Lâm Uyển Nhu bước vào đại sảnh nhà hàng trong tâm trạng thấp thỏm không yên, không phải do sợ hãi mà là do hồi hộp. Quả thực cô vẫn để trong lòng chuyện hai người họ ở sau lưng phản bội cô, nhưng chuyện cũng đã qua lâu như vậy, hôm nay lại cùng bạn cùng lớp thời cấp ba gặp mặt, cô không muốn phá hư không khí vui vẻ của mọi người.
Không ngoài dự tính của Lâm Uyển Nhu, Thiên Nhan trong bộ lễ phục cô dâu, khuôn mặt trang điểm tỉ mỹ vừa trông thấy cô đến nơi liền hóa đá vài giây, nhưng rất nhanh liền khôi phục phong thái tự tin thường ngày bước tới: “Uyển Nhu, không ngờ mới mấy tháng không gặp mà cậu lại khác trước như vậy!” Trong lời nói mang theo miễn cưỡng cùng chút chua ngoa của người phụ nữ đang chứa đầy một bụng ganh tỵ.
Lâm Uyển Nhu cười cười không đáp, trực tiếp lờ cô ta mà bước tới bàn tiệc lớn dành cho người trong lớp: “Chào mọi người!”
“Ai đây ai đây? Thiên Nhan, cậu quen với mỹ nữ xinh đẹp này lúc nào vậy, sao không giới thiệu cho đám đàn ông độc thân chúng tớ chứ???” Một bạn nam có vẻ ngoài điển trai đứng lên nhường ghế cho cô, sẵn tiện buông lời chọc ghẹo. Đám đàn ông ngồi trên bàn cũng nhao nhao phụ họa theo, không khí phút chốc sôi nổi hẳn lên.
“Mình là Lâm Uyển Nhu!” Lâm Uyển Nhu khách khí nhận ghế ngồi của anh ta, ngoài mặt tỏ vẻ điềm tỉnh nhưng thực ra cái ‘trí nhớ cá vàng’ đang vận hành kịch liệt nhằm moi ra một cái tên trong vô vọng.
“Hả, cái cô nàng tầm thường đó làm sao có thể. . .” Một bạn nữ nhanh mồm nhanh miệng ngạc nhiên đến mức thiếu điều la lên, nhưng chợt nhận ra bản thân lỡ lời nên đành im ỉm nín lặng trước ánh mắt trách cứ của những bạn học cũ.
“Tiểu Hoa không hiểu chuyện cậu đừng trách cô ấy! Chúng ta học chung ba năm, tính khí cô ấy như vậy các cậu cũng biết mà” Lớp trưởng Tiết Hồng Yến lên tiếng giản hòa tình thế. Lâm Uyển Nhu còn nhớ lúc trước cô ấy là người có tài ăn nói nhất lớp, lại cộng thêm vẻ bề ngoài ưa nhìn., không biết đã thu hút biết bao nhiêu nam sinh cùng trường. Lúc thi tốt nghiệp Tiết Hồng Yến hình như chọn khối C, chuyên về ngành du lịch, nhìn bộ dáng hiện giờ chắc lương bổng cũng khá hậu hỉnh.
Lâm Uyển Nhu cười cười nhấp một ngụm rượu vang trên bàn, lắc nhẹ đầu tỏ ý không để tâm.
Thiên Nhan nheo nheo mắt nhìn cô khiêm tốn ngồi đó, tuy trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng chỉ đành nhịn xuống, lấy đại cuộc làm trọng: “Các cậu cứ từ từ hàn huyên, mình cùng Cao Thiên ra đại sảnh tiếp đãi khách khứa một lát!” Chuyện chơi khăm Lâm Uyển Nhu cứ để lát nữa rồi tính tiếp.
“Không có gì, đi đi, đi đi!” Cả đám bạn học cùng hùa nhau kẻ cười người nói, vờ vịt như muốn đuổi Thiên Nhan ra khỏi chỗ náo nhiệt của bọn họ.
Một bạn gái bề ngoài nhỏ nhắn với chất giọng trong trẻo lần lượt bắt chuyện với mọi người, không khí bàn tiệt lập tức trở nên huyên náo hơn rất nhiều. Người nói về gia đình, kẻ nói về sự nghiệp, than vắn thở dài chuyện mình cùng cấp trên A cãi nhau một trận sắp bị đuổi việc, cùng cấp trên C hôm qua mới đi đâu ăn uống. . . Chỉ có Lâm Uyển Nhu cứ ngồi im lặng cười cười, suốt buổi cũng không nói gì.
