Chương 469: Tử Xuyên? Tử Xuyên! (19)
Đang định ra mặt, cửa phòng lại lập tức được mở ra!
Chợt, bàn tay áo đỏ đang đánh cô gái bị người nắm chặt.
Thẩm Tử Hào đứng ở nơi đó, nhíu mày nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét : " người ta không nguyện ý, coi như thôi."
Áo đỏ nhíu mày: "Có một số người là đồ đê tiện, đánh một chút cũng nguyện ý!"
Thẩm Tử Hào lại kiên trì nắm chặt quả đấm của hắn, sắc mặt lạnh xuống: " Nể mặt tôi..."
Áo đỏ nổi giận : " Mày tính là gì? Sao tao phải nể mặt mày?"
Nói xong câu đó, liền hất tay ra : "Hôm nay cô gái này, ông đây muốn!"
Sau đó liền đi thẳng đến chỗ cô gái.
Đúng lúc này, bả vai bỗng nhiên bị một người nắm chặt.
Áo đỏ quay đầu, Thẩm Tử Hào liền hung hăng đánh một đấm vào mặt của hắn ta: " Vậy thì để tao nói cho mày, ông đây tính là cái gì!"
Thẩm Tử Hào giống Thẩm Lương Xuyên, đều là bộ dạng cao to.
Tuy cậu ta so với Thẩm Lương Xuyên có vẻ hơi gầy yếu một chút, nhưng vẫn cao một mét tám, bộ phận nhưng gia đình giàu có đều sẽ học một số chiêu Taekwondo phòng thân, giờ phút này, động tác của cậu ta vừa mạnh vừa nhanh, đánh áo đỏ trực tiếp ngã trên mặt đất!
Thẳng đến khi áo đỏ không thể đứng lên nữa, lúc này Thẩm Tử Hào mới dừng tay, nhíu mày, vung cánh tay của mình, nhưng thấy nắm tay của mình cũng chảy máu.
Cậu ta lại hồn nhiên không thèm để ý, chỉ là đi đến bên người cô gái, cởi áo khoác của mình ra, choàng trên người của cô.
Sau đó liền đứng lên, đi qua trước mặt cô gái.
Cô gái cúi đầu, gắt gao cắn môi, ánh mắt lại nhìn về phía người cậu, nhìn áo khoác trên người mình.
Cô quật cường mở miệng: "Cảm ơn."
Thẩm Tử Hào không nói hai lời, trực tiếp đi ra ngoài.
Kiều Luyến và Thi Niệm Diêu đã nhìn đến ngây người.
Thi Niệm Diêu không nhịn được mở miệng nói: "Bình thường nhìn thấy anh ta cũng là phế vật vô dụng, không nghĩ tới còn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
Kiều Luyến cũng cảm thấy sự tình hôm nay có chút giống kịch vui.
Nhưng hành động của Thẩm Tử Hào, lại làm cho cô cảm thấy, người này bản chất không xấu.
Nhưng cũng may náo một trận, bằng không mưu kế của áo đỏ đã đạt được.
Kiều Luyến nhìn thoáng qua áo đỏ ngã trên mặt đất, vừa nhìn về phía người bưng rượu còn chưa kịp đi vào phòng.
Trong ánh mắt hiện lên một vòng giảo hoạt.
Cô bỗng nhiên kinh hô một tiếng : " A, người này làm sao vậy?"
Sau đó nhanh chóng tiến lên, không nói hai lời, cầm ly rượu cầm xuống, trực tiếp rót vào miệng áo đỏ: " tiên sinh, trước uống nước, anh không có chuyện gì chứ?"
Chờ đến lúc rượu được rót vào, lúc này mới quăng cái ly đi, liếc mắt với Thi Niệm Diêu một cái, hai người trực tiếp xông ra ngoài.
Động tác của các cô quá nhanh, lão Lục đều không phản ứng kịp, loại rượu này liền bị tràn vào trong miệng áo đỏ!
Chờ đến khi hai người đi xa, lão Lục mới kinh ngạc kêu lên một tiếng : "Hỏng bét!"
-
Kiều Luyến và Thi Niệm Diêu chạy tới chỗ cửa thang máy, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Tử Hào đang đợi thang máy.
Kiều Luyến hơi nheo mắt lại, vọt tới : " Này! Thẩm Tử Hào!"
Thẩm Tử Hào nghe được tiếng, quay đầu, trông thấy Kiều Luyến, lập tức nhìn ra phía sau cô.
Không nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên, cậu ta che đậy thất vọng dưới đáy mắt, hừ lạnh một tiếng, giả bộ kiêu ngạo như không biết cô.
Kiều Luyến cười tủm tỉm mở miệng: "Thẩm Tử Hào, cứu người cứu đến cùng, cậu cứ ném cô bé kia ở bên đó sao, đợi lát nữa khẳng định là bị giám đốc răn dạy. Sự tình còn lại cậu cũng không quan tâm sao?"
/1342
|