Edit : Nhu Hương
Beta : Tịch Linh
“Nói”. Bạc môi chỉ bật ra một chữ , nhưng lại mang theo nghiêm nghị cùng lãnh khí, hàn quang sắc bén quét về hướng Khánh Minh khiến cho tiểu thị vệ đang quỳ một gối dưới đất run rẩy.
“Thời điểm tiểu nhân đến vạn hoa lâu, Sương Nhi cô nương đã bị bắt đi. Căn cứ thám tử báo lại , hẳn là ảnh vệ của quận chúa sáng sớm mang đi. Tiểu nhân còn đi qua nơi Hạ tiểu thư từng nhảy lầu, trong phòng có vết tích nước đổ trên mặt đất đã biến thành màu đen , mà tú bà Vạn Hoa Lâu nói đó là do Hạ tiểu thư đánh nát ấm trà yêu thích của bà ta , nhưng mà trong nước trà bị đổ lại có độc?”
“Tiểu nhân đã lấy mẫu nước trà giao cho Tử Anh của Tây Cung phân tích, đích thật là độc hơn nữa…” Khánh Minh cố ý vô tình liếc nhìn biểu tình của chủ tử: “Hơn nữa lại là độc dược của Tây Vực — chẫm tửu”. ( Nhu Hương + Tịch Linh : mù tịt , chẳng biết là cái độc gì @@ )
Tư Đồ Hoàng Vũ nhướng mày lên , cố ý bảo hắn tiếp tục.
“Loại độc dược này rất hiếm thấy , chỉ cần dùng lông chim chẫm chạm một chút vào nước cũng có thể trở thành độc , hơn nữa độc tính rất lớn , ít khả năng giải cứu. Thế nhưng bởi vì chim chẫm khó tìm , càng khó dưỡng mà độc nhân ( người chế thuộc độc ) có thể có được loại độc này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Theo tiểu nhân kiểm chứng chỉ có Lý Môn môn chủ mới có được một con độc điểu như vậy , mà luyện chế độc dược phải trong vòng 3 ngày làm cho người ta ăn vào , nếu không dược hiệu tan hết liền không có tác dụng gì”.
Lý môn.
Tư Đồ Hoàng Vũ sâu thẳm trong ánh mắt thoáng hiện nốt ruồi son trên ngực Ngữ Mạt.
“Vậy ý ngươi nói là vật nhỏ có liên quan với lý môn?”. Hắn đã có thói quen xưng hô nàng như vậy.
“Chỉ sợ là… “. Khánh Minh nghiêm túc nói, đối với an nguy của chủ tử hắn không thể qua loa: “Ấm trà kia là chuẩn bị cấp cho Phù Dung cô nương cùng khách nhân của nàng dùng cho nên độc dược kia hẳn là nhằm vào phù dung mà xuống tay , mà ấm trà kia là Hạ tiểu thư tự tay pha rồi trực tiếp bưng lên phòng , ngoài ra chưa từng có người khác tới gần nửa bước”.
” Tiểu thư bị bán vào kỹ viện ba ngày trước, mà người đem nàng bán đi chính là Đại tiểu thư Hạ Hầu phủ : Hạ Huỳnh cùng đại phu nhân Bạch Ngọc”.
“Nha?”.Đôi mắt âm u của Tư Đồ Hoàng Vũ càng sâu thêm hứng thú muốn phá hủy mọi thứ .
” Hơn nữa , tiểu nhân còn tra được một chuyện thú vị hơn , là Hạ tiểu thư cũng không phải là cốt nhục của Hạ tướng quân mà là đứa nhỏ được nhặt về mười ba năm trước , tuy danh phận là tiểu thư nhưng bị đãi ngộ so vơi người hầu cũng không khác biệt mấy.”
Khó trách trên tay vật nhỏ có đầy vết chai cực kỳ thô ráp , cùng thân phận nàng không tương xứng , hẳn là phải vất vả tích lũy hàng năm lại mới có kết quả như vậy.
“Điện hạ, nữ tử này thân phận chưa xác minh, tiếp tục giữ ở bên người có lẽ không được thỏa đáng”.Khánh minh ôm quyền nói, xưng hô cũng chuyển thành kính.
“Không”. Tư Đồ Hoàng Vũ sâu trong bóng đêm cười rộ lên, càng lộ vẻ quỷ diễm: “Nữ nhân ta muốn bất kể thân phận nàng là gì, đã thuộc về ta tuyệt đối sẽ không tha”. Hắn phẩy tay áo , xoay người một cái , phiêu nhiên hướng trong phòng đi đến , bỏ lại người phía sau.
“Khánh Minh”. Một âm thanh xa xôi nhẹ nhàng ở không trung.
“Dạ”.
“Ta muốn sáng sớm mai thấy Sương nhi xuất hiện trước mặt vật nhỏ”. Đã đáp ứng nàng rồi đương nhiên phải làm đến cùng.Nam Cung quận chúa thật sự rất khờ khạo, trên đời này chỉ cần hắn muốn , phải biết rằng không có khả năng tránh thoát khỏi ánh mắt hắn.Mạng lưới tình báo của hắn phân bố rộng rãi , so với hoàng đế chỉ có thể hơn.
Màn đêm đen kéo tới , Khánh Minh đã sớm vô tung vô ảnh biến mất , giống như vừa rồi hết thảy đều là ảo ảnh.
