Cho dù là Higor, đó cũng chỉ là một nhân vật mục tiêu mà thôi: Diễn giả làm thật là điều mà nhân viên đặc công kiêng kỵ nhất.
Người tới rốt cuộc giục ngựa đứng lại ở cách xa cô năm bước, Vệ Lai nhìn tới thấy là một thanh niên trẻ tuổi chừng 24, 25 tuổi giẫm đạp tuyết lạnh chạy đến từ trong gió rét cuối mùa Thu: Áo choàng phất phơ còn mái tóc đen nhánh phân tán tung bay ở phía sau đầu, hai đường mày kiếm gần như là dựng đứng thẳng trên đôi mắt sáng, khoảnh khắc nhìn về phía cô lại khiến cho cô cảm thấy trong đôi mắt đó ẩn chứa rất nhiều tình cảm.
Hoắc Thiên Trạm đứng nhìn tới từ phía Tây, ánh sáng trời chiều chiếu xuống khiến hắn không thể không nhíu mắt lại.
Cô gái trước mắt đang nghiêng đầu dùng ánh mắt tò mò quan sát hắn.
Trong lòng hắn cả kinh, nhận thấy người có cái tên Lam Ánh Nhi này, người con gái mà mình yêu sâu sắc này đang dùng cách thức vô cùng kỳ quái để xa cách hắn.
Được rồi! Coi như trước đây bọn họ cũng chưa từng có mức độ thân thiết nào.
Nhưng mỗi lần nàng thấy hắn, sẽ rất vui mừng mà gọi “Thiên Trạm, Thiên Trạm”! Khi hoàng huynh muốn dẫn nàng đi chơi trò chơi, nàng cũng sẽ nói “Dẫn theo Thiên Trạm cùng đi đi!”
Nhưng tại sao hôm nay trong ánh mắt nàng mang theo nhiều xa cách đến vậy? Giống như mình hoàn toàn là một người xa lạ đứng ở trước mặt nàng.
Hắn đột nhiên thấy sợ hãi, sợ một khi nàng vừa lên tiếng thì hỏi một câu: “Ngươi là ai!”
“Ngươi là ai?” Quả nhiên không làm hắn thất vọng, Vệ Lai giựt giựt giây cương ngựa cho nhích phía trước hai bước, sau đó hỏi: “Đuổi theo bổn cô nương làm gì? Cũng giống mấy người trong cung kia muốn bắt ta về thiêu chết?”
Hoắc Thiên Trạm hơi nhíu hàng mày kiếm, nghe có phần không hiểu lời nàng nói.
Vừa rồi hắn trên đường đi Tế Thiên trở về, gặp phải cấm vệ quân trong cung đang điên cuồng đuổi theo người nào đó: Hỏi ra mới biết đó là phi tử Tiên Đế mới nạp vừa bỏ trốn.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là không thể để cho cấm vệ quân làm nàng bị thương, vì vậy liền phân tán mọi người, một người một ngựa xuôi theo phương hướng cấm vệ quân truy đuổi tới đây.
Nhưng mà, thiêu chết nàng là có ý gì?
Còn nữa, một người con gái nhu nhược như Lam Ánh Nhi làm sao có thể chạy trốn ra được từ hoàng cung nơi được đề phòng rất nghiêm nghặt?
“Ánh Nhi!” Tiếng kêu này không hề có chút sức sống nào, “Nàng không nhận ra ta sao?”
Người tới rốt cuộc giục ngựa đứng lại ở cách xa cô năm bước, Vệ Lai nhìn tới thấy là một thanh niên trẻ tuổi chừng 24, 25 tuổi giẫm đạp tuyết lạnh chạy đến từ trong gió rét cuối mùa Thu: Áo choàng phất phơ còn mái tóc đen nhánh phân tán tung bay ở phía sau đầu, hai đường mày kiếm gần như là dựng đứng thẳng trên đôi mắt sáng, khoảnh khắc nhìn về phía cô lại khiến cho cô cảm thấy trong đôi mắt đó ẩn chứa rất nhiều tình cảm.
Hoắc Thiên Trạm đứng nhìn tới từ phía Tây, ánh sáng trời chiều chiếu xuống khiến hắn không thể không nhíu mắt lại.
Cô gái trước mắt đang nghiêng đầu dùng ánh mắt tò mò quan sát hắn.
Trong lòng hắn cả kinh, nhận thấy người có cái tên Lam Ánh Nhi này, người con gái mà mình yêu sâu sắc này đang dùng cách thức vô cùng kỳ quái để xa cách hắn.
Được rồi! Coi như trước đây bọn họ cũng chưa từng có mức độ thân thiết nào.
Nhưng mỗi lần nàng thấy hắn, sẽ rất vui mừng mà gọi “Thiên Trạm, Thiên Trạm”! Khi hoàng huynh muốn dẫn nàng đi chơi trò chơi, nàng cũng sẽ nói “Dẫn theo Thiên Trạm cùng đi đi!”
Nhưng tại sao hôm nay trong ánh mắt nàng mang theo nhiều xa cách đến vậy? Giống như mình hoàn toàn là một người xa lạ đứng ở trước mặt nàng.
Hắn đột nhiên thấy sợ hãi, sợ một khi nàng vừa lên tiếng thì hỏi một câu: “Ngươi là ai!”
“Ngươi là ai?” Quả nhiên không làm hắn thất vọng, Vệ Lai giựt giựt giây cương ngựa cho nhích phía trước hai bước, sau đó hỏi: “Đuổi theo bổn cô nương làm gì? Cũng giống mấy người trong cung kia muốn bắt ta về thiêu chết?”
Hoắc Thiên Trạm hơi nhíu hàng mày kiếm, nghe có phần không hiểu lời nàng nói.
Vừa rồi hắn trên đường đi Tế Thiên trở về, gặp phải cấm vệ quân trong cung đang điên cuồng đuổi theo người nào đó: Hỏi ra mới biết đó là phi tử Tiên Đế mới nạp vừa bỏ trốn.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là không thể để cho cấm vệ quân làm nàng bị thương, vì vậy liền phân tán mọi người, một người một ngựa xuôi theo phương hướng cấm vệ quân truy đuổi tới đây.
Nhưng mà, thiêu chết nàng là có ý gì?
Còn nữa, một người con gái nhu nhược như Lam Ánh Nhi làm sao có thể chạy trốn ra được từ hoàng cung nơi được đề phòng rất nghiêm nghặt?
“Ánh Nhi!” Tiếng kêu này không hề có chút sức sống nào, “Nàng không nhận ra ta sao?”
/197
|