“Mặt của ta!”
Giữa không trung trong Thập tam vương phủ đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Tư Đồ Hoàng Vũ che miệng Hạ Ngữ Mạt lại không cho nàng càng hét càng lớn. Sớm biết thì đã không cho nàng xem, dù sao gương đồng cũng không như thế nào hiện ra rõ rang. Hắn muốn đem nàng nhốt lại mà nuôi giống như nuôi heo con trong phạm vi thế lực của một mình hắn.
Vốn là hắn tính như vậy.
Nhưng là sau đó ngẫm lại, vẫn là nên cho nàng biết trước, không thì thế nào một ngày nàng vụng trộm chạy ra, dùng sắc đi mê hoặc nam nhân đến điên đảo, đến lúc đó hắn phải móc mắt toàn bộ người nào tới gần.
“Phu quân, chàng chỉnh dung (sửa sắc đẹp) cho ta?”
Đôi mắt to của Hạ Ngữ Mạt nhanh chóng trợn ngược lên. Nàng cùng lắm là tắm gội sạch sẽ một lần liền biến thành mỹ nhân. Cái này so với giải phẫu thẩm mỹ còn lợi hại hơn.
“Vật nhỏ đây vốn là bộ dạng của nàng”.
Tư Đồ Hoàng Vũ rút chiếc gương nhỏ trong tay nàng ra, không cho nàng lại tiếp tục tự kỷ như vậy.
“Ta chỉ dùng dược thủy tẩy đi dược vật bao phủ trên người nàng”. Hắn chỉ vào hai cái bình nhỏ trong suốt: “Bột màu trắng pha vào trong nước có thể tạo thành một lớp màu đen trên da, che dấu khuôn mặt đích thật của nàng, cho dù có cho vào nước cạo một lớp da cũng tìm không ra sơ hở gì, mà bột phấn hồng lại có tác dụng tẩy sạch lớp da đen này, cũng là biện pháp duy nhất có thể khôi phục hình dáng của nàng”.
Bộ mặt Hạ Ngữ Mạt dại ra vài giây, sau đó nàng ngồi dậy đặt câu hỏi giống liên pháo nổ dồn dập: “Nhưng mà làm sao chàng biết trên mặt ta có cái gì? Không phải chàng nói một chút sơ hở cũng tìm không thấy sao? Còn có nha, vì sao chàng biết bột phấn sẽ dùng như thế nào chứ? Cái kia ô”. Tư Đồ Hoàng Vũ dùng miệng ngăn chặn vật nhỏ đang ầm ỹ không thôi, mãi cho đến khi ánh mắt nàng lộ ra vẻ say mê quen thuộc thì hắn mới buông ra cho nàng thở bình thường.
Đây là phát minh mới đánh lạc hướng ‘tinh chuyển đại pháp’ dùng ở trên người nàng vô cùng hiệu nghiệm.
“Ta đã muốn biết chuyện gì thì cũng đều biết được”. Hắn vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nàng, tạm thời không muốn nói cho nàng là vì thấy được một nối ruồi son trước ngực nàng mới có thể biết được nàng còn có một khuôn mặt khác.
“Vậy từ đây về sau làm sao bây giờ? Nếu ta quay về Hạ Hầu phủ, mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ hết sao?” Hạ Ngữ Mạt bị đến choáng váng. (**chỗ này ý muốn nói bí mật về khuôn mặt của Hạ Ngữ Mạt)
“Nàng không cần trở về”. Tư Đồ Hoàng Vũ nói một cách thản nhiên: “Hạ Ngữ Mạt kia đã chết cho nên từ hôm nay trở đi nàng phải dùng một thân phận mới để sống”.
“Đã chết?”
“Đúng. Ngày mai ta còn phải tham dự tang lễ của nàng”.
Tang lễ? Hạ Ngữ Mạt càng nghe càng hồ đồ.
“Đêm qua, Hạ Hầu phủ tam tiểu thư đã thiêu cháy trong một trận hỏa hoạn lớn”. Tư Đồ Hoàng Vũ cười, khuôn mặt có chút quỷ dị: “Tỷ tỷ cùng đại nương của nàng, dưới chỉ thị của quận chúa, đã cho người phóng hỏa nơi nàng ở cho nên hiện tại nàng cùng thi nữ Sương Nhi đều đã chết.”