“Uyển Nhu đúng là ít nói thật, mình nhớ lúc xưa hình như cậu hay ngồi ở dãy bàn cuối của lớp đúng không?” Lớp trưởng Tiết Hồng Yến cuối cùng cũng chú ý đến cô nàng, nâng lên một ly rượu vang hướng Lâm Uyển Nhu làm động tác mời: “Lâu ngày không gặp đúng là khác xưa, nào!”
Lâm Uyển Nhu khách khí cũng nâng rượu của bản thân lên nhấp một ít: “Ngại quá, tửu lượng mình rất kém!”
Cô nàng tên Tiểu Hoa cười đầy ẩn ý liếc nhìn hai người bên này đang khách sáo qua khách sáo lại, nhịn không được bắt đầu mở cái miệng chẳng biết an phận của mình: “Tửu lượng cậu kém sao, nhớ hơn ba năm trước bắt gặp cậu ở quán rượu uống nhiều lắm mà!”
Lời cô ta không nhiều, nhưng cũng đủ để mọi người trong bàn cảm thấy ngại ngùng. Ai ở trong lớp mà không biết chuyện xảy ra hơn ba năm trước, chính là khoảng thời gian Cao Thiên bắt đầu ra ngoài vụng trộm với Thiên Nhan chẳng may bị Lâm Uyển Nhu bắt gian tại giường, tuy không phải chuyện lớn gì nhưng đối với mối tình dai dẳng của hai người đúng là khiến người ta rất bất ngờ. Mấy bạn nữ trong lớp năm đó lấy Cao Thiên ra làm chuẩn mực ‘đàn ông vừa chung tình vừa tốt hiếm có’ để kiếm bạn trai cuối cùng cũng vỡ mộng.
Tiểu Hoa giống như không nhận ra không khí khác thường của mọi người, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Lúc đó chẳng phải là có một đàn anh khóa trên tên Giang Thanh theo đuổi cậu sao? Hai người thế nào rồi???”
Lâm Uyển Nhu gượng gạo cười cười: “Mình chỉ coi anh ấy là bạn bè, cũng không có chấp nhận!”
“Ồ!!!” Tiểu Hoa làm ra vẻ như kinh ngạc lắm hô lên một tiếng: “Uyển Nhu của chúng ta có giá quá nhỉ, anh ấy là hotboy của trường năm ấy đó!”
“Hot thì cũng chẳng liên quan gì đến mình, ai mê trai thì cứ thấy anh ấy đẹp như Trích tiên thôi, có lẽ mình không mê trai bằng cậu” Lâm Uyển Nhu từ cười khiêm tốn chuyển sang cười châm biếm. Muốn đá đểu cô? Không có cửa đâu!
Cả bàn hơn hai chục người nén cười đến mức muốn nội thương nhưng vẫn không khỏi phát ra vài âm thanh kì quái. Tiểu Hoa biết mình tự rước lấy nhục chả trách được ai nên đành căm tức ngậm miệng lại, trút giận lên ly rượu vang đang cầm trong tay. Tiết Hồng Yến không hổ danh là lớp trưởng biết ăn nói nhất trường, khéo léo chuyển chủ đề làm giảm không khí căng thẳng giữa mọi người: “Tiệc cưới của Thiên Nhan tổ chức cũng thật linh đình quá!”
“Đúng vậy! Xem kìa, vừa nhắc liền đến!” Cháng trai ban nảy nhường ghế cho Lâm Uyển Nhu vui vẻ chỉ chỉ tay về hướng đại sảnh, mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thiên Nhan và Cao Thiên tay trong tay đang bước về phía bàn bọn họ. Thiên Nhan trên môi tươi cười hạnh phúc, nụ cười lúc lướt qua Lâm Uyển Nhu còn có chút như cố ý rực rỡ hơn.
