ và thái gián cung nữ không ngừng đi qua đi lại.
Đêm cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới một hai tiếng chim hót cũng có vẻ càng bất ngờ.
Vệ Lai vốn muốn tìm con đường nhỏ mò ra gian phòng có ánh nến sáng rực phía sau kia, nhưng chỉ đi chưa được mấy bước liền phát hiện ra ở nơi này thật sự có quá nhiều hạ nhân đi tới đi lui.
Muốn tránh bọn họ tuy rằng không phải không được, nhưng rất phiền phức, phải tốn chút công sức.
Cô không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn sớm nghe được Hoắc Thiên Trạm và thái tử đang thương lượng gì.
Mặc dù ngày mai hoặc mấy ngày nữa đi hỏi Hoắc Thiên Trạm, đối phương cũng nhất định sẽ nói đầu đuôi gốc ngọn cho nàng biết.
Nhưng Vệ Lai không chờ được!
Chuyện này liên quan đến an nguy của Quý Mạc Trần, sao cô có thể dửng dưng như thường được.
Cô muốn sớm biết kế hoạch của bọn họ đến sắp phát điên rồi, nếu như có thể, cô phải chuẩn bị ra đối sách vẹn toàn, tuyệt đối không thể để thái tử nổi lên nửa phần ý nghĩ hãm hại Quý Mạc Trần.
/197
|