Hai ngày nói nhanh không nhanh nói chậm cũng không chậm, chỉ chớp mắt mộ cái là đến. Lâm Uyển Nhu và Dương Nhật Phong vẫn như cũ ở lại nhà mẹ đẻ của cô nghỉ ngơi vài hôm, sẳn tiện đợi đến lúc Lâm Uyển Nhu đi tham dự tiệc cưới của Cao Thiên và Thiên Nhan kiêm hợp lớp cấp ba một thể rồi mới về lại thành phố A.
Lâm Uyển Nhu lục tung tủ quần áo, đến cuối cùng vẫn không cách nào tìm ra một bộ váy ưng ý. Cái thì màu tối quá, cái thì tươi quá, cái giản dị lại có chút đơn điệu, cái cầu kỳ thì nhìn vào muốn hoa cả mắt. . . Cô thực sự có loại xúc động khóc mà không ra nước mắt!
“Ăn sáng!” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng chất giọng lười biếng thâm niên của Lâm Chấn Minh.
Lâm Uyển Nhu gom đống hỗn độn trên giường thành một cái núi nhỏ rồi nhanh chóng chạy ra: “Đến đây! Hôm nay anh không cần đi làm à?”
“Anh mày muốn nghỉ hưu!” Lâm Chấn Minh bày ra bộ dáng đau khổ vò vò đầu, chân trái mang dép lê Hello Kitty, chân phải xỏ dép lê Cừu Vui Vẻ. Lâm Uyển Nhu nhìn vào chỉ biết lắc đầu chán nản.
Hai người một trước một sau đi xuống cầu thang, một người ủ dột không chút sức sống, một người hăng hái vừa nhảy vừa hát lảm nhảm mấy giai điệu không tên: “Mẹ, lát nữa con phải ra ngoài!”
“Em định đi đâu để anh đưa đi?” Dương Nhật Phong trong bộ tạp dề màu hồng phấn đang bận rộn giúp mẹ Lâm dọn bát đũa. Lâm Uyển Nhu đang say mê uống sữa tươi của mình đột nhiên kinh ngạc đến mức phun hết ra ngoài một lượt: “Không cần, cưng cứ ở nhà giặt giũ nấu nướng là được rồi!”
Bộ dáng ‘người phụ nam đảm đang’ này của anh đúng là đã lâu rồi không được chứng kiến tận mắt nha!
Dương Nhật Phong dùng ánh mắt oán phụ liếc bạn gái một lượt, không nhanh không chậm tiếp tục công việc của mình. Mẹ Lâm bên cạnh hài lòng vừa rán trứng vừa nhìn con rễ tương lai đang phụ giúp việc nhà, trong lòng thầm cảm thán con gái mình tính ra cũng có chút phần phước.
*
* *
Lâm Uyển Nhu hào hứng chén sạch bửa sáng của bản thân xong liền chạy thẳng lên phòng đóng cửa lại, lấy di động gọi cho bạn tốt Trần Ngạc Hy. Hôm qua cô nàng vừa mới nhắn tin cho cô nói mình và Dương Hoàng Phương đã về quê rồi, cuộc sống thôn quê dân dã rảnh rỗi đến mức nhàm chán.
“Alo” Giọng người nào đó vô cùng ngáy ngủ, Lâm Uyển Nhu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ngáp không thục nữ của bạn tốt.
“Ngạc Hy, trưa nay tao phải đi dự tiệc cưới của Cao Thiên, chết là trong tủ đồ không có một thứ gì ra hồn, lát nữa mày đi dạo phố với tao nhé?!” Lâm Uyển Nhu nịn nọt lấy lòng.
Thái độ Trần Ngạc Hy thay đổi thấy rõ, hưng phấn gào thét: “Bà đi bà đi, mày rũ bà muộn hơn một chút chắc chắn lưng bà đã dính hẳn xuống giường rồi!” Vã lại cô với chút lương tâm còn sót lại của người làm bạn thân cũng muốn biến Lâm Uyển Nhu trở nên xinh đẹp động lòng người, hoa nhườn nguyệt thẹn, khiến người khác thèm thuồng mà khoe ra trước mặt con ả Thiên Nhan kia, lấy lại vinh quang đã mất chứ!