“Bọn mình ngồi bàn này được chứ?” Thiên Nhan lịch sự hỏi cho có lệ, thực chất cũng chẳng có ai phản đối làm gì. Đến lúc cô ả ngồi xuống mới cảm thấy có điểm không đúng, ngẩn mặt lên thì đập vào mắt là cảnh tượng chồng mới cưới nhà mình đang thất thần nhìn chằm chằm bạn gái cũ không chịu ngồi xuống: “Ông xã!” Cô ta tỏ ra nũng nịu giật mạnh tay Cao Thiên, thực ra trong lòng đã sớm tức phát điên.
Cao Thiên vốn đang kinh ngạc vì thay đổi của Lâm Uyển Nhu, bị Thiên Nhan kéo như vậy có chút giật mình nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục thái độ điềm nhiên như cũ, ngồi xuống bên cạnh vợ mình, tuy nhiên ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi nụ cười của Lâm Uyển Nhu.
Cô từ lúc nào đã bắt đầu đổi khác như vậy?
Thiên Nhan hắng giọng một tiếng, khách sáo nâng ly kính rượu mọi người trong bàn, bao gồm cả Lâm Uyển Nhu: “Phải cảm ơn mọi người hôm nay bỏ ra một ít thời gian quý báo đến đây chung vui với bọn mình, Uyển Nhu, cảm ơn cậu năm xưa đã nhường Cao Thiên cho tớ!”
“Không cần khách khí, anh ấy tốt như vậy bỏ đi cũng tiếc, thôi thì để cho cậu vậy!” Lâm Uyển Nhu cười cười lại cười cười, từ đầu chí cuối đều là tươi cười rạng rỡ, nhưng người có tai liền biết trong lời nói của cô nàng kèm theo không biết có bao nhiêu móc câu. Thiên Nhan nghe xong quả nhiên mặt mày biến sắc.
Ý gì chứ? Chẳng phải là nói cô ta sử dụng hàng thừa của Lâm Uyển Nhu kia sao?!!
“Hôm nay là ngày vui, đừng nói những chuyện đã qua nữa!” Cao Thiên có chút mất mặt dời mắt khỏi Lâm Uyển Nhu, chuyển sang dỗ dành Thiên Nhan đang mặt mày tím tái như trúng độc bên cạnh. Cô nàng nào đó đắc ý đến mức muốn leo lên bàn nhảy một điệu ‘Hái hoa tặc’ để ăn mừng, ý vị sâu xa liếc nhìn hai người đang ân ái mặn nồng kia.
Thiên Nhan làm sao có thể nhẫn nhịn loại sĩ nhục đó, nhanh chóng tìm cách trả đũa: “Ai nha, mình suýt thì quên mất! Uyển Nhu, cậu và anh ca sĩ Đình Phong kia làm sao rồi, sao hôm nay anh ta không đến đây cùng cậu?. . . Đừng nói là cậu bị đá rồi đó chứ?!! Ha ha” Cô ta khá tự tin vào suy đoán của mình, nếu Lâm Uyển Nhu thực sự có bạn trai là ngôi sao lớn trong giới showbiz làm sao có thể một thân một mình đến đây chịu đả kích mà không đưa anh chàng kia theo, nói không chừng giống như cô nói. . . Bị đá rồi!!!
“Anh ấy vì mình chịu quá nhiều rắc rối, mấy loại tiệc tùng linh tinh thế này cần gì phải đến chứ, chỉ tổn hao xăng thôi!” Lâm Uyển Nhu cười tươi đến mức xuân về hoa nở, khi nhắc đến ‘anh ấy’ trong mắt còn ngập tràn tình ý, hai má ửng hồng e thẹn như thiếu nữ mới biết yêu, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy rạng rỡ đến chói mắt, muốn không ghen tỵ cũng khó.
“Thực sao Uyển Nhu, lúc nảy mình thấy ngại nên không dám hỏi, bây giờ đã nói đến đây rồi cũng chẳng còn gì e dè nữa. . . Cậu và ca sĩ Đình Phong đúng là như báo viết sao?” Một bạn nữ ngạc nhiên đến há hốc mồm tiếp lời: “Oa~ Còn nhớ năm đó cậu hâm mộ anh ta đến mức chết đi sống lại, phải nói là điên cuồng luôn nha!”
“Thật vậy!” Lâm Uyển Nhu không nói nhiều, chỉ nhẹ gật đầu một cái rồi nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Thiên Nhan thấy mình nói ra cái gì cũng bị cô nàng vặn ngược, tức tối đến mức nhịn không được từ cổ họng phát ra một tiếng “Hừ” tràng đầy khinh thường. Đám người trên bàn vì muốn duy trì hòa khí chỉ đành lặng lẽ uống rượu của mình, coi như chưa từng nghe thấy gì.
