Chỉ tiếc, cô gái nhỏ Lam Ánh Nhi này không có phúc phận.
Cô chưa từng nghĩ linh hồn Lam Ánh Nhi thoát khỏi thân thể lúc nào, nhưng bây giờ nghĩ lại chắc là khi bị trói trên đống lửa.
Khi tỉnh lại cô có thể cảm thấy thân thể hết sức yếu ớt, hơn nữa bị đốt như vậy mà có thể vượt qua cũng phải dựa vào linh hồn của Vệ Lai mình chống đỡ.
“Cô nương!” Thấy nàng sững sờ, tiểu nha đầu lại lên tiếng gọi, “Người không ngủ sao? Hoàng thượng trước khi đi đã căn dặn, nói trên người của người có thương tích, không thể ngâm mình quá lâu.”
“Không sao!” Cô phất tay hỏi, “Cô tên gì?”
Tiểu nha đầu khom người thưa, “Nô tỳ là Xuân Hỉ!”
“Được! Xuân Hỉ!” Vệ Lai cười cười, “Cô đi tìm cho ta một bộ y phục, ta ngâm mình thêm một chút nữa.”
“Dạ! Cô nương người không nên ngâm quá lâu, Hoàng thượng nói...”
“Được rồi!” Không muốn nghe nàng mở miệng ra là Hoàng thượng Hoàng thượng, “Ta ngâm một chút là được, cô lấy quần áo rồi thì lấy luôn chút đồ ăn đến, ta đói bụng rồi!”
Xuân Hỉ lĩnh mệnh đi, Vệ Lai cởi quần áo, bước lên mấy bậc thang vào hồ nước nóng, cẩn thận cố gắng không để vết thương chạm vào nước.
Suối nước nóng quả nhiên rất tốt, nhưng nàng vẫn muốn ngâm mình trong thùng gỗ ở tiểu trúc trên núi.
Xuân Hỉ rất nghe lời, nhưng cô vẫn nhớ Sơn Linh ngày ngày cãi nhau với mình hơn.
Không biết nha đầu kia chạy được xa chưa, gặp được Quý Mạc Trần chưa.
Đến đây lâu như vậy, giờ cô mới biết, đất nước này tên là Thiên Sở.
Nhưng cố gắng thế nào cũng không tìm được thông tin lịch sử gì về hai chữ Thiên Sở trong ký ức.
Cô tự nhận không kém lịch sử, đặc công của cục Quốc An từ nhỏ đã nhận sự giáo dục toàn diện, bởi vì không ai biết tương lai sẽ phải nhận nhiệm vụ mục tiêu là nhân vật thuộc ngành nào trong xã hội.
Dĩ nhiên, cô vẫn luôn cho rằng sách sử chưa chắc đã đúng: Có lẽ trăm ngàn năm trước đã có một triều đại như vậy tồn tại, tuy nhiên nó không để lại bất cứ tư liệu lịch sử nào cho đời sau.
Giống như Thiên Sở bây giờ.
Có lẽ đây chính là số mạng! Rốt cuộc vẫn phải tiến vào trung tâm của quyền lực, rốt cuộc vẫn phải đeo xiềng xích bị người ta khống chế.
Nhưng cô không có cách nào khác, cho dù là cổ đại truyền tin không phát triển, cô cũng không chắc cả đời có thể thoát khỏi sự truy tìm của Hoàng thượng.
Thay vì cả ngày lo lắng đề phòng, không bằng dứt khoát đi vào thế giới của hắn, dùng rối rắm ngắn ngủi để đổi lấy cả đời tự do!
Cô chưa từng nghĩ linh hồn Lam Ánh Nhi thoát khỏi thân thể lúc nào, nhưng bây giờ nghĩ lại chắc là khi bị trói trên đống lửa.
Khi tỉnh lại cô có thể cảm thấy thân thể hết sức yếu ớt, hơn nữa bị đốt như vậy mà có thể vượt qua cũng phải dựa vào linh hồn của Vệ Lai mình chống đỡ.
“Cô nương!” Thấy nàng sững sờ, tiểu nha đầu lại lên tiếng gọi, “Người không ngủ sao? Hoàng thượng trước khi đi đã căn dặn, nói trên người của người có thương tích, không thể ngâm mình quá lâu.”
“Không sao!” Cô phất tay hỏi, “Cô tên gì?”
Tiểu nha đầu khom người thưa, “Nô tỳ là Xuân Hỉ!”
“Được! Xuân Hỉ!” Vệ Lai cười cười, “Cô đi tìm cho ta một bộ y phục, ta ngâm mình thêm một chút nữa.”
“Dạ! Cô nương người không nên ngâm quá lâu, Hoàng thượng nói...”
“Được rồi!” Không muốn nghe nàng mở miệng ra là Hoàng thượng Hoàng thượng, “Ta ngâm một chút là được, cô lấy quần áo rồi thì lấy luôn chút đồ ăn đến, ta đói bụng rồi!”
Xuân Hỉ lĩnh mệnh đi, Vệ Lai cởi quần áo, bước lên mấy bậc thang vào hồ nước nóng, cẩn thận cố gắng không để vết thương chạm vào nước.
Suối nước nóng quả nhiên rất tốt, nhưng nàng vẫn muốn ngâm mình trong thùng gỗ ở tiểu trúc trên núi.
Xuân Hỉ rất nghe lời, nhưng cô vẫn nhớ Sơn Linh ngày ngày cãi nhau với mình hơn.
Không biết nha đầu kia chạy được xa chưa, gặp được Quý Mạc Trần chưa.
Đến đây lâu như vậy, giờ cô mới biết, đất nước này tên là Thiên Sở.
Nhưng cố gắng thế nào cũng không tìm được thông tin lịch sử gì về hai chữ Thiên Sở trong ký ức.
Cô tự nhận không kém lịch sử, đặc công của cục Quốc An từ nhỏ đã nhận sự giáo dục toàn diện, bởi vì không ai biết tương lai sẽ phải nhận nhiệm vụ mục tiêu là nhân vật thuộc ngành nào trong xã hội.
Dĩ nhiên, cô vẫn luôn cho rằng sách sử chưa chắc đã đúng: Có lẽ trăm ngàn năm trước đã có một triều đại như vậy tồn tại, tuy nhiên nó không để lại bất cứ tư liệu lịch sử nào cho đời sau.
Giống như Thiên Sở bây giờ.
Có lẽ đây chính là số mạng! Rốt cuộc vẫn phải tiến vào trung tâm của quyền lực, rốt cuộc vẫn phải đeo xiềng xích bị người ta khống chế.
Nhưng cô không có cách nào khác, cho dù là cổ đại truyền tin không phát triển, cô cũng không chắc cả đời có thể thoát khỏi sự truy tìm của Hoàng thượng.
Thay vì cả ngày lo lắng đề phòng, không bằng dứt khoát đi vào thế giới của hắn, dùng rối rắm ngắn ngủi để đổi lấy cả đời tự do!
/197
|