Dù đã qua cửa ải của quản gia, nhưng trong mắt hắn, không giống chính là không giống: Cho dù dáng dấp có giống nhau như đúc với người con gái kia đi chăng nữa hắn cũng vẫn thấy không giống.
“Chủ tử!” Quản gia Chu Hi đã ngoài 50 lặng lẽ đứng ở bên cạnh Hoắc Thiên Trạm, cung kính khom người nhỏ giọng nói: “Nên vào cung rồi.”
“Vào cung?” Hoắc Thiên Trạm cười khổ, “Đi đòi một ly rượu mừng để tế lễ Bổn Vương nhu nhược?”
“Vương gia nói quá lời rồi.” Chu Hi mặt không đổi sắc không nói thêm lời gì khác, vẫn lại nói: “Mời Vương gia thay quần áo, lão nô đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi, bên phía hoàng cung cũng đang đợi người đấy!”
“Bỏ đi!” Hắn giơ một tay lên, “Ngươi đem bức họa kia cất vào chỗ kín nhất trong thư phòng, bắt đầu từ hôm nay sẽ...Sẽ không được lấy nó ra nữa!”
“Dạ!”
...
Lúc bấy giờ, nước Thiên Sở sắp có chuyện lớn xảy ra, có người nói là vui, cũng có người nói là buồn.
Tuy nhiên, dù là thế nhưng vẫn là có rất nhiều người đứng trật tự trên con đường cái Hoa Thiên rộng lớn nhất thành Sở Đô ôm theo tư tưởng đến xem náo nhiệt.
Bởi vì sự náo nhiệt này xem ra cũng không phải là nhà dân chúng bình thường, mà chính là người có được quyền lực tối cao nhất Hoàng Triều Hoắc thị nước Thiên Sở!
Hôm nay là ngày Sở Hoàng thành thân!
Nói ra e rằng có người sẽ cười, Hoàng đế nạp phi mà, náo nhiệt tất nhiên là phải có, việc này cũng không có gì quái lạ: Nhưng tại sao lại khiến cho dư luận xôn xao, khiến cho toàn bộ người dân ở thành Sở Đô đều tranh nhau chen lấn trên đường lớn Hoa Thiên để vây xem một lần?
Cứ thế, tiếng nghi vấn hoặc nhiều hoặc ít rôm rả sôi nổi ở trong đám người, vì thế có người hiểu được sự việc bắt đầu giải thích:
“Sao có thể không kỳ quái được chứ! Đúng ra là chỉ nạp vị phi tử mà thôi, nhưng mà so với đại điển phong hậu năm đó thậm chí còn long trọng hơn rất nhiều: Khoan hãy nói đến vị phi tử này có phải xinh đẹp đến mức giống như tiên nữ trên trời hay không, chỉ nói về vị Hoàng hậu trong cung kia, trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào đây? Hậu cung lại không được bình yên rồi!”
“Này!” Có người cười hắn tiếp lời, “Hoàng đế người ta còn không vội, ngươi vội cái gì chứ!”
“Ơ hay! Ngươi đang nói móc mắng ta là thái giám sao?”
“Nghe nói vị phi tử sắp vào Thành chính là con gái của Tộc Trưởng - Tộc Nhu Thiên, dáng dấp cũng được coi là một người thanh tú xinh đẹp!”
“Năm đó Hoàng thượng vừa mới đăng cơ không phải đã từng đến Tộc Nhu Thiên cầu thần ư? Còn nghe nói ở nơi đó bị trúng độc nữa...”
Một hồi bàn tán xôn xao, ngay cả dân chúng bình thường cũng nhìn ra được một số điểm quái lạ, nhưng Hoàng gia thành thân đương nhiên là vẫn phải dựa theo mọi thứ đã chuẩn bị xong có trình tự từ trước mà tiến hành.
“Chủ tử!” Quản gia Chu Hi đã ngoài 50 lặng lẽ đứng ở bên cạnh Hoắc Thiên Trạm, cung kính khom người nhỏ giọng nói: “Nên vào cung rồi.”
“Vào cung?” Hoắc Thiên Trạm cười khổ, “Đi đòi một ly rượu mừng để tế lễ Bổn Vương nhu nhược?”
“Vương gia nói quá lời rồi.” Chu Hi mặt không đổi sắc không nói thêm lời gì khác, vẫn lại nói: “Mời Vương gia thay quần áo, lão nô đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi, bên phía hoàng cung cũng đang đợi người đấy!”
“Bỏ đi!” Hắn giơ một tay lên, “Ngươi đem bức họa kia cất vào chỗ kín nhất trong thư phòng, bắt đầu từ hôm nay sẽ...Sẽ không được lấy nó ra nữa!”
“Dạ!”
...
Lúc bấy giờ, nước Thiên Sở sắp có chuyện lớn xảy ra, có người nói là vui, cũng có người nói là buồn.
Tuy nhiên, dù là thế nhưng vẫn là có rất nhiều người đứng trật tự trên con đường cái Hoa Thiên rộng lớn nhất thành Sở Đô ôm theo tư tưởng đến xem náo nhiệt.
Bởi vì sự náo nhiệt này xem ra cũng không phải là nhà dân chúng bình thường, mà chính là người có được quyền lực tối cao nhất Hoàng Triều Hoắc thị nước Thiên Sở!
Hôm nay là ngày Sở Hoàng thành thân!
Nói ra e rằng có người sẽ cười, Hoàng đế nạp phi mà, náo nhiệt tất nhiên là phải có, việc này cũng không có gì quái lạ: Nhưng tại sao lại khiến cho dư luận xôn xao, khiến cho toàn bộ người dân ở thành Sở Đô đều tranh nhau chen lấn trên đường lớn Hoa Thiên để vây xem một lần?
Cứ thế, tiếng nghi vấn hoặc nhiều hoặc ít rôm rả sôi nổi ở trong đám người, vì thế có người hiểu được sự việc bắt đầu giải thích:
“Sao có thể không kỳ quái được chứ! Đúng ra là chỉ nạp vị phi tử mà thôi, nhưng mà so với đại điển phong hậu năm đó thậm chí còn long trọng hơn rất nhiều: Khoan hãy nói đến vị phi tử này có phải xinh đẹp đến mức giống như tiên nữ trên trời hay không, chỉ nói về vị Hoàng hậu trong cung kia, trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào đây? Hậu cung lại không được bình yên rồi!”
“Này!” Có người cười hắn tiếp lời, “Hoàng đế người ta còn không vội, ngươi vội cái gì chứ!”
“Ơ hay! Ngươi đang nói móc mắng ta là thái giám sao?”
“Nghe nói vị phi tử sắp vào Thành chính là con gái của Tộc Trưởng - Tộc Nhu Thiên, dáng dấp cũng được coi là một người thanh tú xinh đẹp!”
“Năm đó Hoàng thượng vừa mới đăng cơ không phải đã từng đến Tộc Nhu Thiên cầu thần ư? Còn nghe nói ở nơi đó bị trúng độc nữa...”
Một hồi bàn tán xôn xao, ngay cả dân chúng bình thường cũng nhìn ra được một số điểm quái lạ, nhưng Hoàng gia thành thân đương nhiên là vẫn phải dựa theo mọi thứ đã chuẩn bị xong có trình tự từ trước mà tiến hành.
/197
|