Lần này Lâm Chấn Minh thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga, nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm đến trụi lông rộp da cũng không rửa sạch được.
Rõ ràng chỉ là thấy cô em gái bất thường, định đi sang quan tâm thăm hỏi một chút xem có chuyện gì hay không, sao lại biến thành anh gây ra họa, ức hiếp em rồi?!
“Mày còn dám hỏi?! Mẹ hỏi mày, mày làm nên cái trò hay ho gì nữa rồi?” Con gái út từ khi hiểu chuyện, số lần khóc lóc thê thảm như thế này dường như là hiếm thấy, nếu không phải cực kỳ uất ức thì cũng sẽ không đến nổi như vậy.
Đương nhiên, mẹ Lâm không biết được con gái chỉ cứng rắn trước mặt mình, còn trước mặt Dương Nhật Phong thì hai ngày ăn vạ ba ngày nháo loạn, nếu biết đã không cảm thấy quá mức lo lắng như vậy.
Ba Lâm thường ngày ít nói, đến lúc này cũng không thể nhịn được nữa, tiến tới bên cạnh con gái, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng nhuận khí cho cô: “Làm sao rồi?” Lực đạo của ông tuy nhẹ, nhưng vẫn thành công kéo Lâm Uyển Nhu từ trong bi thương cùng bất an trở về một phần. Nhìn người nhà ở bên cạnh vì mình mà sốt ruột lo lắng, cũng không biết nên bắt đầu nói như thế nào, đành cố gắng kềm chế tâm tình kích động, hít hít mũi trả lời: “Không sao. Ba, con muốn đi thành phố B một chuyến!”
Chuyện còn chưa rõ ràng, cô cũng không muốn nói ra khiến cả nhà đều lo lắng bất an theo mình, cũng không giúp ích được gì. Chi bằng tạm thời không nói, trước cứ đi xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.
Nghĩ tới đây, cũng không kịp chờ ba người còn lại đáp lời liền một mạch chạy thẳng lên lầu, thu doạn một ít hành lý đơn giẩn.
Ba Lâm nhìn mẹ Lâm bằng ánh mắt trưng cầu ý kiến, hai người nhìn nhau, nhìn một hồi lại đồng loạt chuyển ánh mắt lên người cậu con trai thứ đang đứng một bên như đang nhìn tội phạm.
Lâm Chấn Minh không biết rốt cuộc mình nên khóc hay nên cười, nhún nhún vai tỏ vẻ ‘Chuyện gì cũng không liên quan tới con’ sau đó nhanh chóng chuồn êm lên phòng của mình.
Ba người không nói gì thêm, tự mình hiểu lấy không can thiệp vào chuyện của con gái nữa. Không nói đương nhiên sẽ có lý do của riêng cô, đợi khi nào cô sẳn sàng nói, họ sẽ sẳn sàng nghe. Chuyện trước đây bọn nhúng tay quá nhiều, không tôn trọng ý kiến của bản thân cô muốn gì nên mới gây ra một chút vết nứt vốn không đáng có, về sau không thể cùng tái phạm một sai lầm như thế nữa.
***
Từ thành phố C đến thành phố B tốn hơn một tiếng ngồi xe, Lâm Uyển Nhu rất nhanh đã đến được bệnh viện trung ương nơi này. Nhờ người tìm kiếm tên của Dương Nhật Phong trong danh sách phòng bệnh, sau đó liền cấp tốc chạy lên xem thế nào.
Trên tay Lâm Uyển Nhu còn mang theo một vali hành lý nhỏ, không tiện đi thang bộ đành dùng thang máy. Cửa thang máy chầm chậm mở ra rồi đóng lại, bên trong ngoài Lâm Uyển Nhu ra còn có thêm một tốp nữ điều dưỡng, nhìn đồng phục trên người thì đoán được đây là nhóm sinh viên mới vào đây thực tập. Nhìn mấy người này, Lâm Uyển Nhu lại bất giác nghĩ đến chuyện gặp thiếm Hà ở chợ lúc sáng, không tự chủ liên tưởng đến cảnh con gái thiếm ta mặc loại đồng phục có chút bó sát gợi cảm này sẽ thành cái loại hình dạng gì...
Đang nghĩ nghĩ, bên cạnh lại truyền tiếng mấy người nọ nhỏ giọng bàn luận. Tuy nói là nhỏ giọng, nhưng trong cái buồng thang máy chưa đầy một mét vuông này, từng lời họ nói ra đều hết sức rõ ràng lọt vào tai Lâm Uyển Nhu không sót một chữ. Chỉ nghe người có vẻ trẻ tuôit nhất trong số bọn họ lên tiếng gợi chủ đề trước: “Nghe nói gì chưa, phòng 205 mới có thêm một bệnh nhân nam mới”
Một người khác bĩu môi xem thường: “Ngày nào bệnh viện chả chuyển đến mấy trăm người, ai rỗi hơi đi để ý đến người chuyển tới là nam nữ già trẻ gì chứ!”
