Đại nội cấm quân tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, sau khi giúp đỡ Thái hoàng Thái hậu trở về, kế tiếp dẫn theo mấy chục con ngựa cùng nhau lao ra cửa cung, nhanh chóng chạy đuổi theo phương hướng Vệ Lai vừa chạy.
Tuy rằng không quen thuộc đường xá, cũng là lần đầu tiên hợp tác với con ngựa đang cưỡi, nhưng Vệ Lai đã nhờ vào kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo của mình mà bỏ rơi lại một đội truy binh ở phía sau thật xa.
Bốn phía dần dần yên tĩnh lại.
Lúc này đã gần nhá nhem tối, mặt trời chiều còn dư lại chút cuối cùng cũng sắp biến mất ở đỉnh núi cách đó không xa.
Vệ Lai dừng ngựa lại, hít vào một hơi thật sâu bầu không khí sinh thái nguyên thủy nhất, cũng không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là vì cái gì mà cảm thấy không khí lúc này không hề bị ô nhiễm bởi công nghệ thậm chí còn ngọt đến ngây người!
“Ông trời ơi! Ông đối với con thật tuyệt!” Tâm tình thoải mái mà tự nói, “Thì ra tất cả những suy nghĩ nhiều năm qua ở trong lòng bổn cô nương ông đều biết! Nơi này không có tổ chức, không bị khống chế, nơi này chính là thiên đường của Vệ Lai mình! Mình...”
Lời nói còn chưa dứt thì bỗng nghe thấy nơi ngã rẽ ở phía sau truyền tới từng trận vó ngựa!
Tốc độ gấp gáp như vậy, so với những truy binh kia còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ có một người!
Trong thời gian một giây cô đã phân biệt được người tới chỉ có một, rồi dùng thời gian ba giây để suy tính xem mình nên bỏ chạy hay ở lại cùng so chiêu.
Tuy bây giờ không thể so với lúc trước, cộng với tấm cơ thể này cũng không có cách nào phát huy hết bản lĩnh của mình đến cực điểm: Nhưng cô đã từng thử qua, ngoại trừ hơi suy yếu một chút nhưng tính dẻo dai cũng không tệ lắm, có lẽ chắc là do từng chịu qua đủ mọi loại huấn luyện. Nếu như người tới chỉ có một thì phần thắng hẳn là cũng rất lớn!
Trong lúc miên man suy nghĩ, tiếng vó ngựa đã từng bước đến gần.
Vệ Lai giục ngựa xoay người lại, nhìn về hướng nơi ngã rẽ.
Cô quyết định không trốn tránh, thứ nhất cô trốn cũng được nhưng ở đường núi hoang dã này thật sự không biết nên chạy về phương hướng nào.
Thứ hai, cũng không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy người đang đuổi tới dường như có sự liên quan nào đó với Lam Ánh Nhi.
Đúng, là Lam Ánh Nhi, không phải Vệ Lai!
Với Vệ Lai mà nói, bất kể là thế giới này hay tồn tại ở thế giới trước kia, cô quen biết rất nhiều người, nhưng không có phát sinh quan hệ với bất kỳ một ai.
Đúng, là Lam Ánh Nhi, không phải Vệ Lai mình!
Tuy rằng không quen thuộc đường xá, cũng là lần đầu tiên hợp tác với con ngựa đang cưỡi, nhưng Vệ Lai đã nhờ vào kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo của mình mà bỏ rơi lại một đội truy binh ở phía sau thật xa.
Bốn phía dần dần yên tĩnh lại.
Lúc này đã gần nhá nhem tối, mặt trời chiều còn dư lại chút cuối cùng cũng sắp biến mất ở đỉnh núi cách đó không xa.
Vệ Lai dừng ngựa lại, hít vào một hơi thật sâu bầu không khí sinh thái nguyên thủy nhất, cũng không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là vì cái gì mà cảm thấy không khí lúc này không hề bị ô nhiễm bởi công nghệ thậm chí còn ngọt đến ngây người!
“Ông trời ơi! Ông đối với con thật tuyệt!” Tâm tình thoải mái mà tự nói, “Thì ra tất cả những suy nghĩ nhiều năm qua ở trong lòng bổn cô nương ông đều biết! Nơi này không có tổ chức, không bị khống chế, nơi này chính là thiên đường của Vệ Lai mình! Mình...”
Lời nói còn chưa dứt thì bỗng nghe thấy nơi ngã rẽ ở phía sau truyền tới từng trận vó ngựa!
Tốc độ gấp gáp như vậy, so với những truy binh kia còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ có một người!
Trong thời gian một giây cô đã phân biệt được người tới chỉ có một, rồi dùng thời gian ba giây để suy tính xem mình nên bỏ chạy hay ở lại cùng so chiêu.
Tuy bây giờ không thể so với lúc trước, cộng với tấm cơ thể này cũng không có cách nào phát huy hết bản lĩnh của mình đến cực điểm: Nhưng cô đã từng thử qua, ngoại trừ hơi suy yếu một chút nhưng tính dẻo dai cũng không tệ lắm, có lẽ chắc là do từng chịu qua đủ mọi loại huấn luyện. Nếu như người tới chỉ có một thì phần thắng hẳn là cũng rất lớn!
Trong lúc miên man suy nghĩ, tiếng vó ngựa đã từng bước đến gần.
Vệ Lai giục ngựa xoay người lại, nhìn về hướng nơi ngã rẽ.
Cô quyết định không trốn tránh, thứ nhất cô trốn cũng được nhưng ở đường núi hoang dã này thật sự không biết nên chạy về phương hướng nào.
Thứ hai, cũng không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy người đang đuổi tới dường như có sự liên quan nào đó với Lam Ánh Nhi.
Đúng, là Lam Ánh Nhi, không phải Vệ Lai!
Với Vệ Lai mà nói, bất kể là thế giới này hay tồn tại ở thế giới trước kia, cô quen biết rất nhiều người, nhưng không có phát sinh quan hệ với bất kỳ một ai.
Đúng, là Lam Ánh Nhi, không phải Vệ Lai mình!
/197
|