Đến lúc hai người Thiên Nhan cùng Tiết Hồng Yến đã đi khỏi một khoảng thời gian dài, thần trí Lâm Uyển Nhu vẫn hoảng loạn như cũ. Cô chưa từng nghĩ việc sẽ cố tình tụt váy cưới Thiên Nhan trong buổi tiệc, dù cho cô ta có lỗi với cô bao nhiêu, dù cho cô có ghét bỏ cô ta thế nào cũng không thể vì vậy mà hạ thấp nhân phẩm chính mình, đi làm cái chuyện xằng bậy như thế được.
Lâm Uyển Nhu đờ đẫn nhìn chính mình trong gương, hai dòng nước mắt lại không tự chủ rơi ra, thì thầm cho chính mình nghe: “Mày không cố ý, mày không phải cô ả xấu xa!” Nhưng ai tin cô chứ? Trong mắt mị người hiện rành rành lên niềm nghi hoặc đối với cô, bọn họ thực sự cho rằng chính cô là người lòng dạ nhỏ nhen phá hư tiệc cưới bạn trai cũ, làm mất mặt cô dâu, còn khiến chú rễ tức giận bỏ đi! Nhưng rõ ràng cô không cố ý làm như vậy, nếu cô ta không sấn đến, chuyện cũng đâu đến bước đường không thể cứu vãn này!!!
Trong lúc cô nàng nào đó đang không ngừng tự động viên khích lệ bản thân, điện thoại di động trong túi bất chợt reo lên in ỏi. Lâm Uyển Nhu nhanh tay gạt tay nước mắt trên mặt, mỉm cười một cái thật tươi lấy lại tâm trạng, sau khi điều chỉnh lại giọng nói giống như thường ngày liền bắt máy. Cô vốn không cần nhìn màn hình cũng biết rõ là ai gọi đến vào lúc này: “Phong!”
“Bà xã, em đang ở đâu? Sao đến bây giờ còn chưa về nhà???” Sáng sớm cô gấp gáp rời đi, bây giờ đã gần chuyển sang xế chiều rồi vẫn chưa về quả thật có chút khiến anh lo lắng.
Lâm Uyển Nhu hít sâu vào một hơi: “Xin lỗi, em về ngay!” Hiện tại cô cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại đây. Bản thân cô tuy không mạnh mẽ kiên cường gì, gặp một chút chuyện cũng sẽ rơi nước mắt, nhưng cô lại là một cô gái có lòng tự ái rất cao, khóc lớn bao nhiêu, khóc nhiều bao nhiêu, đau khổ ra làm sao cũng không muốn ở trước mặt người khác khóc, ở trước mặt người khác thể hiện mình đau lòng.
Dương Nhật Phong trầm ngâm một nốt nhạt, giọng nói vang lên lại có phần giống như từ hai người khác nhau: “Uyển Nhu, nói cho anh biết là ai dám ức hiếp em?”
“Đâu. . . đâu có!” Lâm Uyển Nhu lắp bắp, bắt đầu chột dạ đến mức chỉ thiếu điều hét lên. Tuy nhiên cô càng như vậy, Dương Nhật Phong càng khẳng định suy nghĩ của mình. Anh không dám chắc mình đã hiểu rõ cô trong lòng bàn tay, nhưng giọng điệu nói chuyện và cách thể hiện khi nói dối của mỗi người trời sinh đều đặt biệt không giống người khác, có người nắm chặt tay, có người vẽ vòng tròn,. . . còn Lâm Uyển Nhu chính là nói lắp!
“Em đang ở đâu? Anh đến đón em về!” Yêu nghiệt tiên sinh nén giận hạ giọng, thực ra anh chính là muốn xem xem tên nào không biết sống chết động vào bảo bối nhà anh, sau đó hảo hảo dạy cho hắn ta một trận nên thân.
Nếu anh nhớ không nhầm, hôm nay hình như là ngày Lâm Uyển Nhu phải đi dự đám cưới kiêm hợp lớp của cô bạn cũ nào đó, địa chỉ cũng có ghi trên thiệp mời đặt trong phòng cô.
