"Tại sao anh không hỏi em với Linh Tĩnh, Sa Sa đã nói chuyện những gì?"
Nhã Hàm hỏi, Gia Minh mới tỏ ra hiếu kỳ:
"Các em hàn huyên chuyện gì?"
"Đáng ghét."
Nhã Hàm phì cười ra tiếng:
"Chắc anh nghĩ chúng em sẽ không cãi nhau ầm ĩ đúng không?"
"Dù sao... kết quả chẳng phải là không cãi nhau hay sao?"
"Vốn em dự định không nói cho anh biết..."
Do con đường này không có khả năng gặp người quen, Nhã Hàm buông cửa sổ xe để cho gió đêm thổi vào, mái tóc bay phấp phới:
"Chỉ là nói mấy chuyện nhà, không khác trước đây là mấy, Sa Sa đã điềm tĩnh hơn trước một chút, Linh Tĩnh vẫn như trước đây, hai người còn nói là khi nào có thời gian tới biệt thự của em chơi. Lúc đầu em rất sợ, nghĩ là sẽ mất anh, nhưng khi gặp mặt Linh Tĩnh lại không cảm thấy như vậy... Anh đang có cảm giác là chúng em tính khí tốt, không cãi nhau đúng không?"
Gia Minh ở bên cạnh cười, Nhã Hàm lại bĩu môi:
"Cũng không biết là tâm tình gì nữa, trước đây là bạn tốt, bây giờ lại phải nhẫn nhịn lẫn nhau, Linh Tĩnh, Sa Sa đáng thương nhất, chẳng nhẽ em không đáng thương, thiếu chút nữa em định nói là sẽ không gặp anh nữa, nhưng vì nghĩ tới Đào Đào... Đêm hôm sinh Đào Đào, em nhìn nó khóc mà rối tinh rối mù, Đào Đào thật đáng thương... Anh cũng có thể thương yêu nó, nhưng lại quá tỉnh táo, luôn biết mình phải làm gì, không muốn làm chuyện có lỗi với bọn em..."
"Nhưng mà, dù sao chúng ta cũng đâu phải xa nhau đâu?"
"Cũng đúng..."
Nhã Hàm liếc hắn một cái, nói:
"Nếu anh nghĩ ít một chút là tốt rồi."
"A, vậy thì nghĩ ít một chút vậy."
Trong xe, hai bóng người chậm rãi lại gần nhau, sau đó...
"Ứ... còn đang lái xe đấy..."
"Mặc kệ nó..."
"Muốn đẩy..."
Chiếc xe con chạy được thêm trăm mét thì dừng lại ở ven đường, đây là một con đường ở ven sông, cách không xa là cửa biển, gió thổi tới mang theo hương vị của muối.
"Ngồi lại một lúc đi."
"Được... Ngươi đừng động tay chân, cho em dựa một lúc là được..."
"Chẳng phải anh đang ôm em sao..."
"Nha... rơi giầy rồi..."
"Rất tốt..."
"Sắc quỷ..."
"A..."
***
Hai giờ sáng, Cục cảnh sát Giang Hải.
Đông Phương Lộ đi vào căn phòng thẩm vấn sáng trưng, Dương Thần Quang ngồi ở bàn đối diện ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Xin lỗi, có rất nhiều chuyện phải xử lý, đã tới chậm một chút."
Kéo một cái ghế ngồi xuống, Đông Phương Lộ làm như mình đang giải quyết công việc.
"Đông Phương Lộ, cậu còn muốn nói gì?"
"Tôi biết bây giờ trong lòng cậu rất tức giận, chắc là đang nghĩ ngày mai mình sẽ đi ra thế nào, chuyện này là bình thường tôi có thể hiểu, tôi tới đây là muốn nói cho cậu biết nguyên nhân cụ thể, cũng giống như cậu nói, chúng ta dù sao cũng là bạn, tôi cũng không muốn cậu không biết nguyên nhân vì sao."