“Cái này thì hoàn toàn bất đồng nhé! Bệnh nhân này là một nghệ sĩ nổi tiếng, dạo này ở trên mạng đang sốt sùng sụt về việc anh ta đòi giải nghệ để kết hôn đó” Cô gái trẻ không cho là đúng đẩy đẩy vai đồng nghiệp vừa xem thường mình kia.
Mà Lâm Uyển Nhu ở một bên nghe họ nói chuyện, lại thật trùng hợp nhắc tới chuyện liên quan với mình, cố gắng thu người vào trong góc, giảm thiểu chỉ số tồn tại tới mức tối thiểu. Bên kia, nhóm người vẫn không ngừng bàn luận: “Là Đình Phong đúng không? Ca sĩ Đình Phong đẹp tra ngời ngời phải không?” Cô gái khác tay cầm tập hồ sơ bệnh án, hưng phấn đến mức huơ tới huơ lui loạn xạ.
Người trẻ tuổi nhất dường như cũng là người nắm nhiều tin tức bát quái nhất, gật đầu mạnh một thay cho câu trả lời xác nhận, trên mặt cũng là một vẻ si mê cuồng dại: “Tớ nói nhé, không biết là ai hạn phúc như vậy, có thể khiến anh ấy vì mình mà hy sinh lớn đến thế, bỏ cả đam mê luôn”
“Tớ thấy chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ích kỹ, cậu nói xem, biết đam mê lớn nhất của anh ấy là sáng tác cùng ca hát, lại phải từ bỏ. Nếu là mình, mình sẽ ngăn cản anh ấy đưa ra quyết định đó chứ không phải là khư khư im lặng, rõ ràng là muốn độc chiếm anh ấy làm của riêng nha” Cô gái lúc nảy tỏ ra xem thường nghe thấy vấn đề giải nghệ này, dường như là vô cùng bức xúc.
Lâm Uyển Nhu đổ mồ hôi lạnh, tuy trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng không mấy để tâm, chỉ là lặng lẽ thần không biết quỷ không hay lôi từ túi xách ra một khẩu trang y tế, đeo vào.
Cô gái cầm hồ sơ vẻ mặt đăm chiêu: “Cô gái này theo mình thấy nhan sắc cũng thường thường, gia cảnh chả hơn ai, từ khi công khai cũng không thấy chính thức lộ diện lần nào, chỉ là phóng viên quay chụp lại được một ít hình ảnh thôi, tài ăn nói càng không thể nào gọi là ổn... không biết Đình Phong vừa mắt cô ta ở điểm nào?!”
“Cái này cậu không hiểu đâu” Người trông có vẻ dày dặn nhất, suốt buổi vẫn im lặng đột nhiên đẩy đẩy gọng kính lộ ra vẻ bí hiểm, nhỏ giọng thì thầm: “Phụ nữ ấy mà, kỹ thuật trên giường tốt là mọi mặt đều tốt thôi!”
Mấy cô gái còn lại nghe cô ta nói năng cợt nhã, không nhịn được đỏ mặt một chút, sau đó lại tiếp tục cười cười nói nói như thường. Mà Lâm Uyển Nhu ở một bên suýt chút nữa đã nội thương phun ra ba lít máu tươi.
Kỹ thuật... kỹ thuật của cô tốt???
Cái này đến cả cô cũng mơ hồ rồi có được hay không?!
Rất may, đúng lúc này thang máy “Đinh” Một tiếng chầm chậm mở. Lâm Uyển Nhu biết đã đến nơi, mừng rỡ như điên mà nhanh nhẹn lách mình ra khỏi bốn nữ điều dưỡng kia, đi như chạy về phía phòng 205 mà Yêu nghiệt tiên sinh đang nằm. Trước khi thang máy khép lại còn nghe tiếng những nữ điều dưỡng kia thảo luận sôi nổi muốn nhân cơ hội đến phòng 205 xem thử người thật ra sao. Trong lúc hỗn loạn còn truyền đến giọng điệu đầy nghi vấn của cô nàng cầm hồ sơ: “Người mới vừa ra khỏi sao nhìn có chút quen mắt nhỉ?”
Lâm Uyển Nhu đã bỏ chạy thục mạng khỏi đó từ lâu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cái đám phóng viên giải trí đáng hận, khi không rảng rỗi quá lại đưa cô ra công chúng làm gì thế không biết, giờ đến mức ra đường chỉ còn thiếu bị người chặn đánh thôi thì hoàn toàn giống như một tên trốn nợ rồi, mà cái cô nợ là ông chồng quốc dân trong tim hàng vạn thiếu nữ đó nha, còn chẳng bị bóp chết sao?!
