Hôm nay là ngày đẹp trời, chả bù hôm qua khi cô về đến nhà trời bỗng dưng mưa như đúng rồi ý. Mới sáng sớm nắng chưa soi tới mông mà Tử Hàn đã đến gọi cô dậy rồi. Ôi cô chưa ngủ đủ mười hai tiếng! Trùm chăn kín mít với giọng ngáy ngủ đáp lại:
-Ư... không... muốn dậy.
Tử Hàn gỡ chăn ra và nhẹ nhàng bảo:
-Dậy đi em, hôm nay chúng ta phải đi thăm bệnh.
Cô ngồi phắc dậy, hốt hoảng đáp lời anh khi nghe tiếng được tiếng mất:
-Anh bị bệnh ạ?
Vốn biết rõ tính của cô, lúc mới dậy luôn không muốn rời giường. Cười cười nói lại ý vừa rồi đã nói:
-Chúng ta đi thăm bệnh. Chị em hôm qua trúng đạn.
-Hơ? Sao hôm qua anh không nói cho em biết?
-Anh sợ em lo lắng chạy đến đó gặp bọn họ.
Bọn họ ở đây hẳn là Phó gia, cũng đúng! Họ đâu ưa gì cô, có khi đến đó vào hôm qua lại ăn tát vì ám nữ chính. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phó Tịnh Nhi loay hoay kiếm nơi phát ra. Tử Hàn nhanh tay tìm thấy điện thoại và đưa cho cô:
-Đừng để điện thoại gần mình khi ngủ nhé.
Cô chỉ cười cười nhấc máy, chưa kịp nói gì cả... thì ở đầu bên kia một giọng nói vui vẻ lọt vào tai:
-Tịnh Nhi hôm qua em ở đâu?
-Em ở với Tử Hàn ạ.
-Lát em có đi thăm bệnh không?
-Vâng~.
-Vậy lát gặp.
Điện thoại đã tắt, cô bước xuống giường. Người gọi là Phó Gia Linh, trông cô nàmg vui vẻ hẳn ra. Tử Hàn không hề hỏi ai gọi cả, anh đi tới tủ quần áo chuẩn bị cho cô. Chừng nửa tiếng sau, hai người mới xuất phát đến bệnh viện trung ương thành phố A. Nói chớ, cái bệnh viện gì mà lớn ngang ngửa khách sạn năm sao luôn. Nghe dân tình đồn rằng viện trưởng ở đây bảnh trai lắm. Đúng chất truyện ảo viện trưởng gia thế và đẹp trai không kém gì nam chính.
Tử Hàn bảo hôm qua cả ba cô gái nữ chính phụ đều nhập viện cùng với nam chính. Để cô đoán một chút, bệnh viện thường là địa bàn của nam phụ ở đó khi gặp nữ chính hẳn nam phụ đã động lòng rồi. Hai người hỏi han y tá một chút về phòng bệnh của nữ chính. Thật tình phòng 345 tưởng nằm ở tầng ba ai dè đệch nó nằm ở tầng sáu của bệnh viện. Bệnh viện hay là khách sạn trời! Ùi uôi! Phòng nữ chính đang mở cửa. Cô và anh cùng đi vào, giọng nói vui vẻ của nữ chính khi thấy cô vang lên:
-A Tịnh Nhi Tử Hàn...
Phó Tịnh Nguyên nhảy nhanh xuống giường nắm lấy tay Phó Tịnh Nhi ngồi xuống, líu la líu rít nói:
-Chị ở đây muốn chán rồi...
Phó Tịnh Nhi nghiêng đầu hỏi thăm cô gái kia:
-Chị thấy sao rồi?
-Chị ổn muốn ra viện nhưng... haiz~.
Nhưng nam chính và ba mẹ không cho chớ gì? Tử Hàn dường như không ngó nữ chính cho lắm. Anh đặt giỏ trái cây xuống bàn rồi cũng ngồi xuống ghế sô pha. Phòng vip có khác luôn đầy đủ tiện nghi, haiz con bạn cô viết ra tiểu thuyết này quả thật vô cùng ảo tưởng. Hai chị em trò chuyện chừng một lúc thì ra vợ chồng Phó Bình đã được Phó Tịnh Khang đưa về nghỉ ngơi trước khi cô đến chừng mười phút trước. Cánh cửa phòng bệnh lại mở ra, là Cảnh Thiên Minh. Vừa vào anh ta đã móc xỉa rồi:
-Ư... không... muốn dậy.