"A..."
Dương Thần Quang nhìn sang bốn phía, sau đó đưa tay chỉ vào cái ghế của mình:
"Cậu coi tôi là bạn?"
Đông Phương Lộ nhìn hắn một lúc lâu, lắc đầu cười cười:
"Chí ít cậu vẫn còn sống, có một số việc cậu có thể làm, nhưng nếu hôm nay mà làm, thì ngày này năm sau cũng chính là ngày thắp hương cho cậu... Không nói nhiều nữa, tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu có biết Ứng Tử Phong không? Tôi nhớ là 4 năm trước cậu với hắn thường qua lại."
"Vậy thì thế nào?"
"Cậu có so sánh giữa chúng ta và hắn chưa, thế lực Đông Phương gia không thể so với hắn được, còn gia đình cậu?"
Dương Thần Quang cau mày suy nghĩ dụng ý của câu nói này, Đông Phương Lộ cũng không chờ hắn trả lời nói tiếp:
"Đáp án rất rõ ràng, Ứng gia ở phía nam có thể là một tay che trời, trong gia đình bọn họ người nắm quyền là Ứng Tử Lam, Ứng Tử Phong lúc mới tới Giang Hải cũng không có chuyện gì, mà tôi cũng không bằng hắn được. Thế nhưng bốn năm nay hắn mai danh ẩn tích, cho tới mấy hôm trước toàn gia bị giết... Cậu có biết 4 năm trước xảy ra chuyện gì hay không?"
"Cậu không phải muốn nói..."
Dương Thần Quang chần chờ mở miệng, hắn còn chưa nói xong thì Đông Phương Lộ đã vuốt tay:
"Có một số việc là cơ mật, tôi không thể mang cho cậu xem được, nhưng có một số việc vẫn có thể tra cứu được. Bốn năm trước chính là khoảng thời gian Sa Trúc bang nhất thống Giang Hải, bố của Liễu Hoài Sa là Liễu Chính đã chết, Liễu Hoài Sa làm bang chủ nửa năm, cấm buôn lậu thuốc phiện ở Giang Hải, sau lại bị toàn bộ thế lực ở Giang Hải vồ đến, Sa Trúc bang tan rã, Tân Hà bang cũng vì vậy mới có cơ hội quật khởi. Nhưng nếu như cậu cố gắng thăm dò, cậu sẽ biết, cái thế lực kia còn phối hợp với cả chính quyền, bởi vì Ứng Tử Phong ở bên trong xe chỉ luồn kim, trực tiếp đánh Sa Trúc bang tan tác, Liễu Hoài Sa cũng trở thành tội phạm bị truy nã."
Dương Thần Quang trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi:
"Điều này có thể nói rõ cái gì?"
Đông Phương Lộ thở dài:
"Tiếp theo mới là trọng điểm, bốn năm nay Ứng Tử Phong không xuất hiện ở trước mặt mọi người, tôi có thể nói cho cậu biết, mấy năm nay hắn luôn ở trong viện tâm thần an dưỡng, bởi vì có một số việc dọa hắn khiến cho tinh thần hắn không chịu nổi, cũng từ sau chuyện này, địa vị của Ứng gia bắt đầu xuống dốc không phanh..."
Hắn nói xong, đẩy cái ghế đứng lên:
"Tôi không thể nói thêm gì nữa, biết nhiều cũng không có lợi với cậu, chuyện hôm nay sẽ có lợi cho Trầm Gia Vĩ, nếu như không có lần này chắc là mấy hôm nữa cả nhà hắn sẽ tránh không thoá, Tân Hà bang cũng xong đời. Phía trên muốn đánh bọn họ, không chết cũng mất nửa cái mạng, tôi không có quyền lực lớn như vậy, mệnh lệnh là do Phương Chi Thiên tiên sinh ban xuống. Gia đình của cậu, bố cậu, cậu của cậu rất có thể cũng bị điều tra, tôi biết trong lòng cậu có oán khí, càng có oán khí thì lại càng muốn báo thù, chuyện này lại càng nghiêm trọng, có một số việc cậu không nên ra mặt làm gì."