“Em thực sự đâu có bị ai bắt nạt!” Mà chính em mới là kẻ bắt nạt người ta đó nha~. Tuy nhiên nữa câu sau có cho tiền cô cũng không dám phun ra khỏi miệng, dẫu sao cũng đâu phải cô thực sự cố ý hãm hại người ta đâu, có gì hay ho mà khoe ra chứ?!
Dương Nhật Phong không nói không rằng cúp điện thoại luôn, Lâm Uyển Nhu ngớ người ra nhìn di động không ngừng vang lên những tiếng ‘tút tút’ trên tay mình, nghi ngờ có phải bản thân lại nói sai cái gì khiến anh tức giận hay không. Nhưng mà suy cho cùng bộ não dung lượng thấp của cô cũng không thể cao lên trong ngày một ngày hai, cho nên vẫn chẳng hiểu nổi trong hồ lô của tên Yêu nghiệt này rốt cuộc bán loại thuốc gì.
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi khiến Lâm Uyển Nhu sực tỉnh, thì ra Tiết Hồng Yến vốn đang an ủi Thiên Nhan phát hiện ra ‘hung thủ’ Lâm Uyển Nhu vẫn chết dí trong nhà vệ sinh, bèn quay vò xem tình hình thê nào. Tiết Hồng Yến là người rất có phong vị phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm kỹ càng chẵng những không khiến cô nàng trở nên già dặn, ngược lại còn tôn lên sự yêu kiều quyến rũ không ai sánh bằng. Ngay cả nữ nhân chân chính đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm như Lâm Uyển Nhu cũng phải ngơ ngẩn vì diện mạo của bạn cũ.
“Lâu rồi không gặp, cậu rất khác xưa” Tiết Hồng Yến tựa lưng vào bồn rữa tay bên cạnh Lâm Uyển Nhu, hai tay ung dung khoanh trước ngực mỉm cười nhìn cô, nhìn thấy nét mặt mơ mơ hồ hồ của cô nàng nào đó, tưởng rằng cô không tin, còn cố ý nhấn mạnh: “Thật đấy!”
Chuyện này người có mắt cơ hồ điều nhận ra, ngay cả người thiếu tự tin như Lâm Uyển Nhu còn tự ý thức được, nhưng tự ý thức so với chuyện có một mỹ nhân chứng thực quả là cảm giác khác xa nha~
Lâm Uyển Nhu đỏ mặt, đứng thẳng lưng nhìn Tiết Hồng Yến: “Cậu vẫn vậy, xinh đẹp bắt mắt, tài năng ăn nói thật khiến người ta ngưỡng mộ!”
“Nhưng mình lại không thể ngây thơ hoạt bát như lúc xưa, như cậu hiện tại lại càng không!!!” Tiết Hồng Yến rút từ túi sách ra một điếu thuốc lá đưa ra trước mặt Lâm Uyển Nhu, cô nàng nào đó thoáng giật mình rồi lắc đầu quầy quậy: “Mình không biết hút đâu”
“Có mang theo hộp quẹt không?” Tiết Hồng Yến hỏi cho có lệ, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô nàng nào đó liền biết ngay câu trả lời, cười cười nhét đuối thuốc hàng hiệu trở lại túi sách, thở ra một hơi nặng nề: “Chuyện cậu và anh chàng ca sĩ đó sao rồi? Không ngờ chuyện tình lọ lem thật sự lại rơi trúng cậu!”
Lâm Uyển Nhu nghe nói đến vấn đề này liền đỏ mặt đảo mắt mấy chục vòng quanh nhà vệ sinh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Nếu lát nữa Yêu nghiệt tiên sinh thật sự đến đây, tình hình không biết còn loạn ra thành như thế nào nữa. Cô thực sự chẳng mong muốn bản thân góp phần vào sự thất bại của cặp đôi tân gia nhân hôm nay. . . Ài, sao mọi chuyện cứ lần lượt trút xuống đầu cô thế này?
“Mình và anh ấy hả?”
