Từ từ theo đường cũ quay lại tường viện, lại tung người lên, đạp lên một cái bục đá rồi lủi lên trên tường viện.
Không thể tìm được đường trên mặt đất, cũng không thể đi lại trên tường viện nơi này. Vệ Lai chỉ đành mượn tường viện này leo lên trên cây, sau đó sẽ đi qua cây này rồi trèo sang một cái cây khác.
Qua qua lại lại, sau khi leo qua năm sáu cái cây, cuối cùng cũng dừng lại trên nóc một gian phòng. Lúc này cô mới ngừng chân, nhanh chóng di chuyển trên nóc nhà, chạy thẳng tới gian phòng mục tiêu kia.
Cái gọi là Điện Thanh Tâm, lúc này đang bị Vệ Lai giẫm ở dưới chân. Trong phòng tràn đầy ánh nến lờ mờ, chiếu ra cửa sổ, nhàn nhạt, nhưng cũng đủ để nhìn rõ tướng mạo thủ vệ bên ngoài.
Xem ra nghe lén ở cửa sổ là không thể thực hiện được! Vệ Lai bĩu môi, muốn học tình huống cậy mấy viên gạch ngói trên nóc nhà thường xuất hiện trong phim cổ trang, nhưng lập tức phát hiện đó chỉ là do mấy lão biên kịch hạng ba nói bậy.
Thử nghĩ xem, ai ngồi trong phòng bị người ta cạy nóc nhà mà không có phản ứng? Dù chỉ là nửa tấm ngói, đối với một người có thể ngồi được trên long ỷ mà nói, có khác gì toàn bộ nóc nhà kia?
Từ từ theo nóc nhà tụt xuống, đến khi trượt đến mép cửa thì dừng lại.
Lúc này Vệ Lai dùng hai chân ôm lấy xà nhà trang trí, dốc ngược người vs cửa sổ giống như con dơi.
Chỉ tiếc, cửa sổ khép chặt. Cô cố gắng cẩn thận nghe người trong phòng nói chuyện, cuối cùng lại phát hiện ra phí công.
Đang chuẩn bị đổi một phương án khác thực thi kế hoạch nghe trộm của mình, đúng lúc này nghe bên trong nhà có tiếng bước chân nặng nề đang đi đến chỗ cô.
Chân Vệ Lai dùng sức, trong chớp mắt người lại đu về nóc nhà.
Cùng lúc đó, cánh cửa sổ vừa nãy đột nhiên bị người từ trong đẩy ra, sau đó liền có giọng nói truyền đến rõ ràng.
“Đêm nay không khí không tệ, phòng này quá ngột ngạt, đi hít thở không khí đi!”
Vệ Lai nghe được, người nói chuyện là Hoắc Thiên Trạm.
Ngay sau đó lập tức lại có một giọng nói vang lên, có chút lười biếng, còn có vẻ ngà ngà say. “Đây là hoàng cung của ngài, dĩ nhiên là phải nghe ngài rồi!”
Không thể tìm được đường trên mặt đất, cũng không thể đi lại trên tường viện nơi này. Vệ Lai chỉ đành mượn tường viện này leo lên trên cây, sau đó sẽ đi qua cây này rồi trèo sang một cái cây khác.
Qua qua lại lại, sau khi leo qua năm sáu cái cây, cuối cùng cũng dừng lại trên nóc một gian phòng. Lúc này cô mới ngừng chân, nhanh chóng di chuyển trên nóc nhà, chạy thẳng tới gian phòng mục tiêu kia.
Cái gọi là Điện Thanh Tâm, lúc này đang bị Vệ Lai giẫm ở dưới chân. Trong phòng tràn đầy ánh nến lờ mờ, chiếu ra cửa sổ, nhàn nhạt, nhưng cũng đủ để nhìn rõ tướng mạo thủ vệ bên ngoài.
Xem ra nghe lén ở cửa sổ là không thể thực hiện được! Vệ Lai bĩu môi, muốn học tình huống cậy mấy viên gạch ngói trên nóc nhà thường xuất hiện trong phim cổ trang, nhưng lập tức phát hiện đó chỉ là do mấy lão biên kịch hạng ba nói bậy.
Thử nghĩ xem, ai ngồi trong phòng bị người ta cạy nóc nhà mà không có phản ứng? Dù chỉ là nửa tấm ngói, đối với một người có thể ngồi được trên long ỷ mà nói, có khác gì toàn bộ nóc nhà kia?
Từ từ theo nóc nhà tụt xuống, đến khi trượt đến mép cửa thì dừng lại.
Lúc này Vệ Lai dùng hai chân ôm lấy xà nhà trang trí, dốc ngược người vs cửa sổ giống như con dơi.
Chỉ tiếc, cửa sổ khép chặt. Cô cố gắng cẩn thận nghe người trong phòng nói chuyện, cuối cùng lại phát hiện ra phí công.
Đang chuẩn bị đổi một phương án khác thực thi kế hoạch nghe trộm của mình, đúng lúc này nghe bên trong nhà có tiếng bước chân nặng nề đang đi đến chỗ cô.
Chân Vệ Lai dùng sức, trong chớp mắt người lại đu về nóc nhà.
Cùng lúc đó, cánh cửa sổ vừa nãy đột nhiên bị người từ trong đẩy ra, sau đó liền có giọng nói truyền đến rõ ràng.
“Đêm nay không khí không tệ, phòng này quá ngột ngạt, đi hít thở không khí đi!”
Vệ Lai nghe được, người nói chuyện là Hoắc Thiên Trạm.
Ngay sau đó lập tức lại có một giọng nói vang lên, có chút lười biếng, còn có vẻ ngà ngà say. “Đây là hoàng cung của ngài, dĩ nhiên là phải nghe ngài rồi!”
/197
|