Không ngoài dự tính của Lâm Uyển Nhu, Thiên Nhan trong bộ lễ phục cô dâu, khuôn mặt trang điểm tỉ mỹ vừa trông thấy cô đến nơi liền hóa đá vài giây, nhưng rất nhanh liền khôi phục phong thái tự tin thường ngày bước tới: “Uyển Nhu, không ngờ mới mấy tháng không gặp mà cậu lại khác trước như vậy!” Trong lời nói mang theo miễn cưỡng cùng chút chua ngoa của người phụ nữ đang chứa đầy một bụng ganh tỵ.
Lâm Uyển Nhu cười cười không đáp, trực tiếp lờ cô ta mà bước tới bàn tiệc lớn dành cho người trong lớp: “Chào mọi người!”
“Ai đây ai đây? Thiên Nhan, cậu quen với mỹ nữ xinh đẹp này lúc nào vậy, sao không giới thiệu cho đám đàn ông độc thân chúng tớ chứ???” Một bạn nam có vẻ ngoài điển trai đứng lên nhường ghế cho cô, sẵn tiện buông lời chọc ghẹo. Đám đàn ông ngồi trên bàn cũng nhao nhao phụ họa theo, không khí phút chốc sôi nổi hẳn lên.
“Mình là Lâm Uyển Nhu!” Lâm Uyển Nhu khách khí nhận ghế ngồi của anh ta, ngoài mặt tỏ vẻ điềm tỉnh nhưng thực ra cái ‘trí nhớ cá vàng’ đang vận hành kịch liệt nhằm moi ra một cái tên trong vô vọng.
“Hả, cái cô nàng tầm thường đó làm sao có thể. . .” Một bạn nữ nhanh mồm nhanh miệng ngạc nhiên đến mức thiếu điều la lên, nhưng chợt nhận ra bản thân lỡ lời nên đành im ỉm nín lặng trước ánh mắt trách cứ của những bạn học cũ.
“Tiểu Hoa không hiểu chuyện cậu đừng trách cô ấy! Chúng ta học chung ba năm, tính khí cô ấy như vậy các cậu cũng biết mà” Lớp trưởng Tiết Hồng Yến lên tiếng giản hòa tình thế. Lâm Uyển Nhu còn nhớ lúc trước cô ấy là người có tài ăn nói nhất lớp, lại cộng thêm vẻ bề ngoài ưa nhìn., không biết đã thu hút biết bao nhiêu nam sinh cùng trường. Lúc thi tốt nghiệp Tiết Hồng Yến hình như chọn khối C, chuyên về ngành du lịch, nhìn bộ dáng hiện giờ chắc lương bổng cũng khá hậu hỉnh.
Lâm Uyển Nhu cười cười nhấp một ngụm rượu vang trên bàn, lắc nhẹ đầu tỏ ý không để tâm.
Thiên Nhan nheo nheo mắt nhìn cô khiêm tốn ngồi đó, tuy trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng chỉ đành nhịn xuống, lấy đại cuộc làm trọng: “Các cậu cứ từ từ hàn huyên, mình cùng Cao Thiên ra đại sảnh tiếp đãi khách khứa một lát!” Chuyện chơi khăm Lâm Uyển Nhu cứ để lát nữa rồi tính tiếp.
“Không có gì, đi đi, đi đi!” Cả đám bạn học cùng hùa nhau kẻ cười người nói, vờ vịt như muốn đuổi Thiên Nhan ra khỏi chỗ náo nhiệt của bọn họ.
Một bạn gái bề ngoài nhỏ nhắn với chất giọng trong trẻo lần lượt bắt chuyện với mọi người, không khí bàn tiệt lập tức trở nên huyên náo hơn rất nhiều. Người nói về gia đình, kẻ nói về sự nghiệp, than vắn thở dài chuyện mình cùng cấp trên A cãi nhau một trận sắp bị đuổi việc, cùng cấp trên C hôm qua mới đi đâu ăn uống. . . Chỉ có Lâm Uyển Nhu cứ ngồi im lặng cười cười, suốt buổi cũng không nói gì.