“Ừ, hai người đi đến bước nào rồi? Hôm trước đọc báo thấy tin anh chàng đó vì cậu mà giải nghệ luôn, chắc không phải lấy cậu ra làm cái cớ chứ?” Tiết Hồng Yến vén tóc mái ra sau, để lộ vành tai trắng nõn, động tác vô cùng gợi cảm quyến rũ. Lâm Uyển Nhu qua một thoáng bị hớp hồn lập tức bình tỉnh trở lại, đáp lời: “Anh ấy không như vậy đâu, là mình liên lụy anh ấy!”
“Nhìn cậu có vẻ hai người đang trong giai đoạn mặn nồng nhỉ?”
“Hì hì, cậu và anh Nhất Triều sao rồi?” Trương Nhất Triều là bạn trai của Tiết Hồng Yến, hai người họ quen nhau từ lúc mười bốn tuổi, một tình yêu quả thật khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa cảm thương.
“Không ra sao cả, vẫn như năm xưa thôi! Nhắc đến mới nhớ, lúc đó ở trước mặt mọi người mất mặt không biết bao nhiêu lần, khiến cả lớp chê cười rồi!” Vừa nói đến bạn trai, khuôn mặt Tiết Hồng Yến liền bình thản thánh thoát liền biến thành sự cam chịu, phó mặt cho trời: “Bọn mình chính là cái loại cắt không được nối chẳng xong, không hiểu sao mình có thể bên cạnh anh ta lâu như vậy?!”
Lâm Uyển Nhu buồn bả thay cho hoàn cảnh của bạn cũ, định nói vài lời khuyên nhũ thì điện thoại trong tay lại run lên bần bật, loa trong của chiếc di động này đã bị hư trong một lần cô không cẩn thận làm rơi, khi nói chuyện bắt buộc phải đeo tai nghe hoặc bậc loa trong, hôm nay ug không đem theo tai nghe như mọi ngày, đành ngượng ngùng ở trước mặt Tiết Hồng Yến mở loa lớn. Cô bạn cũ nào đó vờ như không để ý gì, ngớ trái ngó phải, lấy phấn son ra trang điểm lại lần nữa.
“Bảo bối, em ở phòng số mấy? Hôm nay có tận ba phòng tổ chức hôn lễ, trong thiệp không có ghi rõ, em ra đón anh được không?” Chất giọng tên nào đó trầm thấp, hơi thở gấp gáp chứng tỏ anh đã phải vất vã không ít mới đến được đây. Lâm Uyển Nhu nhìn đồng hồ đeo tay, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Này, anh là bay đến sao? Sao cô đứng nói chuyện với bạn chưa đầy mười phút đã xuất hiện ở nhà hàng rồi???
“Em đã nói em không có chuyện gì mà, anh đến làm gì?!” Cô nàng nào đó nhỏ giọng hét khan vào di động, khổ sở đến mức chỉ muốn chạy ra ngoài kia túm cổ cái tên của nợ nào đó đá một phát bay về tới nhà luôn cho xong chuyện.
“Tiểu bảo bối nhà chúng ta không nẹn nổi giận, anh cũng đến rồi, em cam lòng nhìn anh đứng ngoài đường mặc cho bao người chà đạp hay sao?” Tên Yêu nghiệt nào đó giở trò làm nũng. Lâm Uyển Nhu nghe anh nói xong mặt liền ‘phừng’ một cái đỏ bừng, nhìn Tiết Hồng Yến đang vừa giả vờ giả vịt vừa cười trộm đứng một góc bên kia liền muốn đào một cái lỗ nẻ nhảy xuống.
“Anh im miệng đi, em ra đón anh ngay!!!” Đúng là không biết xấu hổ, ai lại dám chà đạp anh ta chứ, chỉ có anh ta chà đạp cô thành nghiện thì có!
Lâm Uyển Nhu tức giận ngắt máy, trừng mắt nhìn chiếc điện thoại vô tri vô giác trên tay một lượt rồi quay sang cười cười gượng gạo tạm biệt Tiết Hồng Yến: “Mình. . . mình ra ngoài trước, lát nữa gặp nhé!”
“Lát nữa gặp!” Lớp trưởng họ Tiết thâm ý nhìn dáng vẻ luống cuống của cô nàng nào đó, trong lòng vừa mừng cho bạn cũ vừa thương tiếc cho mình.