“Vậy tao chờ mày”
“Mười phút nữa có mặt!” Trần Ngạc Hy cô nương tỉnh táo khác thường ngồi hẳng dậy, cúp máy xong liền lao vào WC với tốc độ phóng tên lữa: “Ông xã ông xã, người ta chuẩn bị đi làm người tốt đây!”
Dương Hoàng Phương miệng đầy bọt kem đang đứng trong nhà tắm : ಠ◡ಠ. . .
*
* *
Trần Ngạc Hy đúng như lời đã hứa mười phút sau liền có mặt dưới nhà Lâm Uyển Nhu trình diện, cô nàng lái chiếc xe BMW đen bóng sang trọng, ngồi trong cabin huýt sáo vu vơ giống như ta đây vui vẻ lắm: “Mau lên đại gia chở cưng đi!”
Lâm Uyển Nhu lon ton chào tạm biệt Dương Nhật Phong, mau chóng phóng lên xe. Chiếc BMW nhanh chóng mất hút sau một làn khói mù mịt.
“Hôm nay tao sẽ biến mày thành công chúa!” Trần Ngạc Hy tuyên bố chắc như bắp, vỗ vỗ bả vai bạn tốt đang ngồi bên cạnh. Lâm Uyển Nhu nịn nọt cười cười: “Vậy nhờ đại gia!”
Chiếc xe hạng sang tấp vào một cửa hàng thời trang lớn nhất thành phố C, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của những nhân viên tiếp thị: “Chào mừng quý khách!” Một nữ nhân viên cao ráo xinh đẹp cuối người làm động tác chào, sau đó lịch sự mời hai cô nàng vào bên trong tham quan. Lâm Uyển Nhu hoàn toàn lóa mắt trước cấp độ sang chảnh của cửa hàng, nắm tay áo Trần Ngạc Hy khẽ kéo kéo: “Này, chỗ này hình như mắc lắm?”
“Mắc thì đương nhiên là mắc! Nhưng mà tao là đại gia, đại gia đó biết không?” Cô nàng họ Trần dương dương tự đắc hất cằm, một tay cằm túi xách không tự chủ được giơ cao, tay còn lại chống hông, chỉ tiếc là chưa đến mức cười ‘ha ha ha’ ba tiếng, như vậy so với giai cấp tư sản còn có phần giống giai cấp tư sản hơn.
Lâm Uyển Nhu chỉ biết cười trừ.
Nhân viên xinh đẹp kia theo yêu cầu của Trần Ngạc Hy dẫn hai người vào gian hàng váy dạ hội, từng lượt từng lượt giới thiệu sản phẩm rồi chọn ra ba bộ đưa đến trước mặt Lâm Uyển Nhu: “Vị tiểu thư này thân hình cao ráo lại có chút mảnh khảnh, những loại váy này nhất định rất hợp với cô, mặc vào đảm bảo xinh đẹp động lòng người!”
“Thử đi thử đi!” Trần Ngạc Hy cười toe toét đẩy đẩy bạn tốt vào phòng thay đồ, nụ cười gian manh giống như người sắp bán con gái tới nơi. Lâm Uyển Nhu như vô tình lại như cố ý liếc sơ qua bảng giá của ba chiếc váy, khuôn mặt lập tức biến thành囧.
Thiên a, một cái váy đã tiêu hết tiền sinh hoạt hai tháng của cô rồi. . . T__T
Cô nàng nào đó cuối cùng cũng ngộ ra được đạo lý ‘chênh lệch giai cấp’ trong xã hội cũ là như thế nào. Chính là con bà nó thật sâu sắc ngộ ra nha ~~~
Hai người cứ thử qua lại thử lại, dáng người Lâm Uyển Nhu cũng coi như là khá tốt thành ra thử cái nào cũng hợp, cuối cùng Trần Ngạc Hy yêu tiền như mạng rứt ruột rút ra ‘ba triệu hai trăm sáu mươi’ ngàn đồng ôm về bộ váy dạ hội bằng tơ tằm thượng hạng, bên ngoài bọc thêm một lớp ren thủ công tinh xảo cùng túi sách cầm tay cho bạn tốt. Lâm Uyển Nhu ôm khư khư thứ vừa mua trên tay như báo vật mà thiếu điều lệ tuôn đầy mặt. Hai người kẻ xót tiền người xót của bước ra khỏi cửa hàng trong nụ cười tươi roi rói của cô nhân viên tiếp thị.
