"Hai người các cậu."
Linh Tĩnh cười lắc đầu, nàng đi tới phòng khách bỏ đống túi đồ xuống, lấy mấy món trong đó ra ngoài.
Bên kia thì Gia Minh ngăn không cho Sa Sa nghịch ngợm nói:
"Chớ lộn xộn, chớ lộn xộn, để tớ nhìn lại xem thế nào."
Sa Sa không thể làm gì khác hơn là lại nghiêng đầu, Gia Minh nhìn nửa ngày sau đó nói:
"Chắc phải chụp lại."
"Có cần tớ chổng mông lên không!"
"Cũng được, nhưng mà lỗ tai lúc đó sẽ bị ngược, dù sao đối với cậu cũng đâu có khó khăn gì."
"Tớ vẫn mặc áo ngủ đấy!"
"Ở nhà thì người ta làm sao nhìn thấy."
"Cậu đi chết đi!"
Trong phòng ngủ bình bịch một trận hỗn loạn. Linh Tĩnh bất đắc dĩ cười nhìn vào trong, chỉ thấy Gia Minh lại ôm lấy Sa Sa, bảo nàng đầu, tiếp tục nghiên cứu lỗ tai:
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, thật sự đừng có mà nhúc nhích đấy, lần này sẽ có kết quả."
Chỉ chốc lát sau, Gia Minh lại nói một câu cảm thán:
"Thật sự là có cảm giác thành tựu."
"Cậu thực là ác tâm!"
Linh Tĩnh và Sa Sa ở hai bên dường như đồng thời cười, sau đó Sa Sa hỏi:
"Linh Tĩnh, cậu đi đâu phỏng vấn tìm việc vậy?"
"Tỡ nghĩ là mình sẽ trả lời thuyết phục."
"Nhưng trên thực tế khi trả lời phỏng vấn lại thuyết phục."
Gia Minh nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Vậy mới kỳ quái." Linh Tĩnh ở trong phòng khách lắc đầu.
"Người ta hỏi tớ tu nghiệp ở Viên tại sao không tìm việc ở đó, tại sao lại muốn về khách sạn đàn dương cầm."
"Cậu trả lời như thế nào?"
"Bởi vì tớ muốn ổn định, huống chi tớ đã có kinh nghiệm trong việc này, trước đây từng làm rồi còn gì."
"Bọn họ biết cậu không ôm chí lớn."
Ba hôm sau khi họp đồng học, thành phố Giang Hải xảy ra một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cấp trên hạ lệnh nghiêm quản, mục đích lần này chính là vì Tân Hà bang.
Một cơn sóng nhỏ bắt đầu lan tỏa trong chính giới, đương nhiên, đối với những người bình thản như Gia Minh mà nói, gợn sóng này chẳng tạo thành ảnh hưởng gì cả.
Linh Tĩnh cũng bớt thời gian đi xem thử lời mời làm việc, vốn nàng cho rằng với thực lực của mình sẽ có thể đơn giản kiếm một công việc như ý muốn, nhưng mà mấy hôm nay đều không có kết quả.
Đặc biệt khi đám người kia tiếp nàng đều mang một thái độ hoài nghi và đả kích.
Nhưng mà điều này cũng khó trách, Giang Hải là thành phố lớn, lấy trình độ và bằng cấp của Linh Tĩnh, có thể tìm thấy việc làm ở bất cứ đoàn kịch hoặc nhà hát nào lớn, nếu như làm ở chỗ họ chỉ là cách nghĩ nản lòng thoái chí mà thôi.
Một người tốt nghiệp một trường tìm không hết việc lại đi làm một công việc không có tiền đồ, đúng là làm cho người khác khó nghĩ.
Linh Tĩnh chuyên tâm vào tìm công việc, Gia Minh và Sa Sa hiện giờ có chút buồn chán.
