Hôm sau.
Sắc trời xám xịt cùng với màu trắng hoa tang đầy khắp cả phủ lẫn nhau tạo ra một khung cảnh nhợt nhạt thê lương.
Bởi vì trong Hạ Hầu phủ, ngoài vị tam tiểu thư không ai biết mặt, còn có hơn ba mươi mạng người ở đông viên bị ngọn lửa lớn thiêu chết.
Mà ngay lúc đó, cũng không biết từ nơi nào truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ một lời đồn —- Hạ Hầu phủ tam tiểu thư Hạ Ngữ Mạt là dưỡng nữ (con gái nuôi) của Hạ gia, nhưng nàng lại là một nữ nhân không biết xấu hổ, chẳng những không báo đáp ơn dưỡng dục còn không âm mưu cám dỗ ca ca của mình, không chỉ vậy mà còn nhắm vào Thập Tam Hoàng tử điện hạ. Lúc này đây, ông trời mới sai cô sát tinh giáng xuống một trận lửa lớn đem hủy diệt toàn bộ.
Vì thế, gia quyến của mấy chục mạng người vô tội bị chôn chung đem toàn bộ thù hận đặt trên người của vị tam tiểu thư này, không những hạ thấp thanh danh của nàng ngang với con chuột bên đường mà từng người một lại không ngừng chửi rủa . Cũng có nhóm người yêu cầu đem nàng thả ra bãi tha ma, đình chỉ cử hành lễ tang cho nàng.
Hạ Hầu phủ lão tướng quân Hạ Minh Triệu vì chuyện này cố ý từ biên quan gấp gáp trở về, mạnh mẽ trấn áp dân chúng phẫn nộ đang đóng trước cửa lớn của Hạ Hầu phủ, đem toàn bộ người trong phủ đến linh đường Hạ Ngữ Mạt từ từ tính sổ.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!”
Một tay hắn đập vào trên mặt bàn bằng gỗ, ngay lập tức cái bàn liền vỡ vụn ra từng mảnh. Chòm râu bạc đang buông thả lại bị tức khí thổi đứng lên. Hai con mắt lại tràn ngập tia máu. Vị thống soái hàng năm ở biên quan giết địch ngay giờ phút này trông thật đáng kinh sợ. Những người liên can hai chân liền phát run, ớn lạnh cả người.
“Vì sao Mạt Nhi lại chết?” Hắn chỉ vào cái quan tài bằng gỗ kia, ngón tay bởi vì tức giận quá độ mà run rẩy .
“Lão gia, hiện tại phố lớn ngõ nhỏ khắp nới đều đồn đại về chuyện mất mặt của con nha đầu này. Sớm biết nên ra ngoài kiếm nuôi một con chó còn hơn cho nó lưu lại Hạ phủ chúng ta, chung quy cũng là một cái tai họa!”
“Ngươi im miệng!” Hạ Minh Triệu trừng hai mắt khiến cho Bạch Ngọc phu nhân ở một bên đang nói những lời châm chọc cũng phải im lặng (Hg: Chỗ này tớ chém!)
Cái thủ đoạn này đối với một vị tướng quân thường xuyên giành thắng lợi trong việc đấu trí so dũng khí với kẻ địch mà nói làm sao có thể không bị lộ chân tướng?: ” ‘Tam nhân thành hổ’ **. Nếu không phải có người cố ý muốn dựng nên chuyện như vậy, thì người dân khắp phố phường đâu có thể nào trong thời gian ngắn như vậy đã biết là Mạt Nhi đã chết, hơn nữa lại dùng những từ hết sức ác liệt không khoan nhượng”. Muốn hắn tin vào chuyện như vậy còn khó hơn lên trời.
Hạ Minh Triệu đặt đôi tay chai sần lên trên chiếc quan tài gỗ màu tím kia, trong lòng tự nhiên cảm thấy hổ thẹn. Mạt Nhi là hắn tự mình mang về. Hắn đã đáp ứng với mẹ nàng là phải nuôi dưỡng nàng lớn lên, thế nhưng bây giờ. “Cha, giờ lành đã đến. Trước tiên cũng nên chôn cất Mạt Nhi vi an ạ”. Hạ Cẩm Thần bình thường vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh mở miệng nói.
Bạch Ngọc phu nhân vốn định ngăn cản nhưng nhìn thấy sắc mặt đen kịt của lão gia lại đành phải ngậm miệng.
“Thập Tam điện hạ giá lâm!”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến cung nhân truyền báo thanh. Một nam tử áo trắng như gấm mang theo hai tùy tùng nhanh nhẹn đi đến.
Mà khi chân trước hắn vừa bước vào cửa, phía sau lập tức lại có một giọng giống như vịt đực vang lên. (Hg: công nhận bà tác ja này cũng thiên vị thấy ớn!!)
— “Nam Cung Quận Chúa giá lâm!”
