“Hoàng thượng lên triều, chắc cũng sắp bãi triều rồi!” Thuần Vu Yến vừa nói vừa đứng dậy, “Ánh Nhi, ta ở Cung Đông Hoa, bọn hạ nhân cũng biết: Cô có chuyện gì thì cứ đến đó tìm ta, có cần gì cũng có thể tới tìm ta: Cô yên tâm, ta sẽ không đối xử tệ với cô!”
Vệ Lai cười khổ, cảm thấy Thuần Vu Yến này như đang đến phát biểu quyết tâm với mình.
“Ta biết rồi!” Vệ Lai gật đầu, “Cám ơn cô!”
“Vậy ta đi trước, một lát nữa Hoàng thượng chắc chắn sẽ trở lại nói chuyện với cô, ta ở đây không tiện: Ta đã sai người đi gọi thái y rồi, nữ thái y không có trong cung nhưng đang ở trong phủ Trạm Vương hồi trước, không bao lâu nữa sẽ vào cung.”
Đưa mắt nhìn Thuần Vu Yến Ly mở cửa, chỉ chốc lát sau Hỉ Xuân bước vào phòng.
“Cô nương sao không tiễn Hoàng hậu nương nương?” Tiểu nha đầu không hiểu thái độ của Lam Ánh Nhi, lại càng không hiểu thái độ của Hoàng hậu: Nàng biết con đường một nữ nhân phải đi sau khi được đưa vào hậu cung, dù bây giờ còn gọi là cô nương nhưng chưa biết chừng sáng sớm mai chính là chủ tử nương nương rồi: Lúc này Hoàng hậu đến không phải tìm nàng gây phiền phức chứ?
“Yến Yến là một đồng chí tốt!” Vệ Lai tự mình thì thầm, không để ý đến lời Xuân Hỉ, biết nữ đại phu kia chưa vào cung, vì vậy đứng lên, nói: “Theo ta đi dạo trong cung chút đi! Ta chưa thăm thú được gì!”
Xuân Hỉ gật đầu: “Vâng! Nô tỳ đi lấy áo choàng cho người, trời rét bên ngoài gió lớn lắm!”
Tâm trạng Vệ Lai hôm nay không tốt lắm, từ lúc vào hoàng cung này, tâm tình của cô vẫn luôn không tốt.
Trong lòng có chuyện, cô cũng không muốn giống như kiếp trước ngày ngày đeo mặt nạ ngụy trang, cho nên bây giờ thể hiện rõ lên mặt.
Nói là đi dạo trong cung, thật ra thì chỉ là muốn làm quen với nơi này một chút: Cô vẫn cho rằng sẽ có ngày mình ra khỏi nơi này, là trốn khỏi nơi này: Như vậy nếu muốn chạy trốn, dĩ nhiên là chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Trong suy nghĩ của Xuân Hỉ, là con gái thì chỉ đi dạo vườn hoa quanh bờ hồ, hoặc cùng lắm là men theo con đường nhỏ đi dạo một chút.
Nhưng không ngờ Vệ Lai lại dẫn nàng ra phí sau Cung Ánh Tuyền, toàn là những nơi không có phong cảnh nhưng lại có vài chỗ để ấn nấp.
Vệ Lai cười khổ, cảm thấy Thuần Vu Yến này như đang đến phát biểu quyết tâm với mình.
“Ta biết rồi!” Vệ Lai gật đầu, “Cám ơn cô!”
“Vậy ta đi trước, một lát nữa Hoàng thượng chắc chắn sẽ trở lại nói chuyện với cô, ta ở đây không tiện: Ta đã sai người đi gọi thái y rồi, nữ thái y không có trong cung nhưng đang ở trong phủ Trạm Vương hồi trước, không bao lâu nữa sẽ vào cung.”
Đưa mắt nhìn Thuần Vu Yến Ly mở cửa, chỉ chốc lát sau Hỉ Xuân bước vào phòng.
“Cô nương sao không tiễn Hoàng hậu nương nương?” Tiểu nha đầu không hiểu thái độ của Lam Ánh Nhi, lại càng không hiểu thái độ của Hoàng hậu: Nàng biết con đường một nữ nhân phải đi sau khi được đưa vào hậu cung, dù bây giờ còn gọi là cô nương nhưng chưa biết chừng sáng sớm mai chính là chủ tử nương nương rồi: Lúc này Hoàng hậu đến không phải tìm nàng gây phiền phức chứ?
“Yến Yến là một đồng chí tốt!” Vệ Lai tự mình thì thầm, không để ý đến lời Xuân Hỉ, biết nữ đại phu kia chưa vào cung, vì vậy đứng lên, nói: “Theo ta đi dạo trong cung chút đi! Ta chưa thăm thú được gì!”
Xuân Hỉ gật đầu: “Vâng! Nô tỳ đi lấy áo choàng cho người, trời rét bên ngoài gió lớn lắm!”
Tâm trạng Vệ Lai hôm nay không tốt lắm, từ lúc vào hoàng cung này, tâm tình của cô vẫn luôn không tốt.
Trong lòng có chuyện, cô cũng không muốn giống như kiếp trước ngày ngày đeo mặt nạ ngụy trang, cho nên bây giờ thể hiện rõ lên mặt.
Nói là đi dạo trong cung, thật ra thì chỉ là muốn làm quen với nơi này một chút: Cô vẫn cho rằng sẽ có ngày mình ra khỏi nơi này, là trốn khỏi nơi này: Như vậy nếu muốn chạy trốn, dĩ nhiên là chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Trong suy nghĩ của Xuân Hỉ, là con gái thì chỉ đi dạo vườn hoa quanh bờ hồ, hoặc cùng lắm là men theo con đường nhỏ đi dạo một chút.
Nhưng không ngờ Vệ Lai lại dẫn nàng ra phí sau Cung Ánh Tuyền, toàn là những nơi không có phong cảnh nhưng lại có vài chỗ để ấn nấp.
/197
|