Rõ ràng chỉ là thấy cô em gái bất thường, định đi sang quan tâm thăm hỏi một chút xem có chuyện gì hay không, sao lại biến thành anh gây ra họa, ức hiếp em rồi?!
“Mày còn dám hỏi?! Mẹ hỏi mày, mày làm nên cái trò hay ho gì nữa rồi?” Con gái út từ khi hiểu chuyện, số lần khóc lóc thê thảm như thế này dường như là hiếm thấy, nếu không phải cực kỳ uất ức thì cũng sẽ không đến nổi như vậy.
Đương nhiên, mẹ Lâm không biết được con gái chỉ cứng rắn trước mặt mình, còn trước mặt Dương Nhật Phong thì hai ngày ăn vạ ba ngày nháo loạn, nếu biết đã không cảm thấy quá mức lo lắng như vậy.
Ba Lâm thường ngày ít nói, đến lúc này cũng không thể nhịn được nữa, tiến tới bên cạnh con gái, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng nhuận khí cho cô: “Làm sao rồi?” Lực đạo của ông tuy nhẹ, nhưng vẫn thành công kéo Lâm Uyển Nhu từ trong bi thương cùng bất an trở về một phần. Nhìn người nhà ở bên cạnh vì mình mà sốt ruột lo lắng, cũng không biết nên bắt đầu nói như thế nào, đành cố gắng kềm chế tâm tình kích động, hít hít mũi trả lời: “Không sao. Ba, con muốn đi thành phố B một chuyến!”
Chuyện còn chưa rõ ràng, cô cũng không muốn nói ra khiến cả nhà đều lo lắng bất an theo mình, cũng không giúp ích được gì. Chi bằng tạm thời không nói, trước cứ đi xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.
Nghĩ tới đây, cũng không kịp chờ ba người còn lại đáp lời liền một mạch chạy thẳng lên lầu, thu doạn một ít hành lý đơn giẩn.
Ba Lâm nhìn mẹ Lâm bằng ánh mắt trưng cầu ý kiến, hai người nhìn nhau, nhìn một hồi lại đồng loạt chuyển ánh mắt lên người cậu con trai thứ đang đứng một bên như đang nhìn tội phạm.
Lâm Chấn Minh không biết rốt cuộc mình nên khóc hay nên cười, nhún nhún vai tỏ vẻ ‘Chuyện gì cũng không liên quan tới con’ sau đó nhanh chóng chuồn êm lên phòng của mình.
Ba người không nói gì thêm, tự mình hiểu lấy không can thiệp vào chuyện của con gái nữa. Không nói đương nhiên sẽ có lý do của riêng cô, đợi khi nào cô sẳn sàng nói, họ sẽ sẳn sàng nghe. Chuyện trước đây bọn nhúng tay quá nhiều, không tôn trọng ý kiến của bản thân cô muốn gì nên mới gây ra một chút vết nứt vốn không đáng có, về sau không thể cùng tái phạm một sai lầm như thế nữa.
***
Từ thành phố C đến thành phố B tốn hơn một tiếng ngồi xe, Lâm Uyển Nhu rất nhanh đã đến được bệnh viện trung ương nơi này. Nhờ người tìm kiếm tên của Dương Nhật Phong trong danh sách phòng bệnh, sau đó liền cấp tốc chạy lên xem thế nào.
Trên tay Lâm Uyển Nhu còn mang theo một vali hành lý nhỏ, không tiện đi thang bộ đành dùng thang máy. Cửa thang máy chầm chậm mở ra rồi đóng lại, bên trong ngoài Lâm Uyển Nhu ra còn có thêm một tốp nữ điều dưỡng, nhìn đồng phục trên người thì đoán được đây là nhóm sinh viên mới vào đây thực tập. Nhìn mấy người này, Lâm Uyển Nhu lại bất giác nghĩ đến chuyện gặp thiếm Hà ở chợ lúc sáng, không tự chủ liên tưởng đến cảnh con gái thiếm ta mặc loại đồng phục có chút bó sát gợi cảm này sẽ thành cái loại hình dạng gì...
Đang nghĩ nghĩ, bên cạnh lại truyền tiếng mấy người nọ nhỏ giọng bàn luận. Tuy nói là nhỏ giọng, nhưng trong cái buồng thang máy chưa đầy một mét vuông này, từng lời họ nói ra đều hết sức rõ ràng lọt vào tai Lâm Uyển Nhu không sót một chữ. Chỉ nghe người có vẻ trẻ tuôit nhất trong số bọn họ lên tiếng gợi chủ đề trước: “Nghe nói gì chưa, phòng 205 mới có thêm một bệnh nhân nam mới”
Một người khác bĩu môi xem thường: “Ngày nào bệnh viện chả chuyển đến mấy trăm người, ai rỗi hơi đi để ý đến người chuyển tới là nam nữ già trẻ gì chứ!”
