“Đó là khi Tiên Đế vừa sinh ra Hoàng Đế An Tổ đã đeo lên người người, vật này tổng cộng có hai cái, một cái chính là cái ngươi đang cầm trên tay, là di vật của Tiên Đế. Mà một cái khác trong tay Đương Kim Thánh Thượng, cũng đeo từ nhỏ. Hoàng Đế An Tổ cả đời không sinh con gái, chỉ có hai đứa con trai, mỗi người một chiếc khóa vàng, coi như là vật đặc biệt của hai hoàng tử duy nhất.” Nàng giải thích xong, thừa dịp Vệ Lai mất hồn không để, đoạt lấy vật kia, nắm chặt ở tim, mắt càng không ngừng rơi lệ.
Vệ Lai không giành lấy, chỉ xoay người nhanh chóng đẩy cửa ra.
Xuân Hỉ và Tần đại ca chờ ở bên ngoài cũng không biết xảy ra chuyện gì, thấy nàng chạy ra, theo bản năng quay đầu nhìn Thái Hậu nương nương trong phòng, sau đó cũng không kịp nghĩ nhiều, đuổi theo Vệ Lai.
Vệ Lai trở về Cung Ánh Tuyền, nàng biết Hoắc Thiên Trạm ở đó.
Chạy vào gian giữa, một tay đưa về vào ống tay áo, nắm chặt khóa vàng luôn giấu trong tay áo.
Chuyện này có hơi Quỳnh Dao rồi, nàng nghĩ, nếu như chiếc khóa vàng là vật Hoàng Gia, vậy tại sao Lam Ánh Nhi từ nhỏ đã đeo vật này? Nếu như nói Lam Ánh Nhi có liên quan đến Hoàng Gia, nếu như nói nàng cũng là con gái của Hoàng Đế An Tổ, vậy... vậy hôn sự chưa thành giữa Lam Ánh Nhi và Tiên Đế, còn có một hồi tai vạ trong lúc Tiên Đế sinh hoạt vợ chồng, có phải là một lần ông trời nhắc nhở và báo ứng cho Hoàng gia Thiên Sở không?
Càng nghĩ càng sợ, là vì Lam Ánh Nhi mà sợ.
Nếu như suy đoán của cô là thật, cô suýt chút nữa đã cùng ca ca ruột mình thành hôn viên phòng. Cả đời không biết cũng may, nếu biết, hai người phải tiếp tục sống thế nào? Hoặc là hai người có con, trực hệ lấy nhau, sinh ra đứa bé là một chuyện bi kịch cỡ nào?
“Ánh Nhi!” Hoắc Thiên Trạm đang đứng ở trong sân, nhìn thấy Vệ Lai không đầu không đuôi vọt vào, bị nàng làm sợ hết hồn. “Nàng chạy gì thế?”
Cô không để ý đến câu hỏi của hắn, chỉ kéo cánh tay hắn lôi vào trong nhà.
Vào phòng, đóng cửa, lúc này mới thở mạnh mấy hơi, sau đó sốt ruột nói.
“Có phải ngươi cũng có một chiếc khóa vàng? Giống với chiếc của Tiên Đế, là khi các ngươi sinh ra Hoàng Đế An Tổ đã đeo vào?”
Vệ Lai không giành lấy, chỉ xoay người nhanh chóng đẩy cửa ra.
Xuân Hỉ và Tần đại ca chờ ở bên ngoài cũng không biết xảy ra chuyện gì, thấy nàng chạy ra, theo bản năng quay đầu nhìn Thái Hậu nương nương trong phòng, sau đó cũng không kịp nghĩ nhiều, đuổi theo Vệ Lai.
Vệ Lai trở về Cung Ánh Tuyền, nàng biết Hoắc Thiên Trạm ở đó.
Chạy vào gian giữa, một tay đưa về vào ống tay áo, nắm chặt khóa vàng luôn giấu trong tay áo.
Chuyện này có hơi Quỳnh Dao rồi, nàng nghĩ, nếu như chiếc khóa vàng là vật Hoàng Gia, vậy tại sao Lam Ánh Nhi từ nhỏ đã đeo vật này? Nếu như nói Lam Ánh Nhi có liên quan đến Hoàng Gia, nếu như nói nàng cũng là con gái của Hoàng Đế An Tổ, vậy... vậy hôn sự chưa thành giữa Lam Ánh Nhi và Tiên Đế, còn có một hồi tai vạ trong lúc Tiên Đế sinh hoạt vợ chồng, có phải là một lần ông trời nhắc nhở và báo ứng cho Hoàng gia Thiên Sở không?
Càng nghĩ càng sợ, là vì Lam Ánh Nhi mà sợ.
Nếu như suy đoán của cô là thật, cô suýt chút nữa đã cùng ca ca ruột mình thành hôn viên phòng. Cả đời không biết cũng may, nếu biết, hai người phải tiếp tục sống thế nào? Hoặc là hai người có con, trực hệ lấy nhau, sinh ra đứa bé là một chuyện bi kịch cỡ nào?
“Ánh Nhi!” Hoắc Thiên Trạm đang đứng ở trong sân, nhìn thấy Vệ Lai không đầu không đuôi vọt vào, bị nàng làm sợ hết hồn. “Nàng chạy gì thế?”
Cô không để ý đến câu hỏi của hắn, chỉ kéo cánh tay hắn lôi vào trong nhà.
Vào phòng, đóng cửa, lúc này mới thở mạnh mấy hơi, sau đó sốt ruột nói.
“Có phải ngươi cũng có một chiếc khóa vàng? Giống với chiếc của Tiên Đế, là khi các ngươi sinh ra Hoàng Đế An Tổ đã đeo vào?”
/197
|