Chiếc xe sang chảnh kia lại một lần nửa lao vun vút trên đường, tấp vào một trung tâm làm đẹp kinh điển của thành phố C nhỏ bé.
“Trang điểm cho cô ấy thật xin đẹp vào. . .” Trần Ngạc Hy hùng hồn tuyên bố với nhân viên chăm sóc khách hàng của cửa tiệm, còn không biết liêm sĩ kéo người ta lại thì thà thì thầm: “Hôm nay cô ấy phải đi dự tiệc cưới của người yêu cũ đấy!”
Nhân viên cười rạng rỡ gật đầu, bắn ánh mắt đầy hàm ý về phía Lâm Uyển Nhu: “Xin mời quý khách đi lối này!”
Mà cô nàng nào đó hoàn toàn không biết hai người kia đã to nhỏ cái gì, ngây thơ đến mức ngây ngốc lật đật đi lẽo đẻo theo sau cô nhân viên kia: “Mất bao nhiêu thời gian ạ?”
“Không lâu đâu!” Nhân viên tươi cười hòa ái dễ gần, kéo ra một cái ghế đến trước mặt Lâm Uyển Nhu: “Mời ngồi!”
Lâm Uyển Nhu gượng gạo “Ha ha” cười khan hai tiếng, nhìn chính mình trong gương vừa bình thường vừa không có khí chất, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cái trung tâm này làm thế nào để biến ‘lọ lem thành công chúa’, nghĩ một lát đành không nghĩ nữa, quyết định nhắm mắt mặc kệ đời, để bọn họ muốn làm cái gì thì làm.
Hai giờ đồng hồ sau, Lâm Uyển Nhu từ trong phòng trang điểm bước ra, trên người là bộ váy ‘ba triệu hai trăm sáu mươi’ ngàn đồng lung linh lấp lánh đã mua lúc nảy, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỹ lộ ra được hết ‘vẻ đẹp tiềm ẩn lâu năm’ (theo lời nhận xét đại gia tốt bụng Trần Ngạc Hy). Cô nàng họ Trần nhìn chằm chằm bạn tốt, nhìn đến mức nước dãi tưởng như muốn rớt ra ngoài: “Lâm Uyển Nhu, chôi chung với mày lâu như vậy, đến bây giờ tao mới biết cảm giác sánh vai cùng mỹ nữ nha!”
Lâm Uyển Nhu được khen ngợi hết sức tự mãn, nhưng sự tự mãn không duy trì được bao lâu sau thì đành kết thúc. . . ặc, đại loại là đến lúc tính tiền =.=”.
“Một triệu sáu trăm ngàn ạ!” Cô nhân viên tươi cười cầm theo hóa đơn đủng đỉnh đi đến trước mặt hai người: “Quý khách muốn thanh toán bằng tiền mặt hay bằng thẻ?”
“Bao nhiêu?” Lâm Uyển Nhu không thể tin được trố mắt nhìn chằm chằm nhân viên xin đẹp kia. Lão thiên, cửa tiệm này đúng là muốn giết người không cần đền mạng mà. . . Chỉ ngồi đó lấy phấn lấy son quẹt quẹt lên mặt cô một chút liền muốn đòi hơn một triệu???
(Nói nghe hay, sao không tự ở nhà mà lấy son lấy phấn quẹt quẹt đi con gái =_=)
“Một triệu sáu trăm ngàn!” Lần này nụ cười của nhân viên kia cũng không còn tươi như cũ, ngược lại có chút miễn cưỡng: “Là giá ưu đãi rồi ạ!” Ý tứ chính là ‘không thể giảm, tuyệt không thể giảm!!!’
“Thôi được rồi, này!” Trần Ngạc Hy hào phóng rút tiền thanh toán, sau đó nhanh chóng lôi sềnh sệt cô nàng nào đó còn đang tiếc của oán hận ngút trời trừng mắt nhìn tấm biển của Trung tâm: “Mau lên, trễ giờ không hay đâu!”
