Sau khi xảy ra tranh chấp với thím Hà ở ngoài chợ, tâm tình mẹ Lâm tuy chưa đến mức hậm hực nhưng vẫn là không được vui vẻ gì cho cam, nên quá trình mua đồ diễn ra hết sức nhanh chóng. Hai người ghé cửa hàng tạp hóa mua một số bánh mứt cùng đồ dùng chuẩn bị cho dịp tết, sau đó loanh quanh sang vài quầy bán quần áo trang sức rồi lại đi bộ về nhà.
Trưa hôm đó cả nhà ăn cơm như thường lệ, xong xuôi thì việc rửa bát lại lần nữa rơi đến tay Lâm Uyển Nhu. Cô nàng vừa rửa bát vừa ai oán nhìn mẹ mình đang ở một bên nhàn nhã ăn trái cây. Mẹ Lâm trên tay là đĩa nho, vừa ăn vừa trò chuyện với con gái: “Có mày về nhà mẹ đúng là bớt được bao nhiêu việc. Hừ, nói đi cũng phải nói lại, mới nhờ còn chưa được bao lâu đã sắp phải gả đi rồi!”
Lâm Uyển Nhu cả giận nói: “Vậy thì mẹ đưng gả nữa, con ở nhà giúp mẹ rửa bát, nấu ăn, hàng tháng mẹ cho con chút tiền tiêu vặt?”
“Như vậy sao được!” Mẹ Lâm liếc mắt xem thường: “Bây giờ khó khăn lắm mới có Tiểu Phong mờ mắt nhìn trúng mày, không gả thì sau này để mày lại ủ mắm hả? Mày đừng cho rằng đàn ông trên thế gian này mắt ai cũng đều mờ nhé con!”
Lâm Uyển Nhu: “...”
Mẹ, người có phải là mẹ ruột của con thật không vậy?
Đúng lúc cô nàng nào đó còn đang xoắn xuýt với vấn đề con ghẻ con ruột, Lâm Chấn Minh vốn đang xem tivi trên phòng khách đột nhiên như một cơn bão phóng đến bên cạnh mẹ Lâm, nhanh như chớp giật lấy một chùm nho rồi vọt đi mất, trước khi khuất dạng còn nói với lại một câu: “Có người gọi điện thoại tìm mày kìa!”
Lâm Uyển Nhu nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, xác định câu kia là nhắn lại cho mình thì chậm rãi tháo bao tay cùng tạp dề cất lên giá, sau đó mới thong dong đi lên phòng khách nhận điện thoại.
Mẹ Lâm bị cướp miếng ăn ngay trước mắt, không vui làu bàu vài câu rồi cũng xỏ dép đi ra vườn.
Lúc Lâm Uyển Nhu đi tới nơi thì điện thoại bàn đã không còn đổ chuông nữa, cô vừa định quay xuống bếp tiếp tục rửa nốt phần chén còn lại thì đến phiên di động đặt bên cạnh reo lên in ỏi.
Nhìn một dãy số xa lạ đang nhảy nhót trên màn hình, hai đầu lông mày Lâm Uyển Nhu khẽ nhíu lại. Xưa nay cô tương đối không thích nghe điện thoại mà không biết người gọi là ai, nhưng hình như người này và người gọi đến điện thoại bàn nhà cô hình như là một... nếu biết cả hai số này thì chắc là người quen thôi.
Do dự một lát, cuối cùng Lâm Uyển Nhu cũng bắt máy: “Alo”
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là Dương phu nhân không?” Bên kia truyền đến một giọng nữ xa lạ.
Lâm Uyển Nhu chau mày, trong lòng không khỏi xấu hổ. Không phải người quen? Vậy sao lại biết số điện thoại của cô nhỉ, chẳng lẽ là lừa đảo sao!?
“Cô là...?”
“Tôi là y tá của bệnh viện trung ương thành phố B, cô là người thân của Dương Nhật Phong tiên sinh đúng không ạ?”
Một câu này vừa nghe xong, lòng Lâm Uyển Nhu đã lạnh hơn phân nữa. Cô ta nói cô ta là người của bệnh viện, hỏi cô có phải người thân của Nhật Phong hay không... đây... chẳng lẽ anh đã xảy ra chuyện gì? nhưng chẳng phải tối hôm qua hai người còn nói chuyện rất tốt sao, anh còn có tâm trí trêu đùa cô mà?! Chỉ mới qua hơn mười lăm tiếng đồng hồ thôi...
