“Rốt cuộc nàng là ai?” Hắn lại hỏi, lại chỉ đổi lấy được cái cười thầm của Vệ Lai.
“Ta chính là ta!” Cô trả lời rất tự nhiên, chỉ là chút kỹ xảo chơi chữ: Cô nói ta chính là ta, mà không phải nói ta chính là Lam Ánh Nhi.
Hoắc Thiên Trạm lại khẽ lắc đầu, chủ động thả lỏng nắm tay nàng, lui về sau một bước chỉ vào nàng nói: “Ánh Nhi không biết võ công, mà nàng...”
“Vậy ngươi xem ta là ai?” Ngược lại cô từng bước từng bước ép sát, đi thẳng đến trước mặt Hoắc Thiên Trạm, bắt lấy một tay hắn ấn lên mặt mình, “Mặt nạ da người? Ngươi tự mình thử xem, xem có lớp da nào xé ra được không!”
Hắn bất đắc dĩ, tự mình rút tay về, sau đó nói: “Không phải mặt nạ! Nàng chính là nàng... Thôi đi!” Đột nhiên hắn rất mệt mỏi, nhẹ giơ lên một tay còn lại vén một lọn tóc rơi trước trán cho nàng: “Đã trở về rồi thì hãy ở lại đi! Ta hứa sẽ không phụ nàng.”
Vệ Lai lần này không ba hoa với hắn nữa, nhưng trong lòng lại lơ đãng nghĩ tới Quý Mạc Trần.
Động tác như thế hắn đã từng làm, cảm giác không bằng.
Quý Mạc Trần phong nhã không giống tục nhân, nhưng ở trước mặt tên Hoàng thượng này, ở trong hoàng cung này, cho dù là động tác mập mờ đến thế cũng đè nén làm cho người khác ngột ngạt.
Cô xoay người đi, đã có người làm ở cung viện chờ trước đón dẫn.
Hoắc Thiên Trạm không đi vào cùng, chỉ nhìn người con gái quen thuộc này từng bước từng bước tự mình vào trong cung Ánh Tuyền, nhưng lại không nói ra được tư vị trong lòng.
Trường hợp như vậy không biết hắn đã từng vẽ ra trong lòng bao nhiêu lần, nhưng khi người thật hiện ra ở trước mặt, ngoan ngoãn tiến vào sinh hoạt hắn sắp đặt sẵn cho nàng thì lại cảm thấy không chân thật.
Ngày trước Lam Ánh Nhi là chân thật, hắn không có lấy một lời thâm tình, vì dù thế nào cũng không thể bắt được nàng.
Bây giờ Lam Ánh Nhi như hư ảo, hắn có thể bắt được, nhưng khi hai người đưa mắt nhìn nhau thì lại như cách muôn sông nghìn núi, làm thế nào cũng không thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.
“Nghe nói ngươi giam người trong tộc của ta!” Người nào đó vừa chạy vào trong viện đột nhiên dừng chân, xoay người lại hét với hắn: “Mau thả họ ra! Ta cũng đã vào cung rồi, ngươi giữ họ lại còn có tác dụng gì?”
“Ta chính là ta!” Cô trả lời rất tự nhiên, chỉ là chút kỹ xảo chơi chữ: Cô nói ta chính là ta, mà không phải nói ta chính là Lam Ánh Nhi.
Hoắc Thiên Trạm lại khẽ lắc đầu, chủ động thả lỏng nắm tay nàng, lui về sau một bước chỉ vào nàng nói: “Ánh Nhi không biết võ công, mà nàng...”
“Vậy ngươi xem ta là ai?” Ngược lại cô từng bước từng bước ép sát, đi thẳng đến trước mặt Hoắc Thiên Trạm, bắt lấy một tay hắn ấn lên mặt mình, “Mặt nạ da người? Ngươi tự mình thử xem, xem có lớp da nào xé ra được không!”
Hắn bất đắc dĩ, tự mình rút tay về, sau đó nói: “Không phải mặt nạ! Nàng chính là nàng... Thôi đi!” Đột nhiên hắn rất mệt mỏi, nhẹ giơ lên một tay còn lại vén một lọn tóc rơi trước trán cho nàng: “Đã trở về rồi thì hãy ở lại đi! Ta hứa sẽ không phụ nàng.”
Vệ Lai lần này không ba hoa với hắn nữa, nhưng trong lòng lại lơ đãng nghĩ tới Quý Mạc Trần.
Động tác như thế hắn đã từng làm, cảm giác không bằng.
Quý Mạc Trần phong nhã không giống tục nhân, nhưng ở trước mặt tên Hoàng thượng này, ở trong hoàng cung này, cho dù là động tác mập mờ đến thế cũng đè nén làm cho người khác ngột ngạt.
Cô xoay người đi, đã có người làm ở cung viện chờ trước đón dẫn.
Hoắc Thiên Trạm không đi vào cùng, chỉ nhìn người con gái quen thuộc này từng bước từng bước tự mình vào trong cung Ánh Tuyền, nhưng lại không nói ra được tư vị trong lòng.
Trường hợp như vậy không biết hắn đã từng vẽ ra trong lòng bao nhiêu lần, nhưng khi người thật hiện ra ở trước mặt, ngoan ngoãn tiến vào sinh hoạt hắn sắp đặt sẵn cho nàng thì lại cảm thấy không chân thật.
Ngày trước Lam Ánh Nhi là chân thật, hắn không có lấy một lời thâm tình, vì dù thế nào cũng không thể bắt được nàng.
Bây giờ Lam Ánh Nhi như hư ảo, hắn có thể bắt được, nhưng khi hai người đưa mắt nhìn nhau thì lại như cách muôn sông nghìn núi, làm thế nào cũng không thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.
“Nghe nói ngươi giam người trong tộc của ta!” Người nào đó vừa chạy vào trong viện đột nhiên dừng chân, xoay người lại hét với hắn: “Mau thả họ ra! Ta cũng đã vào cung rồi, ngươi giữ họ lại còn có tác dụng gì?”
/197
|