“Cái này thì hoàn toàn bất đồng nhé! Bệnh nhân này là một nghệ sĩ nổi tiếng, dạo này ở trên mạng đang sốt sùng sụt về việc anh ta đòi giải nghệ để kết hôn đó” Cô gái trẻ không cho là đúng đẩy đẩy vai đồng nghiệp vừa xem thường mình kia.
Mà Lâm Uyển Nhu ở một bên nghe họ nói chuyện, lại thật trùng hợp nhắc tới chuyện liên quan với mình, cố gắng thu người vào trong góc, giảm thiểu chỉ số tồn tại tới mức tối thiểu. Bên kia, nhóm người vẫn không ngừng bàn luận: “Là Đình Phong đúng không? Ca sĩ Đình Phong đẹp tra ngời ngời phải không?” Cô gái khác tay cầm tập hồ sơ bệnh án, hưng phấn đến mức huơ tới huơ lui loạn xạ.
Người trẻ tuổi nhất dường như cũng là người nắm nhiều tin tức bát quái nhất, gật đầu mạnh một thay cho câu trả lời xác nhận, trên mặt cũng là một vẻ si mê cuồng dại: “Tớ nói nhé, không biết là ai hạn phúc như vậy, có thể khiến anh ấy vì mình mà hy sinh lớn đến thế, bỏ cả đam mê luôn”
“Tớ thấy chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ích kỹ, cậu nói xem, biết đam mê lớn nhất của anh ấy là sáng tác cùng ca hát, lại phải từ bỏ. Nếu là mình, mình sẽ ngăn cản anh ấy đưa ra quyết định đó chứ không phải là khư khư im lặng, rõ ràng là muốn độc chiếm anh ấy làm của riêng nha” Cô gái lúc nảy tỏ ra xem thường nghe thấy vấn đề giải nghệ này, dường như là vô cùng bức xúc.
Lâm Uyển Nhu đổ mồ hôi lạnh, tuy trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng không mấy để tâm, chỉ là lặng lẽ thần không biết quỷ không hay lôi từ túi xách ra một khẩu trang y tế, đeo vào.
Cô gái cầm hồ sơ vẻ mặt đăm chiêu: “Cô gái này theo mình thấy nhan sắc cũng thường thường, gia cảnh chả hơn ai, từ khi công khai cũng không thấy chính thức lộ diện lần nào, chỉ là phóng viên quay chụp lại được một ít hình ảnh thôi, tài ăn nói càng không thể nào gọi là ổn... không biết Đình Phong vừa mắt cô ta ở điểm nào?!”
“Cái này cậu không hiểu đâu” Người trông có vẻ dày dặn nhất, suốt buổi vẫn im lặng đột nhiên đẩy đẩy gọng kính lộ ra vẻ bí hiểm, nhỏ giọng thì thầm: “Phụ nữ ấy mà, kỹ thuật trên giường tốt là mọi mặt đều tốt thôi!”
Mấy cô gái còn lại nghe cô ta nói năng cợt nhã, không nhịn được đỏ mặt một chút, sau đó lại tiếp tục cười cười nói nói như thường. Mà Lâm Uyển Nhu ở một bên suýt chút nữa đã nội thương phun ra ba lít máu tươi.
Kỹ thuật... kỹ thuật của cô tốt???
Cái này đến cả cô cũng mơ hồ rồi có được hay không?!
Rất may, đúng lúc này thang máy “Đinh” Một tiếng chầm chậm mở. Lâm Uyển Nhu biết đã đến nơi, mừng rỡ như điên mà nhanh nhẹn lách mình ra khỏi bốn nữ điều dưỡng kia, đi như chạy về phía phòng 205 mà Yêu nghiệt tiên sinh đang nằm. Trước khi thang máy khép lại còn nghe tiếng những nữ điều dưỡng kia thảo luận sôi nổi muốn nhân cơ hội đến phòng 205 xem thử người thật ra sao. Trong lúc hỗn loạn còn truyền đến giọng điệu đầy nghi vấn của cô nàng cầm hồ sơ: “Người mới vừa ra khỏi sao nhìn có chút quen mắt nhỉ?”
Lâm Uyển Nhu đã bỏ chạy thục mạng khỏi đó từ lâu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cái đám phóng viên giải trí đáng hận, khi không rảng rỗi quá lại đưa cô ra công chúng làm gì thế không biết, giờ đến mức ra đường chỉ còn thiếu bị người chặn đánh thôi thì hoàn toàn giống như một tên trốn nợ rồi, mà cái cô nợ là ông chồng quốc dân trong tim hàng vạn thiếu nữ đó nha, còn chẳng bị bóp chết sao?!
/52
|