“Ph...phải! Anh ấy... làm sao ạ?” Giọng nói của cô cũng vì lo lắng mà trở nên run rẩy không rõ ràng.
Bên kia, cô y tá hình như có chút thông cảm cho tình trạng hiện tại của Lâm Uyển Nhu, giọng nói dịu dàng hơn một chút: “Dương tiên sinh bị tai nạn, chúng tôi tìm trong danh bạ điện thoại của anh ấy thì thấy có hai số điện thoại trong mục yêu thích đều gắn số một, vừa nảy đã gọi một số nhưng không có người nghe máy, số thứ hai chính là số của cô, chúng tôi...” Không phải người thân thì chí ích cũng là người quen đi, nhưng trên di động của bệnh nhân vừa được đưa vào đã lưu là ‘Vợ ngốc’ mà!?
Cơ mà, nếu gọi sai thì cũng không thể trách cô được. Nạn nhân này được đưa vào viện trong tình trạng hôn mê, trên người chỉ có mỗi một cái ví đựng chứng minh nhân dân, các giấy tờ tùy thân,thẻ ATM và một chiếc điện thoại di động. Cô ta cũng chỉ là muốn làm trọn chức trách, thông báo cho người nhà anh một tiếng thôi.
Cô y tá còn chưa dứt lời thì chiếc điện thoại trên tay Lâm Uyển Nhu đã rơi cộp xuống đất, sau đó cô ta còn nói thêm cái gì nữa thì Lâm Uyển Nhu đã hoàn toàn không nghe được. trong đầu cô hiện tại chỉ lập đi lập lại một câu ‘Dương tiên sinh bị tai nạn’, ‘bị tai nạn’, ‘tai nạn’... từng chữ từng chữ cứ như một bàn tay ma quái đang thô bạo bóp chặt cổ cô, khiến hô hấp của cô bỗng nhiên trì trệ.
Lâm Chấn Minh đang xem phim ở bên cạnh tò mò nhìn sang thì bắt gặp cảnh tượng em gái cứ đứng run rẩy một chỗ như bị trời tròng, lo lắng bước đến bên cạnh lay lay cô hai cái: “Làm sao đấy?” Vừa hỏi xong liền bị chiếc di động đang nằm trỏng trơ dưới đất, hoảng hốt đập một phát thật mạnh lên vai em gái: “Này, có chuyện gì?”
Lâm Uyển Nhu ngơ ngác quay sang nhìn anh trai mình, khóe miệng mấp máy lại không thốt ra được tiếng nào, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe.
Lâm Chấn Minh nhất thời bị hù cho hết hồn. Này? Anh mới đập ‘nhẹ nhàng’ vào vai cô thôi, sao đến mức vừa á khẩu lại còn khóc nhè luôn rồi?
Càng nghĩ càng hoảng, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết của em gái. Cuối cùng Lâm Chấn Minh cũng không nhịn nổi nữa, bắt buộc phải gọi cứu viện: “Ba, mẹ, hai người mau đến đây, có chuyện lớn rồi!” Cô em gái này của anh mà còn tiếp tục, nói không chừng trong nhà sẽ ngập lụt mất.
Ba Lâm vốn đang nghỉ trưa trên phòng, vừa ngủ lại còn mang theo chứng lãng tai mà cũng vẫn bị tiếng gào của con trai đánh thức, đừng nói gì đến mẹ Lâm vẫn tỉnh táo lui cui ngoài sân vườn. Hai người nghe thấy ‘có chuyện lớn’ thì lục tục chạy vào, vừa đi vừa suy đoán xem thằng con trai của mình đã làm ra cái gì.
Vừa vào tới phòng khách đã thấy con gái đang khóc không thành tiếng, bộ dáng đau lòng sắp chết đến nơi, còn thằng con trai thì đang ở bên cạnh luốn cuống tay chân, đi lòng vòng quanh cô em út của mình, vẻ mặt cũng chẳng thiết gì sống sót nữa.
Mẹ Lâm đỡ tráng, cho rằng nhất định Lâm Chấn Minnh đã làm chuyện gì có lỗi với em gái mình, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ khẽ liếc nhìn xem sắc mặt của ông chồng đang đứng bên cạnh.
Bởi vì trong mắt ba Lâm, cô con gái này chính là bảo bối. Mặc kệ cô có là người sai hay người đúng, chỉ cần chuyện không quá nghiêm trọng thì sẽ nhất mực đứng ra bênh vực. Hôm nay nhìn thấy cảnh con trai chọc cho cô con gái bảo bối thành ra cái dạng này, không nổi bão mới lạ.
