Dương Nhật Phong hào khí ngời ngời đứng trước đại sảnh nhà hàng, ánh mắt không ngớt đảo nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Trên thiệp cưới ghi địa chỉ cữ hành buổi tiệt hôm nay chính là ở đây, nhưng hoàn toàn không ngờ tới ngày lành tháng tốt gì mà đột nhiên có nhiều người tổ chức đám tiệc tới như vậy.
“Nhật Phong!” Một tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai, thân hình mảnh khảnh của cô nàng nào đó phóng vút đến như một cơn gió, nghiêm trang dùng bộ mặt ‘em đang giận’ trừng mắt nhìn anh: “Chúng ta về được rồi!”
“Em không muốn anh vào trong đến vậy à?” Dương Nhật Phong thoáng xụ mặt, ánh mắt lơ đãng như có ý như vô tình nhìn vào tấm hình cưới to treo trước khu phòng cô vừa đi ra: “Bạn trai cũ của em sao? Khẩu vị em kém thật, hừ!”
“Ai nha ai nha, đại ca của tôi, anh không phải đang ghen đó chứ?” Cô nàng nào đó cười gian manh chọc chọc ngón tay lên má anh, Dương Nhật Phong khẽ “Hừ!” Một tiếng nghiêng đầu tránh sang một bên, trên mặt là biểu tình trầm trọng hiếm thấy: “Này, anh sẽ không đến mức ấu trĩ như vậy chứ?” Lâm Uyển Nhu giở khóc giở cười dùng cả hai tay nâng má anh xoa xoa, đắc ý nhón chân hôn ‘chụt’ một cái lên mặt Yêu nghiệt tiên sinh, đến lúc này, biểu tình của anh chàng nào đó mời dịu xuống đôi chút.
“Hừ, em càng này càng học hư rồi!” Ngập ngừng một chút mới ghé vào ta cô thì thầm: “Sau này cứ tiếp tục phát huy!!!”
Lâm Uyển Nhu đỏ mặt đẩy anh ra, dẫn trước định đánh bài chuồn. Nào ngờ tên nào đó không những không xê dịch một bước mà còn kéo ghịt cô lại, Lâm Uyển Nhu mất đà lao thẳng vào lòng anh, định đấu vỏ mồm vài câu nhưng đến khi ngẩn đầu lên, đập vào mắt là vẻ mặt âm u giống như sắp nổi bảo của người nào đó: “Lâm Uyển Nhu, ai đánh em?”
“Ai. . . Ai dám đánh em chứ?! Anh nói nhăn nói cuội cái gì vậy?!” Lâm Uyển Nhu không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Nhật Phong, hai bàn tay túa mồ hôi không ngừng vân vê vào nhau.
Dương Nhật Phong cười gằn một tiếng, chỉ vào vết đỏ hằn trên mặt cô: “Gì đây? Lâm Uyển Nhu, em có biêt lúc mình nói dối sẽ lắp bắp không ngừng không?”
Lâm Uyển Nhu hận muốn cắn đứt cái đầu lưỡi không an phận kia, im bặt không dám ho he thêm câu nào nữa. Cô biết, với tính cách của anh, nhất định sẽ xông vào gây sự với người khác. Cô không muốn mình trở thành gánh nặng của anh, càng không muốn danh tiếng của anh vì cô mà bị bôi xấu, từ đó dẫn đến những chuyện phiền phức không đáng có.
Dương Nhật Phong không nói không rằng kéo theo bạn gái xăm xăm tiến vào lễ đường cô nàng vừa đi ra, mặc cho cô có vùng vẫy thế nào cũng không buông tay.
Khách khứa xung quanh cũng vì hai người ồn ào mà kéo lại xem không ít, cũng không thiếu người nhận ra anh chàng đẹp trai ngời ngời này chính là ca sĩ Đình Phong vừa tuyên bố giải nghệ không lâu. Đại sảnh lập tức ồn ào như ong vỡ tổ, người xúm lại không vì hiếu kỳ thì cũng vì tò mò, không ganh tỵ thì cũng hâm mộ, mọi thành phần quần chúng đều không thiếu ai.
