Edit:Nhu Hương
Beta : Tịch Linh
-”Tiểu thư!”
-”Sương nhi!”
-”Ô ô ô ô ô ô!”
Hai tiểu nha đầu cùng lúc ôm lấy nhau sau đó rưng rưng nước mắt mà khóc
-”Ngươi không có việc gì thật sự tốt quá”. Hạ Ngữ Mạt vẻ mặt lo lắng nói: “Ta đi rồi ngươi khẳng định chịu rất nhiều khổ sở “. Từ khi chính mình xuyên qua, nàng là người đầu tiên quan tâm mình. Đối với một cô nhi mà nói tình cảm này có thể khiến cho người ta cảm động tận đáy lòng.
“Không tiểu thư, Sương nhi không có chịu khổ a”. Nàng theo bản năng đem cổ tay bị dây thừng làm đỏ giấu ở trong tay áo, khóe mắt run rẩy liếc về phía Thập Tam điện hạ ở một bên tự do tự tại thổi trà: “Tiểu thư, người như thế nào cùnng vị này giống như là…” Biết nàng muốn nói giống như cái gì, vị điện hạ kia ném đến một ánh mắt sắc bén làm cho lưng nàng nháy mắt cứng ngắc , lời muốn nói nghẹn ở trong họng , không nói lên nửa chữ.
” Hắn… hắn không cẩn thận đã cứu ta …sau đó…” Hạ Ngữ Mạt mặt đỏ lên không biết nên nói như thế nào.
Nhất thời chủ tớ hai người đối diện nhau đều không nói gì , mỗi người có nỗi băn khoăn.
“Vật nhỏ ăn cơm” .
Tư Đồ hoàng vũ bắt lấy cổ Hạ Ngữ Mạt đem nàng đặt vào trong lòng mình.
“Ta muốn tự ăn!” Hạ Ngữ Mạt che miệng lo sợ cũng sẽ giống ngày hôm qua bị hắn dùng cách ám muội kia bồi ăn. Hiện tại Sương Nhi đang ở đây . Cho dù là người hiện đại có tư tưởng tiên tiến, trước mặt người quen bị làm ra cái chuyện thẹn thùng như vậy nàng cũng không tiếp thu được .
” Được…được”. Nam tử nhẹ nhàng phất tay lên, người hầu hai bên liền mang lên một bộ bát đũa tinh xảo đặc biệt , cầm trong tay vừa vặn thích hợp giống như vì nàng mà tạo ra, bề ngoài tinh xảo đặc sắc, sườn chén có khảm hoa văn bằng giấy thếp vàng cộng thêm kỹ thuật sơn đen thượng đẳng tựa như là một đóa hoa màu vàng nở rộ ở trong đêm tối, xinh đẹp mà không mất vẻ cao quý. Cái này không phải là dùng để ăn cơm! Rõ ràng chính là một kiệt tác nghệ thuật đó!
Hạ Ngữ Mạt trừng mắt nhìn người nào đó không ngừng nhét đồ ăn vào tác phẩm nghệ thuật này cho đến khi thành một ngọn núi nhỏ , khi đó hắn mới dừng lại công việc trên tay, đem chiếc đũa bỏ vào trong tay Hạ Ngữ Mạt ôn nhu nói: “Ăn”.
“Ta có thể bồi ngươi ăn”. Nhìn bộ dạng nàng ngơ ngác lăng lăng đáng yêu hắn nhịn không được lại muốn trêu cợt nàng.
“Được rồi! Ta tự mình ăn ” Hạ Ngữ Mạt cong môi , lúc bắt đầu bới cơm , nội tâm có cảm giác như đang giày xéo một tác phẩm nghệ thuật, hy vọng nàng đừng bị báo ứng ô ô… Ngược lại Sương nhi ở một bên nhìn đến há hốc mồm , chân như nhũn ra.
Đó không phải là người được đương kim hoàng đế sủng ái nhất Thập Tam hoàng tử sao! Cái người trong truyền thuyết nhất lãnh khốc vô tình hơn nữa không gần nữ sắc : Thập tam hoàng tử!
Tiểu thư không phải từng gặp qua hắn sao, còn nói trừ bỏ Cẩm thiếu gia . ở bên ngoài hắn là nam tử tốt nhất mà tiểu thư đã gặp qua , như thế nào lại hoàn toàn không biết thân phận của hắn? Còn ngồi ở trên đùi điện hạ thân mật, Nàng thật có cảm giác như sắp hôn mê.
Nhất định là cho dù có người đem nàng bắt đi, uy hiếp nàng nói ra chuyện tình của tiểu thư , nàng cũng không rùng mình như vậy.
“Vật nhỏ , sáng mai đi gặp người nhà của ngươi”
Người nhà? Hạ Ngữ Mạt từ trong bát cơm ngẩng đầu lên, nàng đã quen làm cô nhi, thiếu chút nữa quên ở thế giới này nàng cũng có người nhà.
“Đúng”.
Tư Đồ Hoàng Vũ khóe miệng nhếch lên. “Đi Hạ Hầu phủ cầu hôn. Cho dù là thị thiếp cũng phải có trình tự thỏa đáng”.
Ngay tức khắc Sương nhi cảm thấy có lẽ tự mình ngất xỉu là tốt hơn.