Vốn Linh Tĩnh đề nghị ba người đi học đại học bổ túc một lần, dù sao Gia Minh và Sa Sa cũng lớ rồi, Linh Tĩnh lại không cảm nhận được quá trình này như thế nào, nhưng mà Gia Minh và Sa Sa đều không muốn, họ muốn tìm việc làm.
Gia Minh hiện giờ không có giấy tờ gì cả —— giấy CMND và mấy thứ thì cái mất, cái bị hủy, bây giờ muốn có cuộc sống bình thường thì phải mất một khoảng thời gian làm lại.
Tiền thì họ có, mấy thứ này cũng chẳng đáng để họ phải quan tâm, sở dĩ họ muốn có một cuộc sống như người bình thường, chủ yếu là họ hi vọng cách này có thể kéo lại cuộc sống trong mơ bốn năm trước đây.
Buổi trưa ăn cơm trưa, Linh Tĩnh và Sa Sa chạy đến căn phòng nhỏ chơi game trên máy vi tính, Gia Minh cầm tiền của Linh Tĩnh ra ngoài làm mấy cái giấy tờ.
Đi xuống lầu mới nhìn thấy ở bên kia con đường có một chiếc xe thể thao dừng lại, một cô gái vóc người yểu điệu bước ra, người này mặc một bộ quần áo màu chẳng, đi giày đen, đeo kính râm, sắc mặt lạnh lùng.
Trang phục của nàng nhìn thì thời trang, nhưng trong tay lại cầm một túi nhựa, trong túi là một nải chuối, nó làm giảm mất sức hấp dẫn của nàng một chút.
Khi ánh mắt người này chạm vào ánh mắt của Gia Minh, cô gái hơi cúi đầu, kéo kính râm xuống một chút, nàng chính là Đông Phương Uyển.
Thời gian bây giờ là 1h30 chiều, trời đang rất nắng, Gia Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng chói chang, rồi lại nhìn Đông Phương Uyển, nhịn không được có chút nghi hoặc. Lẽ nào cô gái này không chút nào lo lắng chuyện mình bị đen da?
Tuy rằng Linh Tĩnh và Sa Sa cũng không thường lo lắng điều này, nhưng mà phơi nắng dưới ánh mặt trời ban trưa kiểu này thì hai nàng vẫn tương đối cố kỵ.
Nghĩ như vậy, hắn đi về phía đối phương vẫy tay bắt chuyện:
"Này."
"Này."
Theo như lẽ thường thì Đông Phương Uyển nên giới thiệu ý đồ của mình đến đây, nhưng hôm nay Đông Phương Uyển có chút ngơ ngác ngây ngốc. Đôi bên trầm mặc một hồi, Gia Minh mở miệng:
"Tìm Linh Tĩnh và Sa Sa? Các nàng ở phía trên."
Phương uyển gật đầu:
"Lần trước lúc gặp nhau tớ cũng đã nói là khi nào có thời gian thì tới chơi với các người một chút."
Gia Minh gật đầu, nhưng thấy Đông Phương Uyển không có ý đi lên, hắn hỏi luôn:
"Sao cậu cầm cái thứ này tới?"
"Cái gì?"
Đông Phương Uyển nhìn túi nhựa trong tay, hỏi:
"Chuối à?"
"Thì là chuối chứ còn gì nữa."
"Mời ăn chuối."
Dường như mỗi người vài từ ghép thành một câu, Gia Minh ngẩn người, sau đó bưng trán:
"Khiêu khích, cậu đang muốn chửi người hay sao?"
Câu nói này làm cho Đông Phương Uyển vô ý thức vươn tay, nàng buồn cười quay đầu qua một bên, bỏ kính râm xuống, thở ra một hơi rồi mới quay đầu lại, sắc mặt đã khôi phục như lúc ban đầu, thuận miệng nói:
"Con trai mắng con gái thì được à, tại sao con gái không được phép mắng lại."
Vậy chẳng lẽ mời mình ăn. Gia Minh vô ý thức muốn nói ra câu này, nhưng nghĩ kỹ một chút thì lại thôi, cười phất tay:
"Vậy cậu lên đi."
