Triều Cẩm Hoa ngẩng đầu, có chút không hiểu. Vệ Lai tiếp tục nói.
“Ta không thích nơi này, cũng không thích Hoàng Thượng. Ta muốn trải qua cuộc sống tự do tự tại, sau này hoàng cung này sẽ không liên quan chút gì đến ta, ta...”
Đang lúc nói chuyện, ngoái đầu nhìn lại, khóe mắt nhìn thấy một đồ vật nhỏ trong một góc hương án.
Vệ Lai vốn không quá chú ý, nhưng trực giác lại kéo tầm mắt nàng quay lại.
“Đó là cái gì?” Nghi vấn của nàng dâng lên, đồng thời bước nhanh về phía trước, cầm vật kia trong tay.
“Đừng lộn xộn!” Triều Cẩm Hoa nóng nảy, bật dậy, vừa đưa tay tới muốn bắt nàng. Nhưng trong đầu lập tức lại nghĩ tới chuyện xảy ra ngày đối phương trốn khỏi cung, tay vươn ra liền dừng lại giữa không trung, không hạ xuống.
Vệ Lai quay người, cầm trong tay vật đó giơ lên trước mặt nàng ta, lên tiếng hỏi.
“Đây là cái gì? Là đồ của ai?”
Lại nhìn vật trong tay nàng, đó là một chiếc khóa vàng trường mệnh mà trẻ sơ sinh đeo. Nhìn kỹ lại, dù là hoa văn, tính chất, lớn nhỏ, hay là bản đồ án vẽ phía trên đều giống chiếc mà tộc trưởng Tộc Nhu Thiên nhờ Tần đại ca đưa cho nàng như đúc.
“Đó là vật mà Tiên Đế khi còn sống vẫn luôn mang trên người, ngươi mau trả lại đây.” Triều Cẩm Hoa hơi cuống lên, trong giọng nói mang theo cầu xin, “Ánh Nhi cô nương, mau trả lại đi, ngươi quấy rầy tới người đã quy tiên như vậy không tốt đâu.”
Lông mày Vệ Lai nhíu lại, giống như có một tia suy nghĩ nào đó bị nàng bắt được.
Không để ý tới Triệu Cẩm Hoa, chỉ nhìn lại vật nắm trong tay lần nữa, cho đến khi ý nghĩ lờ mờ đó càng ngày càng rõ hơn, lúc này mới lại hỏi tiếp.
“Vật này là của Tiên Đế sao? Hay là hắn lấy từ chỗ người khác?” Nàng cảm thấy, nếu Lam Ánh Nhi vừa sinh ra đã đeo lên người, vậy rất có thể sẽ là hai cái, cũng rất có thể sau này nàng dùng làm vật đính ước cho Tiên Đế.
Thế nhưng ý nghĩ này lập tức bị câu trả lời của Triều Cẩm Hoa phủ định, mà đáp án nàng ta đưa ra, lại chính là đáp án cẩu huyết nhất mà Vệ Lai nghĩ trong lòng, cũng là vở kịch tàn nhẫn nhất.
“Ta không thích nơi này, cũng không thích Hoàng Thượng. Ta muốn trải qua cuộc sống tự do tự tại, sau này hoàng cung này sẽ không liên quan chút gì đến ta, ta...”
Đang lúc nói chuyện, ngoái đầu nhìn lại, khóe mắt nhìn thấy một đồ vật nhỏ trong một góc hương án.
Vệ Lai vốn không quá chú ý, nhưng trực giác lại kéo tầm mắt nàng quay lại.
“Đó là cái gì?” Nghi vấn của nàng dâng lên, đồng thời bước nhanh về phía trước, cầm vật kia trong tay.
“Đừng lộn xộn!” Triều Cẩm Hoa nóng nảy, bật dậy, vừa đưa tay tới muốn bắt nàng. Nhưng trong đầu lập tức lại nghĩ tới chuyện xảy ra ngày đối phương trốn khỏi cung, tay vươn ra liền dừng lại giữa không trung, không hạ xuống.
Vệ Lai quay người, cầm trong tay vật đó giơ lên trước mặt nàng ta, lên tiếng hỏi.
“Đây là cái gì? Là đồ của ai?”
Lại nhìn vật trong tay nàng, đó là một chiếc khóa vàng trường mệnh mà trẻ sơ sinh đeo. Nhìn kỹ lại, dù là hoa văn, tính chất, lớn nhỏ, hay là bản đồ án vẽ phía trên đều giống chiếc mà tộc trưởng Tộc Nhu Thiên nhờ Tần đại ca đưa cho nàng như đúc.
“Đó là vật mà Tiên Đế khi còn sống vẫn luôn mang trên người, ngươi mau trả lại đây.” Triều Cẩm Hoa hơi cuống lên, trong giọng nói mang theo cầu xin, “Ánh Nhi cô nương, mau trả lại đi, ngươi quấy rầy tới người đã quy tiên như vậy không tốt đâu.”
Lông mày Vệ Lai nhíu lại, giống như có một tia suy nghĩ nào đó bị nàng bắt được.
Không để ý tới Triệu Cẩm Hoa, chỉ nhìn lại vật nắm trong tay lần nữa, cho đến khi ý nghĩ lờ mờ đó càng ngày càng rõ hơn, lúc này mới lại hỏi tiếp.
“Vật này là của Tiên Đế sao? Hay là hắn lấy từ chỗ người khác?” Nàng cảm thấy, nếu Lam Ánh Nhi vừa sinh ra đã đeo lên người, vậy rất có thể sẽ là hai cái, cũng rất có thể sau này nàng dùng làm vật đính ước cho Tiên Đế.
Thế nhưng ý nghĩ này lập tức bị câu trả lời của Triều Cẩm Hoa phủ định, mà đáp án nàng ta đưa ra, lại chính là đáp án cẩu huyết nhất mà Vệ Lai nghĩ trong lòng, cũng là vở kịch tàn nhẫn nhất.
/197
|