Tiệc cưới của Thiên Nhan vốn là chuyện vui, vì Lâm Uyển Nhu vô tình làm tụt váy cưới của cô dâu mà biến thành trò cười. Lúc này, mọi người thấy Dương Nhật Phong kéo theo Lâm Uyển Nhu khí thế hừng hực tiến vào bên trong, ai nấy đều không tránh khỏi có tâm lý chờ xem kịch vui.
“Lâm Uyển Nhu, cậu còn dám vào đây sao?” Thiên Nhan đang gượng gạo tiếp khách của mình, nhìn thấy hai người mới vào liền xù lông nhím: “À, thì ra là có đại gia chống lưng, hèn gì chanh chua ngang ngược như vậy!”
Dương Nhật Phong nhếch mép không nói gì, chỉ lẵng lặng kéo Lâm Uyển Nhu ra trước ngực mình, chỉ chỉ lên mặt cô nàng: “Xin hỏi, là kiệt tác của ai?”
“Là tôi đánh đó, tôi đánh chết cái bộ mặt hồ ly tinh nhà cô ta, còn sợ. . .” anh sao? Nhưng hai chữ cuối còn chưa kịp phun khỏi miệng, trên mặt đã truyền đến một cỗ lực mạnh mẽ, sau đó là cảm giác nóng rát khiến người ta tựa hồ muốn lăng ra đất. Cô ả một tay ôm mặt, ánh mắt không thể tin nhìn chầm chầm người mới vừa đánh mình: “Anh. . . anh dám?” Không khí bửa tiệc vì cái tát bất ngờ kia mà cũng trầm lắng dị thường.
“Thế nào? Tôi còn sợ cô sao???” Yêu nghiệt tiên sinh lấy lời của người trả cho người, vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc: “Dương Nhật Phong tôi ra tay đánh người là phúc phận ba đời nhà cô, đừng tưởng là con gái mà tôi không dám ra tay, nói thật, cô xui xẻo hết mức rồi, đụng ai không đụng lại đụng phải người phụ nữ của tôi”.
“Anh. . .Đúng là vật hợp theo loài!!!” Thiên Nhan bị đánh cho choán váng mặt mày, hết nhục nhã này đến nhục nhã khác cứ thi nhau ùa tới, nhất thời có chút muốn phát điên.
“Không dám nhận, nhưng quả thật chúng tôi rất tâm đầu ý hợp, không giống như một số người nào đó, ngay cả vật để hợp cũng chẳng có! Xin hỏi cô đây, tôi muốn gặp chú rễ có được không?” Dương Nhật Phong đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cười đầy thâm ý, ra vẻ bâng quơ hỏi một câu.
Thiên Nhan bị hỏi đến lập tức nghẹn họng, lúc nảy cô ả đã gọi điện cho Cao Thiên hơn chục lần rồi nhưng cũng không ai bắt máy, hiện tại càng không biêt anh ta trốn tới phương trời nào rồi.
Lâm Uyển Nhu vừa mới thoát khỏi kinh hoảng vì tình cảnh đột ngột lúc nảy, cô ngàn lần vạn lần cũng không ngờ đến việc anh sẽ thực sự ra tay đánh người. Cô vốn chỉ nghĩ anh chàng này sẽ độc miệng hơn một chút, ăn nói khó nghe hơn bình thường một chút đã đủ khiến người ta đau đầu rồi, vậy mà. . . Cũng thật là biết ‘ăn miếng trả miếng’!!!
Thiên Nhan biết người đàn ông trước mặt không dễ đối phó, đành chuyển mũi nhọn sang cô nàng nào đó đang đứng trong lòng bạn trai: “Lâm Uyển Nhu, hạng người như cô cũng chỉ quen được loại nam nhân này!”
