Thuần Vu Yến lại sửng sốt, lời Vệ Lai nói làm nàng không phản ứng lại được.
Cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với nàng như vậy, ngày trước ở nhà, phụ thân nói: Đương Kim Thánh Thượng chỉ có hai đứa con, một là Trạm Vương, một là Lăng Vương: Tuy Lăng Vương là con trưởng, cơ hội thừa kế ngôi vị Hoàng đế lớn hơn: Nhưng Trạm Vương gia đến lúc đó sẽ là hoàng đệ duy nhất, gả đến Trạm Vương phủ, Thuần Vu gia chúng ta còn có nơi mà dựa vào.
Mẫu thân nói: Nữ nhân cả đời này không phải đều dựa dẫm sao, lấy quyền thế trong triều của cha con, con gả đi là chính phi Vương gia, cả đời này không cần lo buồn.
Khi đó nàng mới 16 tuổi, bằng tuổi Lam Ánh Nhi bây giờ: Trong thâm tâm một nữ tử không ra cổng trước không bước cổng trong, nàng chưa từng trải nhiều sự đời, vì vậy kiên định cho rằng cha mẹ nói rất là đúng.
Năm đó, thuận lợi vui vẻ gả vào Trạm Vương phủ, khi Hoắc Thiên Trạm đẩy khăn hỉ của nàng lên, nàng nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng không có chút biểu cảm, nhưng lại đẹp đến mức khiến mắt nàng không thể nhìn sang chỗ khác được.
Nàng cứ yêu hắn như vậy, mà hắn, lại chỉ nói với nàng: Nếu đã đến đây rồi, ta sẽ đối xử tử tế với nàng là được.
“Ta không nghĩ tới đó.” Thuần Vu Yến nói thật lòng, “Hôn sự của nữ nhân nghe theo lời cha mẹ, lời bà mai, đâu có được tự mình lựa chọn.”
Vệ Lai từ chối cho ý kiến, lễ giáo phong kiến nặng nề áp đặt lên người ta, không phải vài ba lời của nàng là có thể xoay chuyển được.
“Ánh Nhi!” Trò chuyện nhiều, lúc ban đầu Thuần Vu Yến có hơi lo lắng cũng dần dần giảm ít đi, “Ánh Nhi, thật xin lỗi, khi đó Hoàng thượng đi Tế Thiên đã căn dặn ta bảo vệ cô: Nhưng ta lại bất lực, có Thái hoàng Thái hậu cùng Thái hậu ở đó, ta có liều mạng đi cầu xin, cũng vô ích: Cô đừng hận ta, cũng đừng hận họ: Trượng phu và nhi tử của họ qua đời, họ nhất thời tức giận, cũng là... cũng là quá khứ rồi.”
Vệ Lai khịt khịt mũi, cô thật sự chẳng để ý gì lắm đến đoạn trí nhớ trước kia, dù sao đối với cô mà nói, chết cháy chính là Lam Ánh Nhi: Chỉ cần từ nay về sau không tìm Vệ Lai mình gây phiền phức, cô cũng không muốn dây dưa vào chuyện cũ.
Cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với nàng như vậy, ngày trước ở nhà, phụ thân nói: Đương Kim Thánh Thượng chỉ có hai đứa con, một là Trạm Vương, một là Lăng Vương: Tuy Lăng Vương là con trưởng, cơ hội thừa kế ngôi vị Hoàng đế lớn hơn: Nhưng Trạm Vương gia đến lúc đó sẽ là hoàng đệ duy nhất, gả đến Trạm Vương phủ, Thuần Vu gia chúng ta còn có nơi mà dựa vào.
Mẫu thân nói: Nữ nhân cả đời này không phải đều dựa dẫm sao, lấy quyền thế trong triều của cha con, con gả đi là chính phi Vương gia, cả đời này không cần lo buồn.
Khi đó nàng mới 16 tuổi, bằng tuổi Lam Ánh Nhi bây giờ: Trong thâm tâm một nữ tử không ra cổng trước không bước cổng trong, nàng chưa từng trải nhiều sự đời, vì vậy kiên định cho rằng cha mẹ nói rất là đúng.
Năm đó, thuận lợi vui vẻ gả vào Trạm Vương phủ, khi Hoắc Thiên Trạm đẩy khăn hỉ của nàng lên, nàng nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng không có chút biểu cảm, nhưng lại đẹp đến mức khiến mắt nàng không thể nhìn sang chỗ khác được.
Nàng cứ yêu hắn như vậy, mà hắn, lại chỉ nói với nàng: Nếu đã đến đây rồi, ta sẽ đối xử tử tế với nàng là được.
“Ta không nghĩ tới đó.” Thuần Vu Yến nói thật lòng, “Hôn sự của nữ nhân nghe theo lời cha mẹ, lời bà mai, đâu có được tự mình lựa chọn.”
Vệ Lai từ chối cho ý kiến, lễ giáo phong kiến nặng nề áp đặt lên người ta, không phải vài ba lời của nàng là có thể xoay chuyển được.
“Ánh Nhi!” Trò chuyện nhiều, lúc ban đầu Thuần Vu Yến có hơi lo lắng cũng dần dần giảm ít đi, “Ánh Nhi, thật xin lỗi, khi đó Hoàng thượng đi Tế Thiên đã căn dặn ta bảo vệ cô: Nhưng ta lại bất lực, có Thái hoàng Thái hậu cùng Thái hậu ở đó, ta có liều mạng đi cầu xin, cũng vô ích: Cô đừng hận ta, cũng đừng hận họ: Trượng phu và nhi tử của họ qua đời, họ nhất thời tức giận, cũng là... cũng là quá khứ rồi.”
Vệ Lai khịt khịt mũi, cô thật sự chẳng để ý gì lắm đến đoạn trí nhớ trước kia, dù sao đối với cô mà nói, chết cháy chính là Lam Ánh Nhi: Chỉ cần từ nay về sau không tìm Vệ Lai mình gây phiền phức, cô cũng không muốn dây dưa vào chuyện cũ.
/197
|