"Cũng như cậu đã nói, mọi người dù sao cũng là bạn, tôi không muốn cậu chết, nhưng mà chuyện giúp được cậu cũng không nhiều, tốt nhất là nên bỏ qua chuyện này đi, tôi có mấy phần tư liệu, lúc nào xem xong thì liên hệ với tôi."
Hắn mỉm cười, đặt một tập văn kiện lên bàn, sau đó xoay người rời đi, để lại môt khuôn mặt với ánh mắt biến ảo...
***
"Năm đó huấn luyện bị đánh một cái vào đầu, kết quả là trong tai cứ ong ong."
"Tại sao không đi khám."
"Chuyện nhỏ, sau này đã đỡ rồi."
Buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu khăp nơi. Sa Sa mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, ngồi ở trên giường nghiêng đầu, Gia Minh ngồi ở bên cạnh nàng, trong tay cầm một cái máy ảnh chụp lia lịa.
"Cái tên đánh tớ một cái vào đầu tớ gặp lại sau 6 tháng."
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích."
"Hình như có tiếng bước chân."
"Linh Tĩnh đã trở về, bảo là đừng nhúc nhích mà."
Gia Minh cứng tay lại, nói to:
"Mời vào."
Bên phòng khách truyền tới thanh âm mở cửa lách cách, Linh Tĩnh mang theo một đống túi bóng đi vào, khi bước vào cửa phòng ngủ thì thấy Gia Minh đặt đầu của Sa Sa ở trên đùi mình liều mạng chụp ảnh.
"Làm sao vậy?"
"Xem đầu của cậu ấy có phải là đầu đất không."
Gia Minh lại chụp hai cái, nhưng không biết là dùng phương pháp gì mà lại vang lên tiếng thùng thùng, Sa Sa lập tức thúc đầu vào bụng hắn hai cái .
Nhã Hàm hỏi, Gia Minh mới tỏ ra hiếu kỳ:
"Các em hàn huyên chuyện gì?"
"Đáng ghét."
Nhã Hàm phì cười ra tiếng:
"Chắc anh nghĩ chúng em sẽ không cãi nhau ầm ĩ đúng không?"
"Dù sao... kết quả chẳng phải là không cãi nhau hay sao?"
"Vốn em dự định không nói cho anh biết..."
Do con đường này không có khả năng gặp người quen, Nhã Hàm buông cửa sổ xe để cho gió đêm thổi vào, mái tóc bay phấp phới:
"Chỉ là nói mấy chuyện nhà, không khác trước đây là mấy, Sa Sa đã điềm tĩnh hơn trước một chút, Linh Tĩnh vẫn như trước đây, hai người còn nói là khi nào có thời gian tới biệt thự của em chơi. Lúc đầu em rất sợ, nghĩ là sẽ mất anh, nhưng khi gặp mặt Linh Tĩnh lại không cảm thấy như vậy... Anh đang có cảm giác là chúng em tính khí tốt, không cãi nhau đúng không?"
Gia Minh ở bên cạnh cười, Nhã Hàm lại bĩu môi:
"Cũng không biết là tâm tình gì nữa, trước đây là bạn tốt, bây giờ lại phải nhẫn nhịn lẫn nhau, Linh Tĩnh, Sa Sa đáng thương nhất, chẳng nhẽ em không đáng thương, thiếu chút nữa em định nói là sẽ không gặp anh nữa, nhưng vì nghĩ tới Đào Đào... Đêm hôm sinh Đào Đào, em nhìn nó khóc mà rối tinh rối mù, Đào Đào thật đáng thương... Anh cũng có thể thương yêu nó, nhưng lại quá tỉnh táo, luôn biết mình phải làm gì, không muốn làm chuyện có lỗi với bọn em..."