Thấy sắc mặt chồng sa sầm không vui, mẹ Lâm tiến lên phía trước, nắm lấy lỗ tai thằng con vừa kéo vừa nhéo, kéo đến mức Lâm Chấn Minh khóc ròng: “Mẹ làm cái gì vậy???”
Trưa hôm đó cả nhà ăn cơm như thường lệ, xong xuôi thì việc rửa bát lại lần nữa rơi đến tay Lâm Uyển Nhu. Cô nàng vừa rửa bát vừa ai oán nhìn mẹ mình đang ở một bên nhàn nhã ăn trái cây. Mẹ Lâm trên tay là đĩa nho, vừa ăn vừa trò chuyện với con gái: “Có mày về nhà mẹ đúng là bớt được bao nhiêu việc. Hừ, nói đi cũng phải nói lại, mới nhờ còn chưa được bao lâu đã sắp phải gả đi rồi!”
Lâm Uyển Nhu cả giận nói: “Vậy thì mẹ đưng gả nữa, con ở nhà giúp mẹ rửa bát, nấu ăn, hàng tháng mẹ cho con chút tiền tiêu vặt?”
“Như vậy sao được!” Mẹ Lâm liếc mắt xem thường: “Bây giờ khó khăn lắm mới có Tiểu Phong mờ mắt nhìn trúng mày, không gả thì sau này để mày lại ủ mắm hả? Mày đừng cho rằng đàn ông trên thế gian này mắt ai cũng đều mờ nhé con!”
Lâm Uyển Nhu: “...”
Mẹ, người có phải là mẹ ruột của con thật không vậy?
Đúng lúc cô nàng nào đó còn đang xoắn xuýt với vấn đề con ghẻ con ruột, Lâm Chấn Minh vốn đang xem tivi trên phòng khách đột nhiên như một cơn bão phóng đến bên cạnh mẹ Lâm, nhanh như chớp giật lấy một chùm nho rồi vọt đi mất, trước khi khuất dạng còn nói với lại một câu: “Có người gọi điện thoại tìm mày kìa!”
Lâm Uyển Nhu nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, xác định câu kia là nhắn lại cho mình thì chậm rãi tháo bao tay cùng tạp dề cất lên giá, sau đó mới thong dong đi lên phòng khách nhận điện thoại.
Mẹ Lâm bị cướp miếng ăn ngay trước mắt, không vui làu bàu vài câu rồi cũng xỏ dép đi ra vườn.
Lúc Lâm Uyển Nhu đi tới nơi thì điện thoại bàn đã không còn đổ chuông nữa, cô vừa định quay xuống bếp tiếp tục rửa nốt phần chén còn lại thì đến phiên di động đặt bên cạnh reo lên in ỏi.
Nhìn một dãy số xa lạ đang nhảy nhót trên màn hình, hai đầu lông mày Lâm Uyển Nhu khẽ nhíu lại. Xưa nay cô tương đối không thích nghe điện thoại mà không biết người gọi là ai, nhưng hình như người này và người gọi đến điện thoại bàn nhà cô hình như là một... nếu biết cả hai số này thì chắc là người quen thôi.
Do dự một lát, cuối cùng Lâm Uyển Nhu cũng bắt máy: “Alo”
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là Dương phu nhân không?” Bên kia truyền đến một giọng nữ xa lạ.
Lâm Uyển Nhu chau mày, trong lòng không khỏi xấu hổ. Không phải người quen? Vậy sao lại biết số điện thoại của cô nhỉ, chẳng lẽ là lừa đảo sao!?
“Cô là...?”
“Tôi là y tá của bệnh viện trung ương thành phố B, cô là người thân của Dương Nhật Phong tiên sinh đúng không ạ?”
Một câu này vừa nghe xong, lòng Lâm Uyển Nhu đã lạnh hơn phân nữa. Cô ta nói cô ta là người của bệnh viện, hỏi cô có phải người thân của Nhật Phong hay không... đây... chẳng lẽ anh đã xảy ra chuyện gì? nhưng chẳng phải tối hôm qua hai người còn nói chuyện rất tốt sao, anh còn có tâm trí trêu đùa cô mà?! Chỉ mới qua hơn mười lăm tiếng đồng hồ thôi...
“Ph...phải! Anh ấy... làm sao ạ?” Giọng nói của cô cũng vì lo lắng mà trở nên run rẩy không rõ ràng.