Lâm Uyển Nhu giống như nhận được ân xá, nhanh chóng lủi mất.
Thanh danh cả đời của cô, hôm nay coi như bị tên Dương Nhật Phong kia cùng cái điện thoại chết tiệt này hủy hoại hết sạch rồi!!!
Lâm Uyển Nhu đờ đẫn nhìn chính mình trong gương, hai dòng nước mắt lại không tự chủ rơi ra, thì thầm cho chính mình nghe: “Mày không cố ý, mày không phải cô ả xấu xa!” Nhưng ai tin cô chứ? Trong mắt mị người hiện rành rành lên niềm nghi hoặc đối với cô, bọn họ thực sự cho rằng chính cô là người lòng dạ nhỏ nhen phá hư tiệc cưới bạn trai cũ, làm mất mặt cô dâu, còn khiến chú rễ tức giận bỏ đi! Nhưng rõ ràng cô không cố ý làm như vậy, nếu cô ta không sấn đến, chuyện cũng đâu đến bước đường không thể cứu vãn này!!!
Trong lúc cô nàng nào đó đang không ngừng tự động viên khích lệ bản thân, điện thoại di động trong túi bất chợt reo lên in ỏi. Lâm Uyển Nhu nhanh tay gạt tay nước mắt trên mặt, mỉm cười một cái thật tươi lấy lại tâm trạng, sau khi điều chỉnh lại giọng nói giống như thường ngày liền bắt máy. Cô vốn không cần nhìn màn hình cũng biết rõ là ai gọi đến vào lúc này: “Phong!”
“Bà xã, em đang ở đâu? Sao đến bây giờ còn chưa về nhà???” Sáng sớm cô gấp gáp rời đi, bây giờ đã gần chuyển sang xế chiều rồi vẫn chưa về quả thật có chút khiến anh lo lắng.
Lâm Uyển Nhu hít sâu vào một hơi: “Xin lỗi, em về ngay!” Hiện tại cô cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại đây. Bản thân cô tuy không mạnh mẽ kiên cường gì, gặp một chút chuyện cũng sẽ rơi nước mắt, nhưng cô lại là một cô gái có lòng tự ái rất cao, khóc lớn bao nhiêu, khóc nhiều bao nhiêu, đau khổ ra làm sao cũng không muốn ở trước mặt người khác khóc, ở trước mặt người khác thể hiện mình đau lòng.
Dương Nhật Phong trầm ngâm một nốt nhạt, giọng nói vang lên lại có phần giống như từ hai người khác nhau: “Uyển Nhu, nói cho anh biết là ai dám ức hiếp em?”
“Đâu. . . đâu có!” Lâm Uyển Nhu lắp bắp, bắt đầu chột dạ đến mức chỉ thiếu điều hét lên. Tuy nhiên cô càng như vậy, Dương Nhật Phong càng khẳng định suy nghĩ của mình. Anh không dám chắc mình đã hiểu rõ cô trong lòng bàn tay, nhưng giọng điệu nói chuyện và cách thể hiện khi nói dối của mỗi người trời sinh đều đặt biệt không giống người khác, có người nắm chặt tay, có người vẽ vòng tròn,. . . còn Lâm Uyển Nhu chính là nói lắp!
“Em đang ở đâu? Anh đến đón em về!” Yêu nghiệt tiên sinh nén giận hạ giọng, thực ra anh chính là muốn xem xem tên nào không biết sống chết động vào bảo bối nhà anh, sau đó hảo hảo dạy cho hắn ta một trận nên thân.
Nếu anh nhớ không nhầm, hôm nay hình như là ngày Lâm Uyển Nhu phải đi dự đám cưới kiêm hợp lớp của cô bạn cũ nào đó, địa chỉ cũng có ghi trên thiệp mời đặt trong phòng cô.
“Em thực sự đâu có bị ai bắt nạt!” Mà chính em mới là kẻ bắt nạt người ta đó nha~. Tuy nhiên nữa câu sau có cho tiền cô cũng không dám phun ra khỏi miệng, dẫu sao cũng đâu phải cô thực sự cố ý hãm hại người ta đâu, có gì hay ho mà khoe ra chứ?!