“Uyển Nhu đúng là ít nói thật, mình nhớ lúc xưa hình như cậu hay ngồi ở dãy bàn cuối của lớp đúng không?” Lớp trưởng Tiết Hồng Yến cuối cùng cũng chú ý đến cô nàng, nâng lên một ly rượu vang hướng Lâm Uyển Nhu làm động tác mời: “Lâu ngày không gặp đúng là khác xưa, nào!”
Lâm Uyển Nhu khách khí cũng nâng rượu của bản thân lên nhấp một ít: “Ngại quá, tửu lượng mình rất kém!”
Cô nàng tên Tiểu Hoa cười đầy ẩn ý liếc nhìn hai người bên này đang khách sáo qua khách sáo lại, nhịn không được bắt đầu mở cái miệng chẳng biết an phận của mình: “Tửu lượng cậu kém sao, nhớ hơn ba năm trước bắt gặp cậu ở quán rượu uống nhiều lắm mà!”
Lời cô ta không nhiều, nhưng cũng đủ để mọi người trong bàn cảm thấy ngại ngùng. Ai ở trong lớp mà không biết chuyện xảy ra hơn ba năm trước, chính là khoảng thời gian Cao Thiên bắt đầu ra ngoài vụng trộm với Thiên Nhan chẳng may bị Lâm Uyển Nhu bắt gian tại giường, tuy không phải chuyện lớn gì nhưng đối với mối tình dai dẳng của hai người đúng là khiến người ta rất bất ngờ. Mấy bạn nữ trong lớp năm đó lấy Cao Thiên ra làm chuẩn mực ‘đàn ông vừa chung tình vừa tốt hiếm có’ để kiếm bạn trai cuối cùng cũng vỡ mộng.
Tiểu Hoa giống như không nhận ra không khí khác thường của mọi người, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Lúc đó chẳng phải là có một đàn anh khóa trên tên Giang Thanh theo đuổi cậu sao? Hai người thế nào rồi???”
Lâm Uyển Nhu gượng gạo cười cười: “Mình chỉ coi anh ấy là bạn bè, cũng không có chấp nhận!”
“Ồ!!!” Tiểu Hoa làm ra vẻ như kinh ngạc lắm hô lên một tiếng: “Uyển Nhu của chúng ta có giá quá nhỉ, anh ấy là hotboy của trường năm ấy đó!”
“Hot thì cũng chẳng liên quan gì đến mình, ai mê trai thì cứ thấy anh ấy đẹp như Trích tiên thôi, có lẽ mình không mê trai bằng cậu” Lâm Uyển Nhu từ cười khiêm tốn chuyển sang cười châm biếm. Muốn đá đểu cô? Không có cửa đâu!
Cả bàn hơn hai chục người nén cười đến mức muốn nội thương nhưng vẫn không khỏi phát ra vài âm thanh kì quái. Tiểu Hoa biết mình tự rước lấy nhục chả trách được ai nên đành căm tức ngậm miệng lại, trút giận lên ly rượu vang đang cầm trong tay. Tiết Hồng Yến không hổ danh là lớp trưởng biết ăn nói nhất trường, khéo léo chuyển chủ đề làm giảm không khí căng thẳng giữa mọi người: “Tiệc cưới của Thiên Nhan tổ chức cũng thật linh đình quá!”
“Đúng vậy! Xem kìa, vừa nhắc liền đến!” Cháng trai ban nảy nhường ghế cho Lâm Uyển Nhu vui vẻ chỉ chỉ tay về hướng đại sảnh, mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thiên Nhan và Cao Thiên tay trong tay đang bước về phía bàn bọn họ. Thiên Nhan trên môi tươi cười hạnh phúc, nụ cười lúc lướt qua Lâm Uyển Nhu còn có chút như cố ý rực rỡ hơn.
“Bọn mình ngồi bàn này được chứ?” Thiên Nhan lịch sự hỏi cho có lệ, thực chất cũng chẳng có ai phản đối làm gì. Đến lúc cô ả ngồi xuống mới cảm thấy có điểm không đúng, ngẩn mặt lên thì đập vào mắt là cảnh tượng chồng mới cưới nhà mình đang thất thần nhìn chằm chằm bạn gái cũ không chịu ngồi xuống: “Ông xã!” Cô ta tỏ ra nũng nịu giật mạnh tay Cao Thiên, thực ra trong lòng đã sớm tức phát điên.