Bên kia, cô y tá hình như có chút thông cảm cho tình trạng hiện tại của Lâm Uyển Nhu, giọng nói dịu dàng hơn một chút: “Dương tiên sinh bị tai nạn, chúng tôi tìm trong danh bạ điện thoại của anh ấy thì thấy có hai số điện thoại trong mục yêu thích đều gắn số một, vừa nảy đã gọi một số nhưng không có người nghe máy, số thứ hai chính là số của cô, chúng tôi...” Không phải người thân thì chí ích cũng là người quen đi, nhưng trên di động của bệnh nhân vừa được đưa vào đã lưu là ‘Vợ ngốc’ mà!?
Cơ mà, nếu gọi sai thì cũng không thể trách cô được. Nạn nhân này được đưa vào viện trong tình trạng hôn mê, trên người chỉ có mỗi một cái ví đựng chứng minh nhân dân, các giấy tờ tùy thân,thẻ ATM và một chiếc điện thoại di động. Cô ta cũng chỉ là muốn làm trọn chức trách, thông báo cho người nhà anh một tiếng thôi.
Cô y tá còn chưa dứt lời thì chiếc điện thoại trên tay Lâm Uyển Nhu đã rơi cộp xuống đất, sau đó cô ta còn nói thêm cái gì nữa thì Lâm Uyển Nhu đã hoàn toàn không nghe được. trong đầu cô hiện tại chỉ lập đi lập lại một câu ‘Dương tiên sinh bị tai nạn’, ‘bị tai nạn’, ‘tai nạn’... từng chữ từng chữ cứ như một bàn tay ma quái đang thô bạo bóp chặt cổ cô, khiến hô hấp của cô bỗng nhiên trì trệ.
Lâm Chấn Minh đang xem phim ở bên cạnh tò mò nhìn sang thì bắt gặp cảnh tượng em gái cứ đứng run rẩy một chỗ như bị trời tròng, lo lắng bước đến bên cạnh lay lay cô hai cái: “Làm sao đấy?” Vừa hỏi xong liền bị chiếc di động đang nằm trỏng trơ dưới đất, hoảng hốt đập một phát thật mạnh lên vai em gái: “Này, có chuyện gì?”
Lâm Uyển Nhu ngơ ngác quay sang nhìn anh trai mình, khóe miệng mấp máy lại không thốt ra được tiếng nào, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe.
Lâm Chấn Minh nhất thời bị hù cho hết hồn. Này? Anh mới đập ‘nhẹ nhàng’ vào vai cô thôi, sao đến mức vừa á khẩu lại còn khóc nhè luôn rồi?
Càng nghĩ càng hoảng, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết của em gái. Cuối cùng Lâm Chấn Minh cũng không nhịn nổi nữa, bắt buộc phải gọi cứu viện: “Ba, mẹ, hai người mau đến đây, có chuyện lớn rồi!” Cô em gái này của anh mà còn tiếp tục, nói không chừng trong nhà sẽ ngập lụt mất.
Ba Lâm vốn đang nghỉ trưa trên phòng, vừa ngủ lại còn mang theo chứng lãng tai mà cũng vẫn bị tiếng gào của con trai đánh thức, đừng nói gì đến mẹ Lâm vẫn tỉnh táo lui cui ngoài sân vườn. Hai người nghe thấy ‘có chuyện lớn’ thì lục tục chạy vào, vừa đi vừa suy đoán xem thằng con trai của mình đã làm ra cái gì.
Vừa vào tới phòng khách đã thấy con gái đang khóc không thành tiếng, bộ dáng đau lòng sắp chết đến nơi, còn thằng con trai thì đang ở bên cạnh luốn cuống tay chân, đi lòng vòng quanh cô em út của mình, vẻ mặt cũng chẳng thiết gì sống sót nữa.
Mẹ Lâm đỡ tráng, cho rằng nhất định Lâm Chấn Minnh đã làm chuyện gì có lỗi với em gái mình, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ khẽ liếc nhìn xem sắc mặt của ông chồng đang đứng bên cạnh.
Bởi vì trong mắt ba Lâm, cô con gái này chính là bảo bối. Mặc kệ cô có là người sai hay người đúng, chỉ cần chuyện không quá nghiêm trọng thì sẽ nhất mực đứng ra bênh vực. Hôm nay nhìn thấy cảnh con trai chọc cho cô con gái bảo bối thành ra cái dạng này, không nổi bão mới lạ.
Thấy sắc mặt chồng sa sầm không vui, mẹ Lâm tiến lên phía trước, nắm lấy lỗ tai thằng con vừa kéo vừa nhéo, kéo đến mức Lâm Chấn Minh khóc ròng: “Mẹ làm cái gì vậy???”
/52
|