Tử Hàn gỡ chăn ra và nhẹ nhàng bảo:
-Dậy đi em, hôm nay chúng ta phải đi thăm bệnh.
Cô ngồi phắc dậy, hốt hoảng đáp lời anh khi nghe tiếng được tiếng mất:
-Anh bị bệnh ạ?
Vốn biết rõ tính của cô, lúc mới dậy luôn không muốn rời giường. Cười cười nói lại ý vừa rồi đã nói:
-Chúng ta đi thăm bệnh. Chị em hôm qua trúng đạn.
-Hơ? Sao hôm qua anh không nói cho em biết?
-Anh sợ em lo lắng chạy đến đó gặp bọn họ.
Bọn họ ở đây hẳn là Phó gia, cũng đúng! Họ đâu ưa gì cô, có khi đến đó vào hôm qua lại ăn tát vì ám nữ chính. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phó Tịnh Nhi loay hoay kiếm nơi phát ra. Tử Hàn nhanh tay tìm thấy điện thoại và đưa cho cô:
-Đừng để điện thoại gần mình khi ngủ nhé.
Cô chỉ cười cười nhấc máy, chưa kịp nói gì cả... thì ở đầu bên kia một giọng nói vui vẻ lọt vào tai:
-Tịnh Nhi hôm qua em ở đâu?
-Em ở với Tử Hàn ạ.
-Lát em có đi thăm bệnh không?
-Vâng~.
-Vậy lát gặp.
Điện thoại đã tắt, cô bước xuống giường. Người gọi là Phó Gia Linh, trông cô nàmg vui vẻ hẳn ra. Tử Hàn không hề hỏi ai gọi cả, anh đi tới tủ quần áo chuẩn bị cho cô. Chừng nửa tiếng sau, hai người mới xuất phát đến bệnh viện trung ương thành phố A. Nói chớ, cái bệnh viện gì mà lớn ngang ngửa khách sạn năm sao luôn. Nghe dân tình đồn rằng viện trưởng ở đây bảnh trai lắm. Đúng chất truyện ảo viện trưởng gia thế và đẹp trai không kém gì nam chính.
Tử Hàn bảo hôm qua cả ba cô gái nữ chính phụ đều nhập viện cùng với nam chính. Để cô đoán một chút, bệnh viện thường là địa bàn của nam phụ ở đó khi gặp nữ chính hẳn nam phụ đã động lòng rồi. Hai người hỏi han y tá một chút về phòng bệnh của nữ chính. Thật tình phòng 345 tưởng nằm ở tầng ba ai dè đệch nó nằm ở tầng sáu của bệnh viện. Bệnh viện hay là khách sạn trời! Ùi uôi! Phòng nữ chính đang mở cửa. Cô và anh cùng đi vào, giọng nói vui vẻ của nữ chính khi thấy cô vang lên:
-A Tịnh Nhi Tử Hàn...
Phó Tịnh Nguyên nhảy nhanh xuống giường nắm lấy tay Phó Tịnh Nhi ngồi xuống, líu la líu rít nói:
-Chị ở đây muốn chán rồi...
Phó Tịnh Nhi nghiêng đầu hỏi thăm cô gái kia:
-Chị thấy sao rồi?
-Chị ổn muốn ra viện nhưng... haiz~.
Nhưng nam chính và ba mẹ không cho chớ gì? Tử Hàn dường như không ngó nữ chính cho lắm. Anh đặt giỏ trái cây xuống bàn rồi cũng ngồi xuống ghế sô pha. Phòng vip có khác luôn đầy đủ tiện nghi, haiz con bạn cô viết ra tiểu thuyết này quả thật vô cùng ảo tưởng. Hai chị em trò chuyện chừng một lúc thì ra vợ chồng Phó Bình đã được Phó Tịnh Khang đưa về nghỉ ngơi trước khi cô đến chừng mười phút trước. Cánh cửa phòng bệnh lại mở ra, là Cảnh Thiên Minh. Vừa vào anh ta đã móc xỉa rồi:
/25
|