"Nhưng mà, dù sao chúng ta cũng đâu phải xa nhau đâu?"
"Cũng đúng..."
Nhã Hàm liếc hắn một cái, nói:
"Nếu anh nghĩ ít một chút là tốt rồi."
"A, vậy thì nghĩ ít một chút vậy."
Trong xe, hai bóng người chậm rãi lại gần nhau, sau đó...
"Ứ... còn đang lái xe đấy..."
"Mặc kệ nó..."
"Muốn đẩy..."
Chiếc xe con chạy được thêm trăm mét thì dừng lại ở ven đường, đây là một con đường ở ven sông, cách không xa là cửa biển, gió thổi tới mang theo hương vị của muối.
"Ngồi lại một lúc đi."
"Được... Ngươi đừng động tay chân, cho em dựa một lúc là được..."
"Chẳng phải anh đang ôm em sao..."
"Nha... rơi giầy rồi..."
"Rất tốt..."
"Sắc quỷ..."
"A..."
***
Hai giờ sáng, Cục cảnh sát Giang Hải.
Đông Phương Lộ đi vào căn phòng thẩm vấn sáng trưng, Dương Thần Quang ngồi ở bàn đối diện ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Xin lỗi, có rất nhiều chuyện phải xử lý, đã tới chậm một chút."
Kéo một cái ghế ngồi xuống, Đông Phương Lộ làm như mình đang giải quyết công việc.
"Đông Phương Lộ, cậu còn muốn nói gì?"
"Tôi biết bây giờ trong lòng cậu rất tức giận, chắc là đang nghĩ ngày mai mình sẽ đi ra thế nào, chuyện này là bình thường tôi có thể hiểu, tôi tới đây là muốn nói cho cậu biết nguyên nhân cụ thể, cũng giống như cậu nói, chúng ta dù sao cũng là bạn, tôi cũng không muốn cậu không biết nguyên nhân vì sao."
"A..."
Dương Thần Quang nhìn sang bốn phía, sau đó đưa tay chỉ vào cái ghế của mình:
"Cậu coi tôi là bạn?"
Đông Phương Lộ nhìn hắn một lúc lâu, lắc đầu cười cười:
"Chí ít cậu vẫn còn sống, có một số việc cậu có thể làm, nhưng nếu hôm nay mà làm, thì ngày này năm sau cũng chính là ngày thắp hương cho cậu... Không nói nhiều nữa, tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu có biết Ứng Tử Phong không? Tôi nhớ là 4 năm trước cậu với hắn thường qua lại."
"Vậy thì thế nào?"
"Cậu có so sánh giữa chúng ta và hắn chưa, thế lực Đông Phương gia không thể so với hắn được, còn gia đình cậu?"
Dương Thần Quang cau mày suy nghĩ dụng ý của câu nói này, Đông Phương Lộ cũng không chờ hắn trả lời nói tiếp:
"Đáp án rất rõ ràng, Ứng gia ở phía nam có thể là một tay che trời, trong gia đình bọn họ người nắm quyền là Ứng Tử Lam, Ứng Tử Phong lúc mới tới Giang Hải cũng không có chuyện gì, mà tôi cũng không bằng hắn được. Thế nhưng bốn năm nay hắn mai danh ẩn tích, cho tới mấy hôm trước toàn gia bị giết... Cậu có biết 4 năm trước xảy ra chuyện gì hay không?"
"Cậu không phải muốn nói..."