“Hạng người như tôi? Ý cô là hạng lên giường với bạn trai người khác giống cô, hay là loại đàn ông sau lưng bạn gái lén lút quan hệ với kỹ nữ?” Nói cô như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể động chạm tới những người cô yêu thương, bằng không Lâm Uyển Nhu cô nhất định không nhẫn nhịn khoan dung. Năm xưa cô ta cùng Cao Thiên rành rành là có lỗi với cô, hiện tại còn dám cùng cô so đo xem ai hèn hạ hơn sao?!
“Chính là cái loại chuyên quyến rũ đại gia như cô, vừa xấu mặt vừa không biết xấu hổ!!!” Thiên Nhan tức tối vì bị móc mỏ, giậm chân chỉ thẳng vào mặt người đối diện hét lớn.
“Đổi lại là cô, có cho không tôi cũng chẳng thèm nhòm!” Dương Nhật Phong ở sau lưng bạn gái khinh khỉnh nhếch mép, làu bàu vừa đủ cho những vị khách có mặt tại đó nghe thấy. Lâm Uyển Nhu vừa tức vừa buồn cười, chẳng biết xử sau cho phải với loại đàn ông nhỏ nhen tâm địa hẹp hòi như anh. Nhưng suy cho cùng Yêu nghiệt tiên sinh hôm nay đến đây chỉ muốn đòi công bằng cho cô, mọi việc anh làm chung qui đều vì suy nghĩ cho cô, nói không cảm động mới là nói dối.
Khách khứa trong nhà hàng bị câu nói bâng quơ của Dương Nhật Phong làm cho buồn cười, nhưng vì nể mặt chủ tiệc nên vẫn kiềm nén không cho mình phát ra tiếng, xung quanh bắt đầu to nhỏ xì xào bàn tán. Chỉ nghe giọng của một cô trung niên nào đó không được kín cho lắm: “Thì ra là cướp bạn trai người ta từ trên giường à? Tiểu tam nào cũng thành công như cô ta thì thành nghiệp mất rồi, trời đúng là không có mắt, còn dám làm tiệc cưới cơ đấy!”
Mà sắc mặt Thiên Nhan sau khi nghe xong câu nói này dĩ nhiên không thể nào gọi là dễ coi, chỉ sợ hai chữ ‘khó coi’ kia không thể nào đủ để hình dung, e rằng so với quỷ đòi mạng còn kinh khủng hơn gấp mấy lần.
Hai bàn tay Thiên Nhan run run nắm thành đấm, căm tức trừng mắt nhìn Lâm Uyển Nhu: “Tại sao là cô? Sao lần nào cũng là cô???”
“Tôi. . . làm gì chứ?” Cô nàng nào đó ngây ngốc chỉ chỉ vào mặt mình, chẳng hiểu cái mô tê gì đang diễn ra. Dẫu cô có chút bất cẩn làm tụt váy cô ta trong tiệc cưới, nhưng những thứ cô ta nợ cô so với bao nhiêu đó có thấm thía gì cơ chứ? Mà những lời khó nghe kia cũng đâu phải do cô nói ra, cớ gì lại trách cô???
Dương Nhật Phong đem bạn gái gắt gao bảo vệ trong lòng, Lâm Uyển Nhu tiến một bước anh liền tiến một bước, cô nàng lùi một bước anh liền lùi theo một bước, không cho cô tách mình khỏi lấy nữa phân nữa li, giống như chỉ cần rời khỏi vòng tay của mình cô liền bị người ta cướp mất vậy.
“Là do chính bản thân em, Thiên Nhan, chúng ta kết thúc rồi!” Từ đại sảnh truyền đến tiếng bước chân chầm chậm cùng chất giọng bình thản như gió của Cao Thiên- chú rễ vốn đã đào hôn hơn tiếng trước. Nhưng điều khiến người khác kinh đảm không phải vì sự xuất hiện của anh ta, mà là do lời tuyên bố như sắt thép cùng thân ảnh của một anh chàng điển trai đang đi theo sau anh ta, không ai khác ngoài Giang Thanh.