Beta : Tịch Linh
-”Tiểu thư!”
-”Sương nhi!”
-”Ô ô ô ô ô ô!”
Hai tiểu nha đầu cùng lúc ôm lấy nhau sau đó rưng rưng nước mắt mà khóc
-”Ngươi không có việc gì thật sự tốt quá”. Hạ Ngữ Mạt vẻ mặt lo lắng nói: “Ta đi rồi ngươi khẳng định chịu rất nhiều khổ sở “. Từ khi chính mình xuyên qua, nàng là người đầu tiên quan tâm mình. Đối với một cô nhi mà nói tình cảm này có thể khiến cho người ta cảm động tận đáy lòng.
“Không tiểu thư, Sương nhi không có chịu khổ a”. Nàng theo bản năng đem cổ tay bị dây thừng làm đỏ giấu ở trong tay áo, khóe mắt run rẩy liếc về phía Thập Tam điện hạ ở một bên tự do tự tại thổi trà: “Tiểu thư, người như thế nào cùnng vị này giống như là…” Biết nàng muốn nói giống như cái gì, vị điện hạ kia ném đến một ánh mắt sắc bén làm cho lưng nàng nháy mắt cứng ngắc , lời muốn nói nghẹn ở trong họng , không nói lên nửa chữ.
” Hắn… hắn không cẩn thận đã cứu ta …sau đó…” Hạ Ngữ Mạt mặt đỏ lên không biết nên nói như thế nào.
Nhất thời chủ tớ hai người đối diện nhau đều không nói gì , mỗi người có nỗi băn khoăn.
“Vật nhỏ ăn cơm” .
Tư Đồ hoàng vũ bắt lấy cổ Hạ Ngữ Mạt đem nàng đặt vào trong lòng mình.
“Ta muốn tự ăn!” Hạ Ngữ Mạt che miệng lo sợ cũng sẽ giống ngày hôm qua bị hắn dùng cách ám muội kia bồi ăn. Hiện tại Sương Nhi đang ở đây . Cho dù là người hiện đại có tư tưởng tiên tiến, trước mặt người quen bị làm ra cái chuyện thẹn thùng như vậy nàng cũng không tiếp thu được .
” Được…được”. Nam tử nhẹ nhàng phất tay lên, người hầu hai bên liền mang lên một bộ bát đũa tinh xảo đặc biệt , cầm trong tay vừa vặn thích hợp giống như vì nàng mà tạo ra, bề ngoài tinh xảo đặc sắc, sườn chén có khảm hoa văn bằng giấy thếp vàng cộng thêm kỹ thuật sơn đen thượng đẳng tựa như là một đóa hoa màu vàng nở rộ ở trong đêm tối, xinh đẹp mà không mất vẻ cao quý. Cái này không phải là dùng để ăn cơm! Rõ ràng chính là một kiệt tác nghệ thuật đó!
Hạ Ngữ Mạt trừng mắt nhìn người nào đó không ngừng nhét đồ ăn vào tác phẩm nghệ thuật này cho đến khi thành một ngọn núi nhỏ , khi đó hắn mới dừng lại công việc trên tay, đem chiếc đũa bỏ vào trong tay Hạ Ngữ Mạt ôn nhu nói: “Ăn”.
“Ta có thể bồi ngươi ăn”. Nhìn bộ dạng nàng ngơ ngác lăng lăng đáng yêu hắn nhịn không được lại muốn trêu cợt nàng.
“Được rồi! Ta tự mình ăn ” Hạ Ngữ Mạt cong môi , lúc bắt đầu bới cơm , nội tâm có cảm giác như đang giày xéo một tác phẩm nghệ thuật, hy vọng nàng đừng bị báo ứng ô ô… Ngược lại Sương nhi ở một bên nhìn đến há hốc mồm , chân như nhũn ra.
Đó không phải là người được đương kim hoàng đế sủng ái nhất Thập Tam hoàng tử sao! Cái người trong truyền thuyết nhất lãnh khốc vô tình hơn nữa không gần nữ sắc : Thập tam hoàng tử!
Tiểu thư không phải từng gặp qua hắn sao, còn nói trừ bỏ Cẩm thiếu gia . ở bên ngoài hắn là nam tử tốt nhất mà tiểu thư đã gặp qua , như thế nào lại hoàn toàn không biết thân phận của hắn? Còn ngồi ở trên đùi điện hạ thân mật, Nàng thật có cảm giác như sắp hôn mê.
Nhất định là cho dù có người đem nàng bắt đi, uy hiếp nàng nói ra chuyện tình của tiểu thư , nàng cũng không rùng mình như vậy.
“Vật nhỏ , sáng mai đi gặp người nhà của ngươi”
Người nhà? Hạ Ngữ Mạt từ trong bát cơm ngẩng đầu lên, nàng đã quen làm cô nhi, thiếu chút nữa quên ở thế giới này nàng cũng có người nhà.
“Đúng”.
Tư Đồ Hoàng Vũ khóe miệng nhếch lên. “Đi Hạ Hầu phủ cầu hôn. Cho dù là thị thiếp cũng phải có trình tự thỏa đáng”.
Ngay tức khắc Sương nhi cảm thấy có lẽ tự mình ngất xỉu là tốt hơn.
/200
|