Dương Nhật Phong không nói không rằng cúp điện thoại luôn, Lâm Uyển Nhu ngớ người ra nhìn di động không ngừng vang lên những tiếng ‘tút tút’ trên tay mình, nghi ngờ có phải bản thân lại nói sai cái gì khiến anh tức giận hay không. Nhưng mà suy cho cùng bộ não dung lượng thấp của cô cũng không thể cao lên trong ngày một ngày hai, cho nên vẫn chẳng hiểu nổi trong hồ lô của tên Yêu nghiệt này rốt cuộc bán loại thuốc gì.
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi khiến Lâm Uyển Nhu sực tỉnh, thì ra Tiết Hồng Yến vốn đang an ủi Thiên Nhan phát hiện ra ‘hung thủ’ Lâm Uyển Nhu vẫn chết dí trong nhà vệ sinh, bèn quay vò xem tình hình thê nào. Tiết Hồng Yến là người rất có phong vị phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm kỹ càng chẵng những không khiến cô nàng trở nên già dặn, ngược lại còn tôn lên sự yêu kiều quyến rũ không ai sánh bằng. Ngay cả nữ nhân chân chính đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm như Lâm Uyển Nhu cũng phải ngơ ngẩn vì diện mạo của bạn cũ.
“Lâu rồi không gặp, cậu rất khác xưa” Tiết Hồng Yến tựa lưng vào bồn rữa tay bên cạnh Lâm Uyển Nhu, hai tay ung dung khoanh trước ngực mỉm cười nhìn cô, nhìn thấy nét mặt mơ mơ hồ hồ của cô nàng nào đó, tưởng rằng cô không tin, còn cố ý nhấn mạnh: “Thật đấy!”
Chuyện này người có mắt cơ hồ điều nhận ra, ngay cả người thiếu tự tin như Lâm Uyển Nhu còn tự ý thức được, nhưng tự ý thức so với chuyện có một mỹ nhân chứng thực quả là cảm giác khác xa nha~
Lâm Uyển Nhu đỏ mặt, đứng thẳng lưng nhìn Tiết Hồng Yến: “Cậu vẫn vậy, xinh đẹp bắt mắt, tài năng ăn nói thật khiến người ta ngưỡng mộ!”
“Nhưng mình lại không thể ngây thơ hoạt bát như lúc xưa, như cậu hiện tại lại càng không!!!” Tiết Hồng Yến rút từ túi sách ra một điếu thuốc lá đưa ra trước mặt Lâm Uyển Nhu, cô nàng nào đó thoáng giật mình rồi lắc đầu quầy quậy: “Mình không biết hút đâu”
“Có mang theo hộp quẹt không?” Tiết Hồng Yến hỏi cho có lệ, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô nàng nào đó liền biết ngay câu trả lời, cười cười nhét đuối thuốc hàng hiệu trở lại túi sách, thở ra một hơi nặng nề: “Chuyện cậu và anh chàng ca sĩ đó sao rồi? Không ngờ chuyện tình lọ lem thật sự lại rơi trúng cậu!”
Lâm Uyển Nhu nghe nói đến vấn đề này liền đỏ mặt đảo mắt mấy chục vòng quanh nhà vệ sinh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Nếu lát nữa Yêu nghiệt tiên sinh thật sự đến đây, tình hình không biết còn loạn ra thành như thế nào nữa. Cô thực sự chẳng mong muốn bản thân góp phần vào sự thất bại của cặp đôi tân gia nhân hôm nay. . . Ài, sao mọi chuyện cứ lần lượt trút xuống đầu cô thế này?
“Mình và anh ấy hả?”
“Ừ, hai người đi đến bước nào rồi? Hôm trước đọc báo thấy tin anh chàng đó vì cậu mà giải nghệ luôn, chắc không phải lấy cậu ra làm cái cớ chứ?” Tiết Hồng Yến vén tóc mái ra sau, để lộ vành tai trắng nõn, động tác vô cùng gợi cảm quyến rũ. Lâm Uyển Nhu qua một thoáng bị hớp hồn lập tức bình tỉnh trở lại, đáp lời: “Anh ấy không như vậy đâu, là mình liên lụy anh ấy!”