Giữa không trung trong Thập tam vương phủ đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Tư Đồ Hoàng Vũ che miệng Hạ Ngữ Mạt lại không cho nàng càng hét càng lớn. Sớm biết thì đã không cho nàng xem, dù sao gương đồng cũng không như thế nào hiện ra rõ rang. Hắn muốn đem nàng nhốt lại mà nuôi giống như nuôi heo con trong phạm vi thế lực của một mình hắn.
Vốn là hắn tính như vậy.
Nhưng là sau đó ngẫm lại, vẫn là nên cho nàng biết trước, không thì thế nào một ngày nàng vụng trộm chạy ra, dùng sắc đi mê hoặc nam nhân đến điên đảo, đến lúc đó hắn phải móc mắt toàn bộ người nào tới gần.
“Phu quân, chàng chỉnh dung (sửa sắc đẹp) cho ta?”
Đôi mắt to của Hạ Ngữ Mạt nhanh chóng trợn ngược lên. Nàng cùng lắm là tắm gội sạch sẽ một lần liền biến thành mỹ nhân. Cái này so với giải phẫu thẩm mỹ còn lợi hại hơn.
“Vật nhỏ đây vốn là bộ dạng của nàng”.
Tư Đồ Hoàng Vũ rút chiếc gương nhỏ trong tay nàng ra, không cho nàng lại tiếp tục tự kỷ như vậy.
“Ta chỉ dùng dược thủy tẩy đi dược vật bao phủ trên người nàng”. Hắn chỉ vào hai cái bình nhỏ trong suốt: “Bột màu trắng pha vào trong nước có thể tạo thành một lớp màu đen trên da, che dấu khuôn mặt đích thật của nàng, cho dù có cho vào nước cạo một lớp da cũng tìm không ra sơ hở gì, mà bột phấn hồng lại có tác dụng tẩy sạch lớp da đen này, cũng là biện pháp duy nhất có thể khôi phục hình dáng của nàng”.
Bộ mặt Hạ Ngữ Mạt dại ra vài giây, sau đó nàng ngồi dậy đặt câu hỏi giống liên pháo nổ dồn dập: “Nhưng mà làm sao chàng biết trên mặt ta có cái gì? Không phải chàng nói một chút sơ hở cũng tìm không thấy sao? Còn có nha, vì sao chàng biết bột phấn sẽ dùng như thế nào chứ? Cái kia ô”. Tư Đồ Hoàng Vũ dùng miệng ngăn chặn vật nhỏ đang ầm ỹ không thôi, mãi cho đến khi ánh mắt nàng lộ ra vẻ say mê quen thuộc thì hắn mới buông ra cho nàng thở bình thường.
Đây là phát minh mới đánh lạc hướng ‘tinh chuyển đại pháp’ dùng ở trên người nàng vô cùng hiệu nghiệm.
“Ta đã muốn biết chuyện gì thì cũng đều biết được”. Hắn vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nàng, tạm thời không muốn nói cho nàng là vì thấy được một nối ruồi son trước ngực nàng mới có thể biết được nàng còn có một khuôn mặt khác.
“Vậy từ đây về sau làm sao bây giờ? Nếu ta quay về Hạ Hầu phủ, mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ hết sao?” Hạ Ngữ Mạt bị đến choáng váng. (**chỗ này ý muốn nói bí mật về khuôn mặt của Hạ Ngữ Mạt)
“Nàng không cần trở về”. Tư Đồ Hoàng Vũ nói một cách thản nhiên: “Hạ Ngữ Mạt kia đã chết cho nên từ hôm nay trở đi nàng phải dùng một thân phận mới để sống”.
“Đã chết?”
“Đúng. Ngày mai ta còn phải tham dự tang lễ của nàng”.
Tang lễ? Hạ Ngữ Mạt càng nghe càng hồ đồ.
“Đêm qua, Hạ Hầu phủ tam tiểu thư đã thiêu cháy trong một trận hỏa hoạn lớn”. Tư Đồ Hoàng Vũ cười, khuôn mặt có chút quỷ dị: “Tỷ tỷ cùng đại nương của nàng, dưới chỉ thị của quận chúa, đã cho người phóng hỏa nơi nàng ở cho nên hiện tại nàng cùng thi nữ Sương Nhi đều đã chết.”
/200
|