Cao Thiên vốn đang kinh ngạc vì thay đổi của Lâm Uyển Nhu, bị Thiên Nhan kéo như vậy có chút giật mình nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục thái độ điềm nhiên như cũ, ngồi xuống bên cạnh vợ mình, tuy nhiên ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi nụ cười của Lâm Uyển Nhu.
Cô từ lúc nào đã bắt đầu đổi khác như vậy?
Thiên Nhan hắng giọng một tiếng, khách sáo nâng ly kính rượu mọi người trong bàn, bao gồm cả Lâm Uyển Nhu: “Phải cảm ơn mọi người hôm nay bỏ ra một ít thời gian quý báo đến đây chung vui với bọn mình, Uyển Nhu, cảm ơn cậu năm xưa đã nhường Cao Thiên cho tớ!”
“Không cần khách khí, anh ấy tốt như vậy bỏ đi cũng tiếc, thôi thì để cho cậu vậy!” Lâm Uyển Nhu cười cười lại cười cười, từ đầu chí cuối đều là tươi cười rạng rỡ, nhưng người có tai liền biết trong lời nói của cô nàng kèm theo không biết có bao nhiêu móc câu. Thiên Nhan nghe xong quả nhiên mặt mày biến sắc.
Ý gì chứ? Chẳng phải là nói cô ta sử dụng hàng thừa của Lâm Uyển Nhu kia sao?!!
“Hôm nay là ngày vui, đừng nói những chuyện đã qua nữa!” Cao Thiên có chút mất mặt dời mắt khỏi Lâm Uyển Nhu, chuyển sang dỗ dành Thiên Nhan đang mặt mày tím tái như trúng độc bên cạnh. Cô nàng nào đó đắc ý đến mức muốn leo lên bàn nhảy một điệu ‘Hái hoa tặc’ để ăn mừng, ý vị sâu xa liếc nhìn hai người đang ân ái mặn nồng kia.
Thiên Nhan làm sao có thể nhẫn nhịn loại sĩ nhục đó, nhanh chóng tìm cách trả đũa: “Ai nha, mình suýt thì quên mất! Uyển Nhu, cậu và anh ca sĩ Đình Phong kia làm sao rồi, sao hôm nay anh ta không đến đây cùng cậu?. . . Đừng nói là cậu bị đá rồi đó chứ?!! Ha ha” Cô ta khá tự tin vào suy đoán của mình, nếu Lâm Uyển Nhu thực sự có bạn trai là ngôi sao lớn trong giới showbiz làm sao có thể một thân một mình đến đây chịu đả kích mà không đưa anh chàng kia theo, nói không chừng giống như cô nói. . . Bị đá rồi!!!
“Anh ấy vì mình chịu quá nhiều rắc rối, mấy loại tiệc tùng linh tinh thế này cần gì phải đến chứ, chỉ tổn hao xăng thôi!” Lâm Uyển Nhu cười tươi đến mức xuân về hoa nở, khi nhắc đến ‘anh ấy’ trong mắt còn ngập tràn tình ý, hai má ửng hồng e thẹn như thiếu nữ mới biết yêu, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy rạng rỡ đến chói mắt, muốn không ghen tỵ cũng khó.
“Thực sao Uyển Nhu, lúc nảy mình thấy ngại nên không dám hỏi, bây giờ đã nói đến đây rồi cũng chẳng còn gì e dè nữa. . . Cậu và ca sĩ Đình Phong đúng là như báo viết sao?” Một bạn nữ ngạc nhiên đến há hốc mồm tiếp lời: “Oa~ Còn nhớ năm đó cậu hâm mộ anh ta đến mức chết đi sống lại, phải nói là điên cuồng luôn nha!”
“Thật vậy!” Lâm Uyển Nhu không nói nhiều, chỉ nhẹ gật đầu một cái rồi nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Thiên Nhan thấy mình nói ra cái gì cũng bị cô nàng vặn ngược, tức tối đến mức nhịn không được từ cổ họng phát ra một tiếng “Hừ” tràng đầy khinh thường. Đám người trên bàn vì muốn duy trì hòa khí chỉ đành lặng lẽ uống rượu của mình, coi như chưa từng nghe thấy gì.
/52
|