"Cậu đi đâu?"
"Làm giấy chứng nhận, CMND, hộ khẩu, hộ chiếu, sau khi tốt nghiệp bị mất hết rồi, bây giờ đi làm lại."
"Vậy thì phải đi rất nhiều nơi đó, để tớ đưa cậu đi."
Đông Phương Uyển nói, sau đó chỉ vào chiếc xe của mình:
"Tớ có xe, hơn nữa ở những chỗ đó đều có người quen, làm việc bình thường lâu lắm"
"Không cần, tớ đi làm đồ giả."
Đông Phương Uyển suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đồ giả thì làm thế nào?"
"Rất đơn giản, ở phía trước chắc chắn có."
"Vậy mang tớ đi xem, tớ muốn biết đồ giả làm thế nào."
Đông Phương Uyển cười cười, Gia Minh nhún vai:
"Không lên trên sao?"
"Nói chuyện phiếm thì lần nào chẳng được, trọng tâm câu chuyện của con gái vẫn chỉ là dạo phố, mua đồ, hàng hiệu… Cái chuyện làm giấy tờ giả tới giờ tớ vẫn chưa nhìn thấy, không đi xe à?"
"Không cần, nó cách đây không xa."
Đông Phương Uyển a một tiếng theo sau, Gia Minh lại cười nói:
"Cất nải chuối của cậu vào trong xe có được không."
Đông Phương Uyển nhìn hắn cười sau đó mang giày chạy tới chạy lui.
Làm giấy tờ giả đúng là nhiều, trên tường, cột điện đều có những dòng chữ xiêu vẹo giới thiệu địa chỉ, hai người, hai người đi chưa được bao lâu thì tìm được một cái.
Gia Minh gọi không được, Đông Phương Uyển đành cầm điện thoại của mình gọi thử. Lúc này mặt trời chiếu thẳng tới, hai người tìm chỗ râm mát đứng, nhưng mà có thời gian không thể nào tránh nắng được.
Linh Tĩnh cười lắc đầu, nàng đi tới phòng khách bỏ đống túi đồ xuống, lấy mấy món trong đó ra ngoài.
Bên kia thì Gia Minh ngăn không cho Sa Sa nghịch ngợm nói:
"Chớ lộn xộn, chớ lộn xộn, để tớ nhìn lại xem thế nào."
Sa Sa không thể làm gì khác hơn là lại nghiêng đầu, Gia Minh nhìn nửa ngày sau đó nói:
"Chắc phải chụp lại."
"Có cần tớ chổng mông lên không!"
"Cũng được, nhưng mà lỗ tai lúc đó sẽ bị ngược, dù sao đối với cậu cũng đâu có khó khăn gì."
"Tớ vẫn mặc áo ngủ đấy!"
"Ở nhà thì người ta làm sao nhìn thấy."
"Cậu đi chết đi!"
Trong phòng ngủ bình bịch một trận hỗn loạn. Linh Tĩnh bất đắc dĩ cười nhìn vào trong, chỉ thấy Gia Minh lại ôm lấy Sa Sa, bảo nàng đầu, tiếp tục nghiên cứu lỗ tai:
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, thật sự đừng có mà nhúc nhích đấy, lần này sẽ có kết quả."
Chỉ chốc lát sau, Gia Minh lại nói một câu cảm thán:
"Thật sự là có cảm giác thành tựu."
"Cậu thực là ác tâm!"
Linh Tĩnh và Sa Sa ở hai bên dường như đồng thời cười, sau đó Sa Sa hỏi:
"Linh Tĩnh, cậu đi đâu phỏng vấn tìm việc vậy?"
"Tỡ nghĩ là mình sẽ trả lời thuyết phục."
"Nhưng trên thực tế khi trả lời phỏng vấn lại thuyết phục."
Gia Minh nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Vậy mới kỳ quái." Linh Tĩnh ở trong phòng khách lắc đầu.