Đến lúc này Lâm Uyển Nhu mới thu lại ánh mắt, giả vờ làm thục nữ ngồi lên xe của Trần Ngạc Hy, để cô nàng đưa mình đến dự tiệc cưới.
Lâm Uyển Nhu lục tung tủ quần áo, đến cuối cùng vẫn không cách nào tìm ra một bộ váy ưng ý. Cái thì màu tối quá, cái thì tươi quá, cái giản dị lại có chút đơn điệu, cái cầu kỳ thì nhìn vào muốn hoa cả mắt. . . Cô thực sự có loại xúc động khóc mà không ra nước mắt!
“Ăn sáng!” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng chất giọng lười biếng thâm niên của Lâm Chấn Minh.
Lâm Uyển Nhu gom đống hỗn độn trên giường thành một cái núi nhỏ rồi nhanh chóng chạy ra: “Đến đây! Hôm nay anh không cần đi làm à?”
“Anh mày muốn nghỉ hưu!” Lâm Chấn Minh bày ra bộ dáng đau khổ vò vò đầu, chân trái mang dép lê Hello Kitty, chân phải xỏ dép lê Cừu Vui Vẻ. Lâm Uyển Nhu nhìn vào chỉ biết lắc đầu chán nản.
Hai người một trước một sau đi xuống cầu thang, một người ủ dột không chút sức sống, một người hăng hái vừa nhảy vừa hát lảm nhảm mấy giai điệu không tên: “Mẹ, lát nữa con phải ra ngoài!”
“Em định đi đâu để anh đưa đi?” Dương Nhật Phong trong bộ tạp dề màu hồng phấn đang bận rộn giúp mẹ Lâm dọn bát đũa. Lâm Uyển Nhu đang say mê uống sữa tươi của mình đột nhiên kinh ngạc đến mức phun hết ra ngoài một lượt: “Không cần, cưng cứ ở nhà giặt giũ nấu nướng là được rồi!”
Bộ dáng ‘người phụ nam đảm đang’ này của anh đúng là đã lâu rồi không được chứng kiến tận mắt nha!
Dương Nhật Phong dùng ánh mắt oán phụ liếc bạn gái một lượt, không nhanh không chậm tiếp tục công việc của mình. Mẹ Lâm bên cạnh hài lòng vừa rán trứng vừa nhìn con rễ tương lai đang phụ giúp việc nhà, trong lòng thầm cảm thán con gái mình tính ra cũng có chút phần phước.
*
* *
Lâm Uyển Nhu hào hứng chén sạch bửa sáng của bản thân xong liền chạy thẳng lên phòng đóng cửa lại, lấy di động gọi cho bạn tốt Trần Ngạc Hy. Hôm qua cô nàng vừa mới nhắn tin cho cô nói mình và Dương Hoàng Phương đã về quê rồi, cuộc sống thôn quê dân dã rảnh rỗi đến mức nhàm chán.
“Alo” Giọng người nào đó vô cùng ngáy ngủ, Lâm Uyển Nhu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ngáp không thục nữ của bạn tốt.
“Ngạc Hy, trưa nay tao phải đi dự tiệc cưới của Cao Thiên, chết là trong tủ đồ không có một thứ gì ra hồn, lát nữa mày đi dạo phố với tao nhé?!” Lâm Uyển Nhu nịn nọt lấy lòng.
Thái độ Trần Ngạc Hy thay đổi thấy rõ, hưng phấn gào thét: “Bà đi bà đi, mày rũ bà muộn hơn một chút chắc chắn lưng bà đã dính hẳn xuống giường rồi!” Vã lại cô với chút lương tâm còn sót lại của người làm bạn thân cũng muốn biến Lâm Uyển Nhu trở nên xinh đẹp động lòng người, hoa nhườn nguyệt thẹn, khiến người khác thèm thuồng mà khoe ra trước mặt con ả Thiên Nhan kia, lấy lại vinh quang đã mất chứ!
“Vậy tao chờ mày”
“Mười phút nữa có mặt!” Trần Ngạc Hy cô nương tỉnh táo khác thường ngồi hẳng dậy, cúp máy xong liền lao vào WC với tốc độ phóng tên lữa: “Ông xã ông xã, người ta chuẩn bị đi làm người tốt đây!”