Beta : Tịch Linh
“Nói”. Bạc môi chỉ bật ra một chữ , nhưng lại mang theo nghiêm nghị cùng lãnh khí, hàn quang sắc bén quét về hướng Khánh Minh khiến cho tiểu thị vệ đang quỳ một gối dưới đất run rẩy.
“Thời điểm tiểu nhân đến vạn hoa lâu, Sương Nhi cô nương đã bị bắt đi. Căn cứ thám tử báo lại , hẳn là ảnh vệ của quận chúa sáng sớm mang đi. Tiểu nhân còn đi qua nơi Hạ tiểu thư từng nhảy lầu, trong phòng có vết tích nước đổ trên mặt đất đã biến thành màu đen , mà tú bà Vạn Hoa Lâu nói đó là do Hạ tiểu thư đánh nát ấm trà yêu thích của bà ta , nhưng mà trong nước trà bị đổ lại có độc?”
“Tiểu nhân đã lấy mẫu nước trà giao cho Tử Anh của Tây Cung phân tích, đích thật là độc hơn nữa…” Khánh Minh cố ý vô tình liếc nhìn biểu tình của chủ tử: “Hơn nữa lại là độc dược của Tây Vực — chẫm tửu”. ( Nhu Hương + Tịch Linh : mù tịt , chẳng biết là cái độc gì @@ )
Tư Đồ Hoàng Vũ nhướng mày lên , cố ý bảo hắn tiếp tục.
“Loại độc dược này rất hiếm thấy , chỉ cần dùng lông chim chẫm chạm một chút vào nước cũng có thể trở thành độc , hơn nữa độc tính rất lớn , ít khả năng giải cứu. Thế nhưng bởi vì chim chẫm khó tìm , càng khó dưỡng mà độc nhân ( người chế thuộc độc ) có thể có được loại độc này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Theo tiểu nhân kiểm chứng chỉ có Lý Môn môn chủ mới có được một con độc điểu như vậy , mà luyện chế độc dược phải trong vòng 3 ngày làm cho người ta ăn vào , nếu không dược hiệu tan hết liền không có tác dụng gì”.
Lý môn.
Tư Đồ Hoàng Vũ sâu thẳm trong ánh mắt thoáng hiện nốt ruồi son trên ngực Ngữ Mạt.
“Vậy ý ngươi nói là vật nhỏ có liên quan với lý môn?”. Hắn đã có thói quen xưng hô nàng như vậy.
“Chỉ sợ là… “. Khánh Minh nghiêm túc nói, đối với an nguy của chủ tử hắn không thể qua loa: “Ấm trà kia là chuẩn bị cấp cho Phù Dung cô nương cùng khách nhân của nàng dùng cho nên độc dược kia hẳn là nhằm vào phù dung mà xuống tay , mà ấm trà kia là Hạ tiểu thư tự tay pha rồi trực tiếp bưng lên phòng , ngoài ra chưa từng có người khác tới gần nửa bước”.
” Tiểu thư bị bán vào kỹ viện ba ngày trước, mà người đem nàng bán đi chính là Đại tiểu thư Hạ Hầu phủ : Hạ Huỳnh cùng đại phu nhân Bạch Ngọc”.
“Nha?”.Đôi mắt âm u của Tư Đồ Hoàng Vũ càng sâu thêm hứng thú muốn phá hủy mọi thứ .
” Hơn nữa , tiểu nhân còn tra được một chuyện thú vị hơn , là Hạ tiểu thư cũng không phải là cốt nhục của Hạ tướng quân mà là đứa nhỏ được nhặt về mười ba năm trước , tuy danh phận là tiểu thư nhưng bị đãi ngộ so vơi người hầu cũng không khác biệt mấy.”
Khó trách trên tay vật nhỏ có đầy vết chai cực kỳ thô ráp , cùng thân phận nàng không tương xứng , hẳn là phải vất vả tích lũy hàng năm lại mới có kết quả như vậy.
“Điện hạ, nữ tử này thân phận chưa xác minh, tiếp tục giữ ở bên người có lẽ không được thỏa đáng”.Khánh minh ôm quyền nói, xưng hô cũng chuyển thành kính.
“Không”. Tư Đồ Hoàng Vũ sâu trong bóng đêm cười rộ lên, càng lộ vẻ quỷ diễm: “Nữ nhân ta muốn bất kể thân phận nàng là gì, đã thuộc về ta tuyệt đối sẽ không tha”. Hắn phẩy tay áo , xoay người một cái , phiêu nhiên hướng trong phòng đi đến , bỏ lại người phía sau.
“Khánh Minh”. Một âm thanh xa xôi nhẹ nhàng ở không trung.
“Dạ”.
“Ta muốn sáng sớm mai thấy Sương nhi xuất hiện trước mặt vật nhỏ”. Đã đáp ứng nàng rồi đương nhiên phải làm đến cùng.Nam Cung quận chúa thật sự rất khờ khạo, trên đời này chỉ cần hắn muốn , phải biết rằng không có khả năng tránh thoát khỏi ánh mắt hắn.Mạng lưới tình báo của hắn phân bố rộng rãi , so với hoàng đế chỉ có thể hơn.
Màn đêm đen kéo tới , Khánh Minh đã sớm vô tung vô ảnh biến mất , giống như vừa rồi hết thảy đều là ảo ảnh.
/200
|