Chương 701: Em chán ghét tôi như vậy sao? (1)
Một đôi mắt sáng ngời có thần, như đuốc theo dõi ông ta: "Chuyện của Lương Xuyên, con hẳn là đều biết rồi."
Thẩm Tu lập tức gật đầu.
Ông cụ tiếp tục hỏi thăm: "Con đối với chuyện này, thấy thế nào?"
Thẩm Tu nhất thời hừ lạnh một tiếng : " Cái thằng nghiệt tử đó, quả thực là não nhúng nước rồi ! Vì một người phụ nữ, đem tiền tài nhiều năm lưu giữ, đầu tư toàn vào một công trình bã đậu! Nó. . ."
Nói còn chưa dứt lời, ông cụ trực tiếp ngắt lời ông ta : " Ta hỏi là, con đối với công trình đó, thấy thế nào?"
Thẩm Tu sững sờ, chợt biết, đây là ông cụ đang khảo nghiệm ông ta, lập tức mừng thầm một trận trong lòng.
Ông cụ đột nhiên gọi điện thoại cho ông ta, ông ta liền đoán được hẳn là có quan hệ tới Thẩm Lương Xuyên, cho nên sớm có chuẩn bị, nghe nói như thế, mở miệng nói: "Cái tòa nhà này, tuyệt đối lỗ lớn! Trước khỏi cần phải nói, nói tới công trình kia, tuy khu vực tương đối tốt, thế nhưng bỏ trống tám năm, cũng không có người tiếp nhận, đã nói lên chắc chắn không kiếm được tiền.
Lại nói, năm đó tòa nhà dã được dựng lên, sử dụng nguyên liệu có vấn đề, là một vấn đề lớn. Tòa nhà cao như vậy, muốn hủy đi cũng là vô dụng, có tháo cốt thép ra cũng hoàn toàn là đồ bỏ đi. Hơn nữa con đã hỏi tư vấn qua. Tám năm trước, bất động sản cũng không có nóng như vậy, lúc ấy là một tiểu khu, Kiều gia bán được chắc hơn trăm hộ. Hiện tại, giá phòng thay đổi một phen, kỳ thật coi như Thẩm Lương Xuyên có xây cho 300 gia đình, không nói trước được vấn đề có bán được không, đến chi phí, và tiền bồi thường cũng cao! Huống hồ, 100 gia đình trong đó, nó muốn miễn phí cho họ! Quả thực là không kiếm lời!"
Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Tu cười một tiếng : "Trừ phi, trong vòng nửa năm, giá phòng bỗng nhiên tăng, bằng không mà nói, buôn bán của nó, tuyệt đối sẽ mất hết vốn liếng! Cái tài sản kia, cũng sẽ không còn sót lại chút gì!"
Tràn đầy phấn khởi phân tích nhiều như vậy, Thẩm Tu liền nhìn ông cụ, chờ đợi lấy hắn khích lệ.
Lại không nghĩ tới ông cụ nghe xong những lời này, chỉ là khẽ gật đầu một cái, liền mở miệng nói với ông ta: "Ừm, con đi làm đi."
Thái độ này, khiến cho Thẩm Tu như là hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Nhưng đợi đến khi Thẩm Tu rời đi, ông cụ liền thở dài.
Quản gia đi theo nhiều năm nói: "Lão tiên sinh, ngài đây là thế nào? Tôi nhìn Thẩm tiên sinh phân tích rất đúng."
Ông cụ lắc đầu : " Thẩm Tu tư chất hữu hạn, giao Thẩm gia cho nó, chỉ có thể thủ, cũng sẽ không có tiến bộ hơn. Ai, không nghĩ tới một người trưởng thành như nó, lại còn kém hơn người tuổi trẻ. . ."
Quản gia nghe đến đó, hơi sững sờ : " Lão tiên sinh, ngài có ý gì?"
Ông cụ hạ tầm mắt xuống: " Chờ đợi xem đi, nếu như tôi đoán không lầm. . . ."
-
Thẩm Lương Xuyên hoàn toàn không biết, mình đã bị Thẩm Tu và ông nội thảo luận một phen.
Vết thương anh không nghiêm trọng lắm, tỉnh lại cùng ngày, đi qua kiểm tra xác định không có chuyện, liền rời bệnh viện, về tới Thẩm gia.
Qua hai ngày, chờ đến khi cảm thấy không có chuyện gì, liền mua vé máy bay, bay qua Tô Châu bận chuyện tòa nhà .
Lần này, đương nhiên Kiều Luyến đi theo.
Trên máy bay.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm phía trước, cuối cùng không nhịn được, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên : " Thẩm Lương Xuyên, tương lai anh sẽ hối hận chứ?"
/1342
|