Dương Hoàng Phương miệng đầy bọt kem đang đứng trong nhà tắm : ಠ◡ಠ. . .
*
* *
Trần Ngạc Hy đúng như lời đã hứa mười phút sau liền có mặt dưới nhà Lâm Uyển Nhu trình diện, cô nàng lái chiếc xe BMW đen bóng sang trọng, ngồi trong cabin huýt sáo vu vơ giống như ta đây vui vẻ lắm: “Mau lên đại gia chở cưng đi!”
Lâm Uyển Nhu lon ton chào tạm biệt Dương Nhật Phong, mau chóng phóng lên xe. Chiếc BMW nhanh chóng mất hút sau một làn khói mù mịt.
“Hôm nay tao sẽ biến mày thành công chúa!” Trần Ngạc Hy tuyên bố chắc như bắp, vỗ vỗ bả vai bạn tốt đang ngồi bên cạnh. Lâm Uyển Nhu nịn nọt cười cười: “Vậy nhờ đại gia!”
Chiếc xe hạng sang tấp vào một cửa hàng thời trang lớn nhất thành phố C, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của những nhân viên tiếp thị: “Chào mừng quý khách!” Một nữ nhân viên cao ráo xinh đẹp cuối người làm động tác chào, sau đó lịch sự mời hai cô nàng vào bên trong tham quan. Lâm Uyển Nhu hoàn toàn lóa mắt trước cấp độ sang chảnh của cửa hàng, nắm tay áo Trần Ngạc Hy khẽ kéo kéo: “Này, chỗ này hình như mắc lắm?”
“Mắc thì đương nhiên là mắc! Nhưng mà tao là đại gia, đại gia đó biết không?” Cô nàng họ Trần dương dương tự đắc hất cằm, một tay cằm túi xách không tự chủ được giơ cao, tay còn lại chống hông, chỉ tiếc là chưa đến mức cười ‘ha ha ha’ ba tiếng, như vậy so với giai cấp tư sản còn có phần giống giai cấp tư sản hơn.
Lâm Uyển Nhu chỉ biết cười trừ.
Nhân viên xinh đẹp kia theo yêu cầu của Trần Ngạc Hy dẫn hai người vào gian hàng váy dạ hội, từng lượt từng lượt giới thiệu sản phẩm rồi chọn ra ba bộ đưa đến trước mặt Lâm Uyển Nhu: “Vị tiểu thư này thân hình cao ráo lại có chút mảnh khảnh, những loại váy này nhất định rất hợp với cô, mặc vào đảm bảo xinh đẹp động lòng người!”
“Thử đi thử đi!” Trần Ngạc Hy cười toe toét đẩy đẩy bạn tốt vào phòng thay đồ, nụ cười gian manh giống như người sắp bán con gái tới nơi. Lâm Uyển Nhu như vô tình lại như cố ý liếc sơ qua bảng giá của ba chiếc váy, khuôn mặt lập tức biến thành囧.
Thiên a, một cái váy đã tiêu hết tiền sinh hoạt hai tháng của cô rồi. . . T__T
Cô nàng nào đó cuối cùng cũng ngộ ra được đạo lý ‘chênh lệch giai cấp’ trong xã hội cũ là như thế nào. Chính là con bà nó thật sâu sắc ngộ ra nha ~~~
Hai người cứ thử qua lại thử lại, dáng người Lâm Uyển Nhu cũng coi như là khá tốt thành ra thử cái nào cũng hợp, cuối cùng Trần Ngạc Hy yêu tiền như mạng rứt ruột rút ra ‘ba triệu hai trăm sáu mươi’ ngàn đồng ôm về bộ váy dạ hội bằng tơ tằm thượng hạng, bên ngoài bọc thêm một lớp ren thủ công tinh xảo cùng túi sách cầm tay cho bạn tốt. Lâm Uyển Nhu ôm khư khư thứ vừa mua trên tay như báo vật mà thiếu điều lệ tuôn đầy mặt. Hai người kẻ xót tiền người xót của bước ra khỏi cửa hàng trong nụ cười tươi roi rói của cô nhân viên tiếp thị.