"Người ta hỏi tớ tu nghiệp ở Viên tại sao không tìm việc ở đó, tại sao lại muốn về khách sạn đàn dương cầm."
"Cậu trả lời như thế nào?"
"Bởi vì tớ muốn ổn định, huống chi tớ đã có kinh nghiệm trong việc này, trước đây từng làm rồi còn gì."
"Bọn họ biết cậu không ôm chí lớn."
Ba hôm sau khi họp đồng học, thành phố Giang Hải xảy ra một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cấp trên hạ lệnh nghiêm quản, mục đích lần này chính là vì Tân Hà bang.
Một cơn sóng nhỏ bắt đầu lan tỏa trong chính giới, đương nhiên, đối với những người bình thản như Gia Minh mà nói, gợn sóng này chẳng tạo thành ảnh hưởng gì cả.
Linh Tĩnh cũng bớt thời gian đi xem thử lời mời làm việc, vốn nàng cho rằng với thực lực của mình sẽ có thể đơn giản kiếm một công việc như ý muốn, nhưng mà mấy hôm nay đều không có kết quả.
Đặc biệt khi đám người kia tiếp nàng đều mang một thái độ hoài nghi và đả kích.
Nhưng mà điều này cũng khó trách, Giang Hải là thành phố lớn, lấy trình độ và bằng cấp của Linh Tĩnh, có thể tìm thấy việc làm ở bất cứ đoàn kịch hoặc nhà hát nào lớn, nếu như làm ở chỗ họ chỉ là cách nghĩ nản lòng thoái chí mà thôi.
Một người tốt nghiệp một trường tìm không hết việc lại đi làm một công việc không có tiền đồ, đúng là làm cho người khác khó nghĩ.
Linh Tĩnh chuyên tâm vào tìm công việc, Gia Minh và Sa Sa hiện giờ có chút buồn chán.
Vốn Linh Tĩnh đề nghị ba người đi học đại học bổ túc một lần, dù sao Gia Minh và Sa Sa cũng lớ rồi, Linh Tĩnh lại không cảm nhận được quá trình này như thế nào, nhưng mà Gia Minh và Sa Sa đều không muốn, họ muốn tìm việc làm.
Gia Minh hiện giờ không có giấy tờ gì cả —— giấy CMND và mấy thứ thì cái mất, cái bị hủy, bây giờ muốn có cuộc sống bình thường thì phải mất một khoảng thời gian làm lại.
Tiền thì họ có, mấy thứ này cũng chẳng đáng để họ phải quan tâm, sở dĩ họ muốn có một cuộc sống như người bình thường, chủ yếu là họ hi vọng cách này có thể kéo lại cuộc sống trong mơ bốn năm trước đây.
Buổi trưa ăn cơm trưa, Linh Tĩnh và Sa Sa chạy đến căn phòng nhỏ chơi game trên máy vi tính, Gia Minh cầm tiền của Linh Tĩnh ra ngoài làm mấy cái giấy tờ.
Đi xuống lầu mới nhìn thấy ở bên kia con đường có một chiếc xe thể thao dừng lại, một cô gái vóc người yểu điệu bước ra, người này mặc một bộ quần áo màu chẳng, đi giày đen, đeo kính râm, sắc mặt lạnh lùng.
Trang phục của nàng nhìn thì thời trang, nhưng trong tay lại cầm một túi nhựa, trong túi là một nải chuối, nó làm giảm mất sức hấp dẫn của nàng một chút.
Khi ánh mắt người này chạm vào ánh mắt của Gia Minh, cô gái hơi cúi đầu, kéo kính râm xuống một chút, nàng chính là Đông Phương Uyển.
Thời gian bây giờ là 1h30 chiều, trời đang rất nắng, Gia Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng chói chang, rồi lại nhìn Đông Phương Uyển, nhịn không được có chút nghi hoặc. Lẽ nào cô gái này không chút nào lo lắng chuyện mình bị đen da?
