Chương 470: Tử Xuyên? Tử Xuyên! (20)
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, hơi sững sờ.
Tiếp tục mở miệng: "Liên quan gì tới tôi!"
Kiều Luyến: ...
Kiều Luyến tiến về phía trước, thở dài : " Cô bé kia nhìn cũng biết là người đứng đắn, bằng không sẽ không bị đánh thành như thế, ai, đáng tiếc!"
Thẩm Tử Hào ngửa đầu : " Có cái gì đáng tiếc?"
"Áo đỏ bị đánh thành như thế, tiền thuốc men khẳng định không ít!"
Thẩm Tử Hào sững sờ.
"Còn có lúc các người đánh nhau, đồ vật bị hỏng, cũng phải bồi thường."
"Cô bé chiếu cố khách khứa không chu toàn, giám đốc của quán cũng sẽ không bỏ qua cho cô bé đó, phục vụ ở loại địa phương này, lương cao, nhưng trong mắt người bình thường, đều không phải là nơi làm việc đứng đắn, cô bé kia giữ mình trong sạch, tới nơi này làm việc, khẳng định là thiếu tiền, còn có..."
Lời nói còn chưa dứt, Thẩm Tử Hào liền xoay người trở về.
Trông thấy bộ dáng này của cậu ta, Kiều Luyến nhíu mày, lại lặng lẽ đi theo.
Thẩm Tử Hào vốn lo lắng cho nữ nhân viên kia, lúc đi đến, liền thấy áo đỏ nằm trên mặt đất vặn vẹo, sắc mặt không bình thường.
Mặt hắn đỏ lên, nhìn lão Lục: "Đây là xảy ra chuyện gì? Sao tôi nóng như vậy! !"
Lão Lục muốn khóc : " Anh Lý, vừa nãy có cô gái cho anh uống đồ anh chuẩn bị cho Thẩm Tử Hào"
Áo đỏ giận: "Cái gì?"
Lão Lục tiếp tục mở miệng : " Anh Lý, thuốc giải ở đâu, thuốc này quá mạnh, chúng ta phải giải độc ngay, nếu không phía dưới anh sẽ hỏng !"
Áo đỏ sắp khóc : " Thứ này không có thuốc giải! Nhanh, nhanh đưa tôi đi bệnh viện! A, tôi thật là khó chịu..."
Thẩm Tử Hào dừng chân, bỗng nhiên hiểu chuyện gì xảy ra , cậu ta tức giận đến nắm chặt tay, trực tiếp xông tới, nắm chặt cổ áo áo đỏ : "Nói, vì sao anh hạ thuốc tôi?"
Áo đỏ thấy Thẩm Tử Hào quay lại, cũng giật nảy mình, muốn nói cái gì, thế nhưng thần chí đã bị mê hoặc, ngẩng đầu đi đến chỗ Thẩm Tử Hào...
Thẩm Tử Hào chán ghét, một tay đẩy hắn ra, liền nhìn thấy có mấy đàn ông đi tới.
Ánh mắt Thẩm Tử Hào sắc bén, nhìn chằm chằm lên người lão Lục, lão Lục bị dọa đến nuốt một ngụm nước miếng, bỗng nhiên mở miệng: "Thẩm Tử Hào, chuyện này không liên quan đến tôi, tất cả đều là anh Lý an bài! Mấy ngườ đàn ông này cũng là chuẩn bị cho anh!"
Thẩm Tử Hào càng thêm chấn kinh: "Tôi và hắn không có thù không oán, vì sao đối với tôi như vậy?"
Lão Lục vội vàng xua tay : " Tôi không biết..."
Thẩm Tử Hào nhìn dáng vẻ của hắn, tức giận đến nói với mấy người đàn ông kia: "Mấu người do hắn tìm về!"
Sau đó xoay người rời đi.
Địa phương ghê tởm này, quả thực cũng không muốn ở lại một chút nào!
Nhưng đi được hai bước, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại quay đầu, kéo nữ nhân viên đã bị dọa sợ, nhanh chân rời đi.
Lúc đi qua bên người Kiều Luyến, cậu ta dừng chân, nghĩ đến lão Lục, giờ mới hiểu được, Kiều Luyến để cậu ta trở về, là muốn để cậu ta thấy rõ ràng con người bạn bè mình!
Cậu ta hít vào một hơi thật sâu, đến cùng vẫn không nói chuyện, trực tiếp rời đi.
Kiều Luyến đi theo phía sau cậu ta, tiến vào thang máy.
Cô vừa đi, vừa nói liên miên lải nhải: "Cái tên áo đỏ, không phải có thù oán với cậu chứ? nếu không vì sao làm vậy với cậu? Khẳng định là có người sai khiến phía sau, vì cậu lại không hỏi rõ ràng?"
"Thẩm Tử Hào, hôm nay tốt xấu gì xem như tôi cứu cậu một lần, có phải cậu nên báo đáp tôi hay không? Kỳ thật cậu cũng không cần báo đáp tôi cái gì, hoặc là như vậy đi, mẹ rất nhớ cậu, cậu bớt thời gian đi xem bà một chút được chứ."
/1342
|