“Nhật Phong!” Một tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai, thân hình mảnh khảnh của cô nàng nào đó phóng vút đến như một cơn gió, nghiêm trang dùng bộ mặt ‘em đang giận’ trừng mắt nhìn anh: “Chúng ta về được rồi!”
“Em không muốn anh vào trong đến vậy à?” Dương Nhật Phong thoáng xụ mặt, ánh mắt lơ đãng như có ý như vô tình nhìn vào tấm hình cưới to treo trước khu phòng cô vừa đi ra: “Bạn trai cũ của em sao? Khẩu vị em kém thật, hừ!”
“Ai nha ai nha, đại ca của tôi, anh không phải đang ghen đó chứ?” Cô nàng nào đó cười gian manh chọc chọc ngón tay lên má anh, Dương Nhật Phong khẽ “Hừ!” Một tiếng nghiêng đầu tránh sang một bên, trên mặt là biểu tình trầm trọng hiếm thấy: “Này, anh sẽ không đến mức ấu trĩ như vậy chứ?” Lâm Uyển Nhu giở khóc giở cười dùng cả hai tay nâng má anh xoa xoa, đắc ý nhón chân hôn ‘chụt’ một cái lên mặt Yêu nghiệt tiên sinh, đến lúc này, biểu tình của anh chàng nào đó mời dịu xuống đôi chút.
“Hừ, em càng này càng học hư rồi!” Ngập ngừng một chút mới ghé vào ta cô thì thầm: “Sau này cứ tiếp tục phát huy!!!”
Lâm Uyển Nhu đỏ mặt đẩy anh ra, dẫn trước định đánh bài chuồn. Nào ngờ tên nào đó không những không xê dịch một bước mà còn kéo ghịt cô lại, Lâm Uyển Nhu mất đà lao thẳng vào lòng anh, định đấu vỏ mồm vài câu nhưng đến khi ngẩn đầu lên, đập vào mắt là vẻ mặt âm u giống như sắp nổi bảo của người nào đó: “Lâm Uyển Nhu, ai đánh em?”
“Ai. . . Ai dám đánh em chứ?! Anh nói nhăn nói cuội cái gì vậy?!” Lâm Uyển Nhu không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Nhật Phong, hai bàn tay túa mồ hôi không ngừng vân vê vào nhau.
Dương Nhật Phong cười gằn một tiếng, chỉ vào vết đỏ hằn trên mặt cô: “Gì đây? Lâm Uyển Nhu, em có biêt lúc mình nói dối sẽ lắp bắp không ngừng không?”
Lâm Uyển Nhu hận muốn cắn đứt cái đầu lưỡi không an phận kia, im bặt không dám ho he thêm câu nào nữa. Cô biết, với tính cách của anh, nhất định sẽ xông vào gây sự với người khác. Cô không muốn mình trở thành gánh nặng của anh, càng không muốn danh tiếng của anh vì cô mà bị bôi xấu, từ đó dẫn đến những chuyện phiền phức không đáng có.
Dương Nhật Phong không nói không rằng kéo theo bạn gái xăm xăm tiến vào lễ đường cô nàng vừa đi ra, mặc cho cô có vùng vẫy thế nào cũng không buông tay.
Khách khứa xung quanh cũng vì hai người ồn ào mà kéo lại xem không ít, cũng không thiếu người nhận ra anh chàng đẹp trai ngời ngời này chính là ca sĩ Đình Phong vừa tuyên bố giải nghệ không lâu. Đại sảnh lập tức ồn ào như ong vỡ tổ, người xúm lại không vì hiếu kỳ thì cũng vì tò mò, không ganh tỵ thì cũng hâm mộ, mọi thành phần quần chúng đều không thiếu ai.