Dương Thần Quang chần chờ mở miệng, hắn còn chưa nói xong thì Đông Phương Lộ đã vuốt tay:
"Có một số việc là cơ mật, tôi không thể mang cho cậu xem được, nhưng có một số việc vẫn có thể tra cứu được. Bốn năm trước chính là khoảng thời gian Sa Trúc bang nhất thống Giang Hải, bố của Liễu Hoài Sa là Liễu Chính đã chết, Liễu Hoài Sa làm bang chủ nửa năm, cấm buôn lậu thuốc phiện ở Giang Hải, sau lại bị toàn bộ thế lực ở Giang Hải vồ đến, Sa Trúc bang tan rã, Tân Hà bang cũng vì vậy mới có cơ hội quật khởi. Nhưng nếu như cậu cố gắng thăm dò, cậu sẽ biết, cái thế lực kia còn phối hợp với cả chính quyền, bởi vì Ứng Tử Phong ở bên trong xe chỉ luồn kim, trực tiếp đánh Sa Trúc bang tan tác, Liễu Hoài Sa cũng trở thành tội phạm bị truy nã."
Dương Thần Quang trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi:
"Điều này có thể nói rõ cái gì?"
Đông Phương Lộ thở dài:
"Tiếp theo mới là trọng điểm, bốn năm nay Ứng Tử Phong không xuất hiện ở trước mặt mọi người, tôi có thể nói cho cậu biết, mấy năm nay hắn luôn ở trong viện tâm thần an dưỡng, bởi vì có một số việc dọa hắn khiến cho tinh thần hắn không chịu nổi, cũng từ sau chuyện này, địa vị của Ứng gia bắt đầu xuống dốc không phanh..."
Hắn nói xong, đẩy cái ghế đứng lên:
"Tôi không thể nói thêm gì nữa, biết nhiều cũng không có lợi với cậu, chuyện hôm nay sẽ có lợi cho Trầm Gia Vĩ, nếu như không có lần này chắc là mấy hôm nữa cả nhà hắn sẽ tránh không thoá, Tân Hà bang cũng xong đời. Phía trên muốn đánh bọn họ, không chết cũng mất nửa cái mạng, tôi không có quyền lực lớn như vậy, mệnh lệnh là do Phương Chi Thiên tiên sinh ban xuống. Gia đình của cậu, bố cậu, cậu của cậu rất có thể cũng bị điều tra, tôi biết trong lòng cậu có oán khí, càng có oán khí thì lại càng muốn báo thù, chuyện này lại càng nghiêm trọng, có một số việc cậu không nên ra mặt làm gì."
"Cũng như cậu đã nói, mọi người dù sao cũng là bạn, tôi không muốn cậu chết, nhưng mà chuyện giúp được cậu cũng không nhiều, tốt nhất là nên bỏ qua chuyện này đi, tôi có mấy phần tư liệu, lúc nào xem xong thì liên hệ với tôi."
Hắn mỉm cười, đặt một tập văn kiện lên bàn, sau đó xoay người rời đi, để lại môt khuôn mặt với ánh mắt biến ảo...
***
"Năm đó huấn luyện bị đánh một cái vào đầu, kết quả là trong tai cứ ong ong."
"Tại sao không đi khám."
"Chuyện nhỏ, sau này đã đỡ rồi."
Buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu khăp nơi. Sa Sa mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, ngồi ở trên giường nghiêng đầu, Gia Minh ngồi ở bên cạnh nàng, trong tay cầm một cái máy ảnh chụp lia lịa.
"Cái tên đánh tớ một cái vào đầu tớ gặp lại sau 6 tháng."
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích."
"Hình như có tiếng bước chân."
"Linh Tĩnh đã trở về, bảo là đừng nhúc nhích mà."
Gia Minh cứng tay lại, nói to:
"Mời vào."
Bên phòng khách truyền tới thanh âm mở cửa lách cách, Linh Tĩnh mang theo một đống túi bóng đi vào, khi bước vào cửa phòng ngủ thì thấy Gia Minh đặt đầu của Sa Sa ở trên đùi mình liều mạng chụp ảnh.
"Làm sao vậy?"
"Xem đầu của cậu ấy có phải là đầu đất không."
Gia Minh lại chụp hai cái, nhưng không biết là dùng phương pháp gì mà lại vang lên tiếng thùng thùng, Sa Sa lập tức thúc đầu vào bụng hắn hai cái .
/665
|