Tuy rằng Linh Tĩnh và Sa Sa cũng không thường lo lắng điều này, nhưng mà phơi nắng dưới ánh mặt trời ban trưa kiểu này thì hai nàng vẫn tương đối cố kỵ.
Nghĩ như vậy, hắn đi về phía đối phương vẫy tay bắt chuyện:
"Này."
"Này."
Theo như lẽ thường thì Đông Phương Uyển nên giới thiệu ý đồ của mình đến đây, nhưng hôm nay Đông Phương Uyển có chút ngơ ngác ngây ngốc. Đôi bên trầm mặc một hồi, Gia Minh mở miệng:
"Tìm Linh Tĩnh và Sa Sa? Các nàng ở phía trên."
Phương uyển gật đầu:
"Lần trước lúc gặp nhau tớ cũng đã nói là khi nào có thời gian thì tới chơi với các người một chút."
Gia Minh gật đầu, nhưng thấy Đông Phương Uyển không có ý đi lên, hắn hỏi luôn:
"Sao cậu cầm cái thứ này tới?"
"Cái gì?"
Đông Phương Uyển nhìn túi nhựa trong tay, hỏi:
"Chuối à?"
"Thì là chuối chứ còn gì nữa."
"Mời ăn chuối."
Dường như mỗi người vài từ ghép thành một câu, Gia Minh ngẩn người, sau đó bưng trán:
"Khiêu khích, cậu đang muốn chửi người hay sao?"
Câu nói này làm cho Đông Phương Uyển vô ý thức vươn tay, nàng buồn cười quay đầu qua một bên, bỏ kính râm xuống, thở ra một hơi rồi mới quay đầu lại, sắc mặt đã khôi phục như lúc ban đầu, thuận miệng nói:
"Con trai mắng con gái thì được à, tại sao con gái không được phép mắng lại."
Vậy chẳng lẽ mời mình ăn. Gia Minh vô ý thức muốn nói ra câu này, nhưng nghĩ kỹ một chút thì lại thôi, cười phất tay:
"Vậy cậu lên đi."
"Cậu đi đâu?"
"Làm giấy chứng nhận, CMND, hộ khẩu, hộ chiếu, sau khi tốt nghiệp bị mất hết rồi, bây giờ đi làm lại."
"Vậy thì phải đi rất nhiều nơi đó, để tớ đưa cậu đi."
Đông Phương Uyển nói, sau đó chỉ vào chiếc xe của mình:
"Tớ có xe, hơn nữa ở những chỗ đó đều có người quen, làm việc bình thường lâu lắm"
"Không cần, tớ đi làm đồ giả."
Đông Phương Uyển suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đồ giả thì làm thế nào?"
"Rất đơn giản, ở phía trước chắc chắn có."
"Vậy mang tớ đi xem, tớ muốn biết đồ giả làm thế nào."
Đông Phương Uyển cười cười, Gia Minh nhún vai:
"Không lên trên sao?"
"Nói chuyện phiếm thì lần nào chẳng được, trọng tâm câu chuyện của con gái vẫn chỉ là dạo phố, mua đồ, hàng hiệu… Cái chuyện làm giấy tờ giả tới giờ tớ vẫn chưa nhìn thấy, không đi xe à?"
"Không cần, nó cách đây không xa."
Đông Phương Uyển a một tiếng theo sau, Gia Minh lại cười nói:
"Cất nải chuối của cậu vào trong xe có được không."
Đông Phương Uyển nhìn hắn cười sau đó mang giày chạy tới chạy lui.
Làm giấy tờ giả đúng là nhiều, trên tường, cột điện đều có những dòng chữ xiêu vẹo giới thiệu địa chỉ, hai người, hai người đi chưa được bao lâu thì tìm được một cái.
Gia Minh gọi không được, Đông Phương Uyển đành cầm điện thoại của mình gọi thử. Lúc này mặt trời chiếu thẳng tới, hai người tìm chỗ râm mát đứng, nhưng mà có thời gian không thể nào tránh nắng được.
/665
|