Tiệc cưới của Thiên Nhan vốn là chuyện vui, vì Lâm Uyển Nhu vô tình làm tụt váy cưới của cô dâu mà biến thành trò cười. Lúc này, mọi người thấy Dương Nhật Phong kéo theo Lâm Uyển Nhu khí thế hừng hực tiến vào bên trong, ai nấy đều không tránh khỏi có tâm lý chờ xem kịch vui.
“Lâm Uyển Nhu, cậu còn dám vào đây sao?” Thiên Nhan đang gượng gạo tiếp khách của mình, nhìn thấy hai người mới vào liền xù lông nhím: “À, thì ra là có đại gia chống lưng, hèn gì chanh chua ngang ngược như vậy!”
Dương Nhật Phong nhếch mép không nói gì, chỉ lẵng lặng kéo Lâm Uyển Nhu ra trước ngực mình, chỉ chỉ lên mặt cô nàng: “Xin hỏi, là kiệt tác của ai?”
“Là tôi đánh đó, tôi đánh chết cái bộ mặt hồ ly tinh nhà cô ta, còn sợ. . .” anh sao? Nhưng hai chữ cuối còn chưa kịp phun khỏi miệng, trên mặt đã truyền đến một cỗ lực mạnh mẽ, sau đó là cảm giác nóng rát khiến người ta tựa hồ muốn lăng ra đất. Cô ả một tay ôm mặt, ánh mắt không thể tin nhìn chầm chầm người mới vừa đánh mình: “Anh. . . anh dám?” Không khí bửa tiệc vì cái tát bất ngờ kia mà cũng trầm lắng dị thường.
“Thế nào? Tôi còn sợ cô sao???” Yêu nghiệt tiên sinh lấy lời của người trả cho người, vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc: “Dương Nhật Phong tôi ra tay đánh người là phúc phận ba đời nhà cô, đừng tưởng là con gái mà tôi không dám ra tay, nói thật, cô xui xẻo hết mức rồi, đụng ai không đụng lại đụng phải người phụ nữ của tôi”.
“Anh. . .Đúng là vật hợp theo loài!!!” Thiên Nhan bị đánh cho choán váng mặt mày, hết nhục nhã này đến nhục nhã khác cứ thi nhau ùa tới, nhất thời có chút muốn phát điên.
“Không dám nhận, nhưng quả thật chúng tôi rất tâm đầu ý hợp, không giống như một số người nào đó, ngay cả vật để hợp cũng chẳng có! Xin hỏi cô đây, tôi muốn gặp chú rễ có được không?” Dương Nhật Phong đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cười đầy thâm ý, ra vẻ bâng quơ hỏi một câu.
Thiên Nhan bị hỏi đến lập tức nghẹn họng, lúc nảy cô ả đã gọi điện cho Cao Thiên hơn chục lần rồi nhưng cũng không ai bắt máy, hiện tại càng không biêt anh ta trốn tới phương trời nào rồi.
Lâm Uyển Nhu vừa mới thoát khỏi kinh hoảng vì tình cảnh đột ngột lúc nảy, cô ngàn lần vạn lần cũng không ngờ đến việc anh sẽ thực sự ra tay đánh người. Cô vốn chỉ nghĩ anh chàng này sẽ độc miệng hơn một chút, ăn nói khó nghe hơn bình thường một chút đã đủ khiến người ta đau đầu rồi, vậy mà. . . Cũng thật là biết ‘ăn miếng trả miếng’!!!
Thiên Nhan biết người đàn ông trước mặt không dễ đối phó, đành chuyển mũi nhọn sang cô nàng nào đó đang đứng trong lòng bạn trai: “Lâm Uyển Nhu, hạng người như cô cũng chỉ quen được loại nam nhân này!”