Sắc trời xám xịt cùng với màu trắng hoa tang đầy khắp cả phủ lẫn nhau tạo ra một khung cảnh nhợt nhạt thê lương.
Bởi vì trong Hạ Hầu phủ, ngoài vị tam tiểu thư không ai biết mặt, còn có hơn ba mươi mạng người ở đông viên bị ngọn lửa lớn thiêu chết.
Mà ngay lúc đó, cũng không biết từ nơi nào truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ một lời đồn —- Hạ Hầu phủ tam tiểu thư Hạ Ngữ Mạt là dưỡng nữ (con gái nuôi) của Hạ gia, nhưng nàng lại là một nữ nhân không biết xấu hổ, chẳng những không báo đáp ơn dưỡng dục còn không âm mưu cám dỗ ca ca của mình, không chỉ vậy mà còn nhắm vào Thập Tam Hoàng tử điện hạ. Lúc này đây, ông trời mới sai cô sát tinh giáng xuống một trận lửa lớn đem hủy diệt toàn bộ.
Vì thế, gia quyến của mấy chục mạng người vô tội bị chôn chung đem toàn bộ thù hận đặt trên người của vị tam tiểu thư này, không những hạ thấp thanh danh của nàng ngang với con chuột bên đường mà từng người một lại không ngừng chửi rủa . Cũng có nhóm người yêu cầu đem nàng thả ra bãi tha ma, đình chỉ cử hành lễ tang cho nàng.
Hạ Hầu phủ lão tướng quân Hạ Minh Triệu vì chuyện này cố ý từ biên quan gấp gáp trở về, mạnh mẽ trấn áp dân chúng phẫn nộ đang đóng trước cửa lớn của Hạ Hầu phủ, đem toàn bộ người trong phủ đến linh đường Hạ Ngữ Mạt từ từ tính sổ.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!”
Một tay hắn đập vào trên mặt bàn bằng gỗ, ngay lập tức cái bàn liền vỡ vụn ra từng mảnh. Chòm râu bạc đang buông thả lại bị tức khí thổi đứng lên. Hai con mắt lại tràn ngập tia máu. Vị thống soái hàng năm ở biên quan giết địch ngay giờ phút này trông thật đáng kinh sợ. Những người liên can hai chân liền phát run, ớn lạnh cả người.
“Vì sao Mạt Nhi lại chết?” Hắn chỉ vào cái quan tài bằng gỗ kia, ngón tay bởi vì tức giận quá độ mà run rẩy .
“Lão gia, hiện tại phố lớn ngõ nhỏ khắp nới đều đồn đại về chuyện mất mặt của con nha đầu này. Sớm biết nên ra ngoài kiếm nuôi một con chó còn hơn cho nó lưu lại Hạ phủ chúng ta, chung quy cũng là một cái tai họa!”
“Ngươi im miệng!” Hạ Minh Triệu trừng hai mắt khiến cho Bạch Ngọc phu nhân ở một bên đang nói những lời châm chọc cũng phải im lặng (Hg: Chỗ này tớ chém!)
Cái thủ đoạn này đối với một vị tướng quân thường xuyên giành thắng lợi trong việc đấu trí so dũng khí với kẻ địch mà nói làm sao có thể không bị lộ chân tướng?: ” ‘Tam nhân thành hổ’ **. Nếu không phải có người cố ý muốn dựng nên chuyện như vậy, thì người dân khắp phố phường đâu có thể nào trong thời gian ngắn như vậy đã biết là Mạt Nhi đã chết, hơn nữa lại dùng những từ hết sức ác liệt không khoan nhượng”. Muốn hắn tin vào chuyện như vậy còn khó hơn lên trời.
Hạ Minh Triệu đặt đôi tay chai sần lên trên chiếc quan tài gỗ màu tím kia, trong lòng tự nhiên cảm thấy hổ thẹn. Mạt Nhi là hắn tự mình mang về. Hắn đã đáp ứng với mẹ nàng là phải nuôi dưỡng nàng lớn lên, thế nhưng bây giờ. “Cha, giờ lành đã đến. Trước tiên cũng nên chôn cất Mạt Nhi vi an ạ”. Hạ Cẩm Thần bình thường vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh mở miệng nói.
Bạch Ngọc phu nhân vốn định ngăn cản nhưng nhìn thấy sắc mặt đen kịt của lão gia lại đành phải ngậm miệng.
“Thập Tam điện hạ giá lâm!”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến cung nhân truyền báo thanh. Một nam tử áo trắng như gấm mang theo hai tùy tùng nhanh nhẹn đi đến.
Mà khi chân trước hắn vừa bước vào cửa, phía sau lập tức lại có một giọng giống như vịt đực vang lên. (Hg: công nhận bà tác ja này cũng thiên vị thấy ớn!!)
— “Nam Cung Quận Chúa giá lâm!”
/200
|