“Nhìn cậu có vẻ hai người đang trong giai đoạn mặn nồng nhỉ?”
“Hì hì, cậu và anh Nhất Triều sao rồi?” Trương Nhất Triều là bạn trai của Tiết Hồng Yến, hai người họ quen nhau từ lúc mười bốn tuổi, một tình yêu quả thật khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa cảm thương.
“Không ra sao cả, vẫn như năm xưa thôi! Nhắc đến mới nhớ, lúc đó ở trước mặt mọi người mất mặt không biết bao nhiêu lần, khiến cả lớp chê cười rồi!” Vừa nói đến bạn trai, khuôn mặt Tiết Hồng Yến liền bình thản thánh thoát liền biến thành sự cam chịu, phó mặt cho trời: “Bọn mình chính là cái loại cắt không được nối chẳng xong, không hiểu sao mình có thể bên cạnh anh ta lâu như vậy?!”
Lâm Uyển Nhu buồn bả thay cho hoàn cảnh của bạn cũ, định nói vài lời khuyên nhũ thì điện thoại trong tay lại run lên bần bật, loa trong của chiếc di động này đã bị hư trong một lần cô không cẩn thận làm rơi, khi nói chuyện bắt buộc phải đeo tai nghe hoặc bậc loa trong, hôm nay ug không đem theo tai nghe như mọi ngày, đành ngượng ngùng ở trước mặt Tiết Hồng Yến mở loa lớn. Cô bạn cũ nào đó vờ như không để ý gì, ngớ trái ngó phải, lấy phấn son ra trang điểm lại lần nữa.
“Bảo bối, em ở phòng số mấy? Hôm nay có tận ba phòng tổ chức hôn lễ, trong thiệp không có ghi rõ, em ra đón anh được không?” Chất giọng tên nào đó trầm thấp, hơi thở gấp gáp chứng tỏ anh đã phải vất vã không ít mới đến được đây. Lâm Uyển Nhu nhìn đồng hồ đeo tay, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Này, anh là bay đến sao? Sao cô đứng nói chuyện với bạn chưa đầy mười phút đã xuất hiện ở nhà hàng rồi???
“Em đã nói em không có chuyện gì mà, anh đến làm gì?!” Cô nàng nào đó nhỏ giọng hét khan vào di động, khổ sở đến mức chỉ muốn chạy ra ngoài kia túm cổ cái tên của nợ nào đó đá một phát bay về tới nhà luôn cho xong chuyện.
“Tiểu bảo bối nhà chúng ta không nẹn nổi giận, anh cũng đến rồi, em cam lòng nhìn anh đứng ngoài đường mặc cho bao người chà đạp hay sao?” Tên Yêu nghiệt nào đó giở trò làm nũng. Lâm Uyển Nhu nghe anh nói xong mặt liền ‘phừng’ một cái đỏ bừng, nhìn Tiết Hồng Yến đang vừa giả vờ giả vịt vừa cười trộm đứng một góc bên kia liền muốn đào một cái lỗ nẻ nhảy xuống.
“Anh im miệng đi, em ra đón anh ngay!!!” Đúng là không biết xấu hổ, ai lại dám chà đạp anh ta chứ, chỉ có anh ta chà đạp cô thành nghiện thì có!
Lâm Uyển Nhu tức giận ngắt máy, trừng mắt nhìn chiếc điện thoại vô tri vô giác trên tay một lượt rồi quay sang cười cười gượng gạo tạm biệt Tiết Hồng Yến: “Mình. . . mình ra ngoài trước, lát nữa gặp nhé!”
“Lát nữa gặp!” Lớp trưởng họ Tiết thâm ý nhìn dáng vẻ luống cuống của cô nàng nào đó, trong lòng vừa mừng cho bạn cũ vừa thương tiếc cho mình.
Lâm Uyển Nhu giống như nhận được ân xá, nhanh chóng lủi mất.
Thanh danh cả đời của cô, hôm nay coi như bị tên Dương Nhật Phong kia cùng cái điện thoại chết tiệt này hủy hoại hết sạch rồi!!!
/52
|