Chiếc xe sang chảnh kia lại một lần nửa lao vun vút trên đường, tấp vào một trung tâm làm đẹp kinh điển của thành phố C nhỏ bé.
“Trang điểm cho cô ấy thật xin đẹp vào. . .” Trần Ngạc Hy hùng hồn tuyên bố với nhân viên chăm sóc khách hàng của cửa tiệm, còn không biết liêm sĩ kéo người ta lại thì thà thì thầm: “Hôm nay cô ấy phải đi dự tiệc cưới của người yêu cũ đấy!”
Nhân viên cười rạng rỡ gật đầu, bắn ánh mắt đầy hàm ý về phía Lâm Uyển Nhu: “Xin mời quý khách đi lối này!”
Mà cô nàng nào đó hoàn toàn không biết hai người kia đã to nhỏ cái gì, ngây thơ đến mức ngây ngốc lật đật đi lẽo đẻo theo sau cô nhân viên kia: “Mất bao nhiêu thời gian ạ?”
“Không lâu đâu!” Nhân viên tươi cười hòa ái dễ gần, kéo ra một cái ghế đến trước mặt Lâm Uyển Nhu: “Mời ngồi!”
Lâm Uyển Nhu gượng gạo “Ha ha” cười khan hai tiếng, nhìn chính mình trong gương vừa bình thường vừa không có khí chất, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cái trung tâm này làm thế nào để biến ‘lọ lem thành công chúa’, nghĩ một lát đành không nghĩ nữa, quyết định nhắm mắt mặc kệ đời, để bọn họ muốn làm cái gì thì làm.
Hai giờ đồng hồ sau, Lâm Uyển Nhu từ trong phòng trang điểm bước ra, trên người là bộ váy ‘ba triệu hai trăm sáu mươi’ ngàn đồng lung linh lấp lánh đã mua lúc nảy, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỹ lộ ra được hết ‘vẻ đẹp tiềm ẩn lâu năm’ (theo lời nhận xét đại gia tốt bụng Trần Ngạc Hy). Cô nàng họ Trần nhìn chằm chằm bạn tốt, nhìn đến mức nước dãi tưởng như muốn rớt ra ngoài: “Lâm Uyển Nhu, chôi chung với mày lâu như vậy, đến bây giờ tao mới biết cảm giác sánh vai cùng mỹ nữ nha!”
Lâm Uyển Nhu được khen ngợi hết sức tự mãn, nhưng sự tự mãn không duy trì được bao lâu sau thì đành kết thúc. . . ặc, đại loại là đến lúc tính tiền =.=”.
“Một triệu sáu trăm ngàn ạ!” Cô nhân viên tươi cười cầm theo hóa đơn đủng đỉnh đi đến trước mặt hai người: “Quý khách muốn thanh toán bằng tiền mặt hay bằng thẻ?”
“Bao nhiêu?” Lâm Uyển Nhu không thể tin được trố mắt nhìn chằm chằm nhân viên xin đẹp kia. Lão thiên, cửa tiệm này đúng là muốn giết người không cần đền mạng mà. . . Chỉ ngồi đó lấy phấn lấy son quẹt quẹt lên mặt cô một chút liền muốn đòi hơn một triệu???
(Nói nghe hay, sao không tự ở nhà mà lấy son lấy phấn quẹt quẹt đi con gái =_=)
“Một triệu sáu trăm ngàn!” Lần này nụ cười của nhân viên kia cũng không còn tươi như cũ, ngược lại có chút miễn cưỡng: “Là giá ưu đãi rồi ạ!” Ý tứ chính là ‘không thể giảm, tuyệt không thể giảm!!!’
“Thôi được rồi, này!” Trần Ngạc Hy hào phóng rút tiền thanh toán, sau đó nhanh chóng lôi sềnh sệt cô nàng nào đó còn đang tiếc của oán hận ngút trời trừng mắt nhìn tấm biển của Trung tâm: “Mau lên, trễ giờ không hay đâu!”
Đến lúc này Lâm Uyển Nhu mới thu lại ánh mắt, giả vờ làm thục nữ ngồi lên xe của Trần Ngạc Hy, để cô nàng đưa mình đến dự tiệc cưới.
/52
|