“Hạng người như tôi? Ý cô là hạng lên giường với bạn trai người khác giống cô, hay là loại đàn ông sau lưng bạn gái lén lút quan hệ với kỹ nữ?” Nói cô như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể động chạm tới những người cô yêu thương, bằng không Lâm Uyển Nhu cô nhất định không nhẫn nhịn khoan dung. Năm xưa cô ta cùng Cao Thiên rành rành là có lỗi với cô, hiện tại còn dám cùng cô so đo xem ai hèn hạ hơn sao?!
“Chính là cái loại chuyên quyến rũ đại gia như cô, vừa xấu mặt vừa không biết xấu hổ!!!” Thiên Nhan tức tối vì bị móc mỏ, giậm chân chỉ thẳng vào mặt người đối diện hét lớn.
“Đổi lại là cô, có cho không tôi cũng chẳng thèm nhòm!” Dương Nhật Phong ở sau lưng bạn gái khinh khỉnh nhếch mép, làu bàu vừa đủ cho những vị khách có mặt tại đó nghe thấy. Lâm Uyển Nhu vừa tức vừa buồn cười, chẳng biết xử sau cho phải với loại đàn ông nhỏ nhen tâm địa hẹp hòi như anh. Nhưng suy cho cùng Yêu nghiệt tiên sinh hôm nay đến đây chỉ muốn đòi công bằng cho cô, mọi việc anh làm chung qui đều vì suy nghĩ cho cô, nói không cảm động mới là nói dối.
Khách khứa trong nhà hàng bị câu nói bâng quơ của Dương Nhật Phong làm cho buồn cười, nhưng vì nể mặt chủ tiệc nên vẫn kiềm nén không cho mình phát ra tiếng, xung quanh bắt đầu to nhỏ xì xào bàn tán. Chỉ nghe giọng của một cô trung niên nào đó không được kín cho lắm: “Thì ra là cướp bạn trai người ta từ trên giường à? Tiểu tam nào cũng thành công như cô ta thì thành nghiệp mất rồi, trời đúng là không có mắt, còn dám làm tiệc cưới cơ đấy!”
Mà sắc mặt Thiên Nhan sau khi nghe xong câu nói này dĩ nhiên không thể nào gọi là dễ coi, chỉ sợ hai chữ ‘khó coi’ kia không thể nào đủ để hình dung, e rằng so với quỷ đòi mạng còn kinh khủng hơn gấp mấy lần.
Hai bàn tay Thiên Nhan run run nắm thành đấm, căm tức trừng mắt nhìn Lâm Uyển Nhu: “Tại sao là cô? Sao lần nào cũng là cô???”
“Tôi. . . làm gì chứ?” Cô nàng nào đó ngây ngốc chỉ chỉ vào mặt mình, chẳng hiểu cái mô tê gì đang diễn ra. Dẫu cô có chút bất cẩn làm tụt váy cô ta trong tiệc cưới, nhưng những thứ cô ta nợ cô so với bao nhiêu đó có thấm thía gì cơ chứ? Mà những lời khó nghe kia cũng đâu phải do cô nói ra, cớ gì lại trách cô???
Dương Nhật Phong đem bạn gái gắt gao bảo vệ trong lòng, Lâm Uyển Nhu tiến một bước anh liền tiến một bước, cô nàng lùi một bước anh liền lùi theo một bước, không cho cô tách mình khỏi lấy nữa phân nữa li, giống như chỉ cần rời khỏi vòng tay của mình cô liền bị người ta cướp mất vậy.
“Là do chính bản thân em, Thiên Nhan, chúng ta kết thúc rồi!” Từ đại sảnh truyền đến tiếng bước chân chầm chậm cùng chất giọng bình thản như gió của Cao Thiên- chú rễ vốn đã đào hôn hơn tiếng trước. Nhưng điều khiến người khác kinh đảm không phải vì sự xuất hiện của anh ta, mà là do lời tuyên bố như sắt thép cùng thân ảnh của một anh chàng điển trai đang đi theo sau anh ta, không ai khác ngoài Giang Thanh.
/52
|