Cho đến khi có mười tám người khiêng kiệu hoa vào cửa cung, dọc theo con phố đi qua phía sau đường hành lang: Rồi lại đi xuyên qua một con đường rất dài, cuối cùng dừng lại trước một tòa lầu thanh nhã.
“Vương gia! Người muốn làm gì?” Cùng với kiệu hoa từ từ hạ xuống đất, Hoắc Thiên Trạm định nhấc chân muốn xông lên phía trước: Trạm vương phi đứng cạnh hắn nhanh tay lẹ mắt thoắt cái đã bắt được cánh tay trượng phu mình, rất nóng lòng nhưng không thể không giảm thấp giọng nói: “Hoàng thượng đang ở đây, xin Vương gia suy nghĩ kỹ!”
Hung hăng trợn trừng mắt ném tới người nào đó, Trạm vương phi buộc phải lui về sau nửa bước nhưng vẫn cầm lấy tay hắn không buông, đeo bám đến cùng nói:
“Xin Vương gia cân nhắc!”
Hoắc Thiên Trạm bi thương ngẩng đầu lên, lúc này bầu trời lại có rất nhiều bông tuyết lả tả bay xuống, thỉnh thoảng còn có một hai mảnh rơi vào hốc mắt, cơn lạnh lẽo ập tới rốt cuộc cũng làm cho hắn thanh tỉnh lại đôi chút.
Bỏ đi!
Trong lòng chợt nhẹ thở dài, bỏ đi!
Đây là sự lựa chọn cuối cùng của nàng, mình có đi cưỡng cầu cũng chẳng có ích lợi gì?
Mà thiên hạ này, ai có thể quyết liệt tranh giành một người phụ nữ với Hoàng đế?
Trạm Vương phi ném tới ánh mắt ai oán về phía người đàn ông của mình, cũng không thể nói rõ trong lòng là ghen hay là hận, hoặc là uất ức.
Mấy ngày liên tiếp vừa qua Hoắc Thiên Trạm đã làm việc rất hoang đường, lúc một đám con gái đó được khiêng vào trong phủ, nàng nổi giận cũng đã nổi rồi, cả ầm ĩ náo loạn cũng đã làm.
Nhưng tất cả đều vô dụng, cuối cùng vẫn chỉ là một người phụ nữ, giữ chức chánh phi của Vương gia như mình mà nói, bất kể Vương gia có nạp bao nhiêu thiếu nữ, mình cũng phải nên vui vẻ chào đón.
Nhưng bây giờ mình không thể không khuyên, không thể không ngăn cản, nếu như để mặc cho Hoắc Thiên Trạm vào lúc này gây ra rắc rối gì, đừng nói cuộc sống Vương gia hắn sẽ không được tốt mà ngay cả tòa Vương phủ này e là cũng phải theo đó nhận hết liên lụy.
Người con gái trong kiệu hoa đó là phụ nữ trong tim Hoàng đế, không ai có thể tranh giành, cũng không ai có thể giành nổi.
Ở nơi này đang hỗn độn chen lấn để xem một màn buổi lễ long trọng của Hoàng gia: Còn Hoắc Thiên Trạm thì đang dùng hai bình nữ nhi hồng chuốc cho mình say bất tỉnh nhân sự, sau đó được đưa về phủ Trạm Vương: Ngược lại trong hoàng cung lại xảy ra một chuyện ai cũng không ngờ tới, lại còn là một chuyện lớn!
Hoàng đế băng hà!
Đúng vậy, Hoàng đế đã băng hà!
Ngay đêm động phòng hoa chúc, vào lúc vừa cởi áo thoát dây lưng.
“Vương gia! Người muốn làm gì?” Cùng với kiệu hoa từ từ hạ xuống đất, Hoắc Thiên Trạm định nhấc chân muốn xông lên phía trước: Trạm vương phi đứng cạnh hắn nhanh tay lẹ mắt thoắt cái đã bắt được cánh tay trượng phu mình, rất nóng lòng nhưng không thể không giảm thấp giọng nói: “Hoàng thượng đang ở đây, xin Vương gia suy nghĩ kỹ!”
Hung hăng trợn trừng mắt ném tới người nào đó, Trạm vương phi buộc phải lui về sau nửa bước nhưng vẫn cầm lấy tay hắn không buông, đeo bám đến cùng nói:
“Xin Vương gia cân nhắc!”
Hoắc Thiên Trạm bi thương ngẩng đầu lên, lúc này bầu trời lại có rất nhiều bông tuyết lả tả bay xuống, thỉnh thoảng còn có một hai mảnh rơi vào hốc mắt, cơn lạnh lẽo ập tới rốt cuộc cũng làm cho hắn thanh tỉnh lại đôi chút.
Bỏ đi!
Trong lòng chợt nhẹ thở dài, bỏ đi!
Đây là sự lựa chọn cuối cùng của nàng, mình có đi cưỡng cầu cũng chẳng có ích lợi gì?
Mà thiên hạ này, ai có thể quyết liệt tranh giành một người phụ nữ với Hoàng đế?
Trạm Vương phi ném tới ánh mắt ai oán về phía người đàn ông của mình, cũng không thể nói rõ trong lòng là ghen hay là hận, hoặc là uất ức.
Mấy ngày liên tiếp vừa qua Hoắc Thiên Trạm đã làm việc rất hoang đường, lúc một đám con gái đó được khiêng vào trong phủ, nàng nổi giận cũng đã nổi rồi, cả ầm ĩ náo loạn cũng đã làm.
Nhưng tất cả đều vô dụng, cuối cùng vẫn chỉ là một người phụ nữ, giữ chức chánh phi của Vương gia như mình mà nói, bất kể Vương gia có nạp bao nhiêu thiếu nữ, mình cũng phải nên vui vẻ chào đón.
Nhưng bây giờ mình không thể không khuyên, không thể không ngăn cản, nếu như để mặc cho Hoắc Thiên Trạm vào lúc này gây ra rắc rối gì, đừng nói cuộc sống Vương gia hắn sẽ không được tốt mà ngay cả tòa Vương phủ này e là cũng phải theo đó nhận hết liên lụy.
Người con gái trong kiệu hoa đó là phụ nữ trong tim Hoàng đế, không ai có thể tranh giành, cũng không ai có thể giành nổi.
Ở nơi này đang hỗn độn chen lấn để xem một màn buổi lễ long trọng của Hoàng gia: Còn Hoắc Thiên Trạm thì đang dùng hai bình nữ nhi hồng chuốc cho mình say bất tỉnh nhân sự, sau đó được đưa về phủ Trạm Vương: Ngược lại trong hoàng cung lại xảy ra một chuyện ai cũng không ngờ tới, lại còn là một chuyện lớn!
Hoàng đế băng hà!
Đúng vậy, Hoàng đế đã băng hà!
Ngay đêm động phòng hoa chúc, vào lúc vừa cởi áo thoát dây lưng.
/197
|